Trần Phong Vũ
Từ tình trạng bệ rạc trong hệ thống giáo dục VN, tới nội
dung lá thư của một học sinh gửi thầy giáo cũ
Tệ trạng Giáo Dục Việt Nam đã tới đáy
Trong suốt mấy thập niên qua, người ta đã tốn quá nhiều giấy
mực để bàn thảo và phê phán về tình trạng xuống dốc thê thảm của hệ thống giáo
dục trong nước. Do lỗ hổng to lớn về sự thiếu vắng một triết lý giáo dục, cho đến
nay sau hơn 7 thập niên cho miền Bắc và 41 năm cho riêng miền Nam, vì những
ràng buộc tròng tréo vào những đòi buộc phi lý, hoang tưởng của ý thức hệ
Mác-xít, nền giáo dục trong nước luôn rơi vào tình trạng khập khiễng, bất cập.
Tình trạng bất cập này khởi từ việc phân chia hệ cấp đại học, các ngành chuyên
môn, hợp lý hóa công việc soạn thảo chương trình giảng dạy, soạn sách giáo
khoa… tới vấn đề học phí, học thêm giờ luôn là gánh nặng cho phụ huynh, không
chỉ ở cấp đại học mà ngay từ các lớp mầm, lớp mẫu giáo.
Đã có rất nhiều lời ta thán cất lên trong giới phụ huynh, học
sinh và sinh viên. Cách nay không lâu, trong một clip video do chính mình thực
hiện, sinh viên Lê Văn Thành 20 tuổi ở Hànội đã công khai chỉ ra những khuyết tật
nghiêm trọng trong nền giáo dục thời Xã Nghĩa. Anh nói tới tình trạng mua bán bằng
cấp nhan nhản trong hệ thống đại học. Anh than phiền về tệ nạn quay cóp, tráo
bài, bè phái, bán đề trong các kỳ thi, nạn bảo vệ thành tích trong hệ thống trường
ốc khiến có nhiều thí sinh tốt nghiệp trung học trong khi trình độ học vấn chưa
qua lớp 8 lớp 9! Nhắc tới nền giáo dục dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa ở miền nam
trước 30-4-75, blogger Lê Văn Thành đánh giá rất cao vì được đặt trên triết lý
giáo dục lấy Dân Tộc, Nhân Bản và Khai Phóng làm nền tảng và nhất là một nền
giáo dục miễn phí toàn phần từ mẫu giáo cho đến hết bậc Trung Học, điều dưới chế
độ Cộng Hòa Xã Hội cho đến đầu thập niên thứ hai đệ tam thiên niên vẫn chưa có.
Ngoài những bất cập liên quan tới chương trình giảng dạy,
cách giảng dạy và nội dung sách giáo khoa, một tệ trạng khác không kém phần
quan trọng. Đó là sự xuống cấp thê thảm về mặt đạo đức nơi học đường. Báo chí
trong nước từng nói tới những chuyện không vui, thầy trò đánh giết lẫn nhau, cảnh
hiệu trưởng, thầy giáo dụ dỗ nữ sinh làm chuyện tồi bại. Tệ hơn nữa có hiệu trưởng
còn muối mặt mồi chài nữ sinh trường mình bán trinh cho các viên chức trong
chính quyền để được cất nhắc!
Chưa hết, từ rất lâu các cô giáo phục vụ tại các tỉnh, huyện
còn thường xuyên bị các quan chức địa phương buộc phải làm công tác phục vụ
trong những cuộc vui chơi, các buổi liên hoan có sự tham dự của các quan lớn
trong hệ thống đảng và nhà nước! Vì nỗi sợ bị kỷ luật, thậm chí bị sa thải, mất
việc làm, nhiều cô giáo đành phải ngậm miệng làm những việc phi đạo đức, xúc phạm
nghiêm trọng tới nghề làm thầy.
Giọt nước làm tràn ly
Vào thời gian giáo giới trong nước tưng bừng chuẩn bị Ngày
Nhà Giáo 20-11-2016, một chuyện động trời đã nổ ra. Đó là vụ 21 nữ giáo viên trẻ
đẹp ở Hồng Lĩnh, Hà Tĩnh được Chủ tịch Úy Ban Nhân Dân Thị Xã này điều động đi
hầu rượu, hát ca-ra-ô-kê phục vụ các quan chức nhà nước. Ngay sau đó, một loạt
bài viết kèm theo hình ảnh phanh phui sự việc bệ rạc này được đưa lên mạng đã
buộc nhà nước không thể im lặng. Hôm 14-11 vừa qua, Bộ Trưởng Giáo Dục, Đào Tạo
Phùng Xuân Nhạ đã phải ra trả lời trước Quốc Hội. Vẫn với thói quen coi dân như
cỏ rác, lên tiếng trong dịp này, ông Nhạ thay vì khiển trách các lãnh đạo bất xứng
ngành giáo dục địa phương lại trắng trợn xỉ vả quy lỗi cho nạn nhân là các cô
giáo. Ông nói.
“Ai sai tới đâu xử lý tới đấy, còn thầy cô không phát huy được
bản lĩnh của mình, phẩm chất của mình thì lúc đấy lại đổ cho người khác. Các thầy
cô phải tự xem xét lại chính mình, khi thấy không đúng thì phải đề nghị, kiến
nghị. Còn lãnh đạo địa phương cứ ép thì mình phải kiến nghị lên, chứ mình thực
hiện là vi phạm. Tôi đề nghị nghiêm từ trong ngành, từng thầy cô một phải nghiêm
túc đã.”
Bản tin trên mạng Dân Làm Báo cho hay, theo ông Nguyễn Văn Hổ,
Chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân Thị Xã Hồng Lĩnh, thì đây là chuyện bình thường. Ông
cho rằng việc các cô giáo làm chiêu đãi viên đã có từ nhiều năm qua. Ông tuyên
bố.
“Huy động là cần thiết, không chỉ thể hiện sự quan tâm, mến
khách mà còn tạo dựng hình ảnh tốt đẹp về quê hương.” Vẫn theo ông thì đây còn
là “nhiệm vụ chính trị”!
Cung cách phát ngôn và hành sử của BT Giáo Dục/Đào Tạo và Chủ
tịch UBND Hồng Lĩnh trên đây đã tạo nên những phản ứng gay gắt trong giáo giới
cũng như cộng đồng mạng khắp nơi trong nước.
Từ Nghệ An cô giáo Nguyễn Thị Bích Hạnh cho biết nhận xét của
cô về nguyên nhân sâu xa để UBND cũng như các cơ quan toàn quyền điều động nhân
viên, đặc biệt trong lĩnh vực giáo dục:
“Đối với người giáo viên khi họ phải chạy bằng chạy chức họ
phải bỏ một khoản tiền rất là lớn và khi bỏ khoản tiền lớn để xin việc vào biên
chế thì họ muốn ở lại để làm việc. Chính vì muốn được ở lại để dạy học thì họ
phải chấp nhận đánh đổi, chấp nhận điều kiện cấp trên đưa ra kể cả tiếp khách
hay thậm chí có thể phải ngủ với quan chức thì họ vẫn phải chấp nhận đánh đổi.
Đời sống đạo đức của mình nó băng hoại đến như thế và đấy là
vấn nạn nhức nhối. Cái đau khổ của họ là đạo đức, họ không thể nào giữ được đạo
đức.”
Nhận định của cô Bích Hạnh cho thấy hai vấn đề. Thứ nhất,
ngay trong hệ thống giáo dục cũng có chuyện hối lộ công khai để được vào biên
chế (có nghĩa là được tuyển vào làm việc chính ngạch). Thứ hai: dù mang danh là
cô giáo, nhưng vì không muốn bị mất điểm với cấp trên, thậm chí bị đuổi việc,
nhiều trường hợp cô giáo phải thất thân, ép mình sống lang chạ với quan chức!
Được hỏi cảm nghĩ về chuyện bê bối này, Tiến sĩ Vũ Thị
Phương Anh, một giảng viên đại học cho hay.
“Đây là quan niệm rất là phong kiến tức là xem dân, xem cấp
thấp hơn giống như là ‘con dân’ trong xã hội phong kiến, biểu gì làm đó. Điều
này tất nhiên là không chấp hận được, phải thay đổi nhưng không biết phải thay
đổi cách nào khi nó xảy ra trong bối cảnh chung của Việt Nam. Tôi cho rằng lần
này nó lộ ra vì có người than phiền, đưa lên báo chí mới thành om sòm.”
Rõ ràng bà muốn nói không phải bây giờ mới có chuyện tồi bại
như thế trong ngành giáo dục mà đã hiện hữu từ lâu.
Trong khi ấy, ông Đinh Kim Phúc, giảng viên Đại Học Mở, cũng
là nhà nghiên cứu Biển Đông đã có những nhận định cứng rắn không che đậy. Ông
nói:“Thông qua bài phỏng vấn Bộ trưởng Bộ giáo dục và Đào tạo Phùng Xuân Nhạ mà
VietnamNet phải rút bài rồi đưa lại bài khác, tất cả những gì trên báo chí nhất
là báo Dân Trí đã đưa ra thì tôi nói với tư cách là một thầy giáo tất cả câu trả
lời của Bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ tôi đánh giá là trả lời của một tên đầu gấu bảo
vệ cho những tên ma cô trong giáo dục Việt Nam hiện nay.
Từ ngày hôm qua đến nay dư luận Việt Nam rất là phẫn nộ. Phẫn
nộ vì cách hành xử mất dạy của quan chức Hà Tĩnh khi điều các giáo viên đi tiếp
rượu nhưng người ta lại quá phẫn nộ đối với câu trả lời của Bộ trưởng Bộ Giáo dục
Việt Nam. Tôi nói rằng nếu như vợ của Bộ Trưởng Bộ giáo dục Việt Nam được điều
đi để tiếp rượu thì Phùng Xuân Nhạ có lẽ sẽ không có những câu trả lời trước dư
luận như thế.”
Về nội dung lá thư của một HS gửi ông thầy cũ
Cũng trong những ngày sửa soan mừng Ngày Nhà Giáo 20-11, người
viết bài này đọc được trên mạng xã hội lá thư của một học sinh tên Thuận gốc
dân tộc nay đã trưởng thành, hồi âm ông thầy giáo cũ và cũng là người ơn của
anh, sau khi nhận được tin nhắn trên facebook của thầy.
Đầu thư anh viết: “Nhận được tin nhắn trên facebook của thầy,
em vừa mừng vừa buồn thầy ạ. Mừng vì thầy còn nhớ đến em sau gần mười năm không
gặp, mừng vì thầy đã dùng facebook. Còn em buồn là vì nội dung tin nhắn của thầy.”
Tiếp theo là lời cầu chúc cho thầy cô sức khỏe và có nhiều
niềm vui trong Ngày Nhà Giáo. Sau khi gợi lại những cơn rét cắt da thịt mùa
đông 1999 khi em với thân phận một học sinh người thiểu số, nghèo nàn không áo ấm,
đi dép tới trường, ngồi run lẩy bẩy, tay lạnh cứng không viết được, anh nhắc tới
ân nghĩa của người thầy cũ.
“Thưa thầy, em suốt từ nhỏ đến năm lớp 12 chưa hề biết chiếc
áo ấm, áo khoác là gì. Lúc đó, em chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, bên trong là một
chiếc áo phông số, bên ngoài thêm một chiếc áo sơ mi, chân không hề có giày tất
gì cả mà muôn đời là dép, lạnh 4 độ thì viết sao được thầy? Tối đó thầy và cô
đã mang vào cho em một túi quần áo trong đó có một chiếc áo khoác mà thầy mặc
lúc chiều đi dạy, đó là chiếc áo ấm đầu tiên trong đời của em, chiếc áo đó rất ấm
và hiện nay em vẫn còn giữ ở quê. Ngoài ra, còn có chiếc áo “mút lào” cũ nhưng
còn đẹp cộng với 2 chiếc quần bò (jeans), 4 cái áo sơ mi (2 cái mới) còn rất đẹp.
Túi quần áo của thầy cô đã giúp em giữ ấm và có thể cầm bút viết tiếp và viết
mãi đến tận sau này, những chiếc quần áo đó còn đi theo em đến tận 3 năm sau
(trừ áo khoác đến bây giờ). Em không quên thầy ạ, không bao giờ quên…. Năm lớp
12, thầy khuyên em nên thi vào ĐHSP Thái Nguyên là nơi trước đây thầy từng học,
rồi thầy hứa lo cho sách vở tài liệu khi đi học, lo giới thiệu các thầy cô ở
khoa Hóa ĐHSPTN cho em, rồi bảo ra trường thầy lo chỗ làm cho em… Nhưng em đã
không nghe lời thầy, em muốn học trường khác, ngành khác. Em xin lỗi nhưng đó
là lựa chọn của em và em muốn tự mình quyết định tương lai cho mình.”
Sau khi kể lại những chuyện đã qua trong đời mình, anh đi thẳng
vào chủ đề muốn bày tỏ sau khi nhận được tin nhắn của thầy trên facebook.
“Thưa thầy, bây giờ
em xin nói về nội dung tin nhắn của thầy:
‘Thuận, em còn nhớ những gì mà đảng và chính phủ đã làm cho
em không?’
Em hơi bất ngờ vì câu
hỏi của thầy, có vẻ như thầy hờn trách em gì đó, hay em làm sai gì đó? Em đã
suy nghĩ gần 10 ngày nay vì tin nhắn của thầy, một người mà em vừa mang ơn vừa
rất kính trọng. Có lẽ vì những ‘tin đồn’ về em nên thầy nhắn cho em phải không ạ?
Em xin nói là ‘tin đồn’ đó có thật, và em thấy đó là con đường đúng đắn nhất
cho tất cả mọi người. Nếu một người có lương tâm, có hiểu biết sẽ phải lên tiếng
trước những bất công, trước những thực trạng tồi tệ của đất nước.
Em không muốn đao to búa lớn, không dám ‘lên mặt’ với thầy.
Nhưng xin thầy hãy nhìn xung quanh, nhìn thực trạng đất nước, nhìn bằng tất cả
trái tim và khối óc.”
Tránh chưa nói tới những chuyện xa xôi, người học sinh cũ
tên Thuận gốc thiểu số nêu lên những câu hỏi nhức nhối liên quan tới những vấn
nạn chất chồng từ bao nhiêu năm qua ngay trong hệ thống giáo dục của chế độ gọi
là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa mà trọn đời ông thầy và cũng là ân nhân của anh đã
lăn lộn sống chết trong đó.
“- Có chuyện chạy chọt cho con vào trường này trường kia
không ?
– Có chuyện bớt xén, tham nhũng trong các dự án giáo dục, dự
án xây dựng cơ sở vật chất, mua sắm trong các trường không?
– Có chuyện lạm thu, thu tiền của phụ huynh học sinh một
cách vô tội vạ không?
– Có chuyện ‘chạy, mua’ nơi làm việc, mua biên chế, chạy
chuyển trường không?
– Có chuyện ‘đường dây’, cơ cấu trong bổ nhiệm lãnh đạo các
trường và cả các Cơ Sở GD không?
– Có chuyện bớt xén tiền ăn, tiền hỗ trợ học sinh các trường
nội trú, bán trú không?
– Có chuyện trù dập học sinh để bắt học sinh đi học thêm
không?
– Có chuyện chạy vạy các danh hiệu ‘giáo viên dạy giỏi’,
‘trường chuẩn’…không?
– Có chuyện học sinh như những con vẹt, như cái máy không?
– Có chuyện chạy theo thành tích mà làm hỏng rất nhiều thế hệ
học sinh không?
Còn nhiều những thứ khác nữa thầy ạ, đó không phải là ‘hiện
tượng cá biệt’.
Những thứ đó là căn bệnh của giáo dục, một căn bệnh phải chữa
từ gốc rễ, không thể chắp vá. Mà gốc rễ của vấn đề là ‘triết lý giáo dục’, là
thể chế chính trị.”
Tiếp theo đó, như một thôi thúc không thể cưỡng lại từ lương
tâm trong sáng của một người trẻ yêu nước hằng thiết tha trăn trở khi nghĩ tới
tiền đồ dân tộc, Thuận nói thẳng những suy nghĩ chân thật của anh.
“Hiện nay, có lẽ thầy cũng nhận thấy giáo dục của Việt Nam
mình đang là một hệ thống nói dối khổng lồ. Có ai biết Chủ Nghĩa Xã Hội là gì
đâu mà đòi đào tạo con người, đào tạo người học thành những con người “Xã hội
chủ nghĩa”? Còn nhiều chuyện về giáo dục lắm, nhưng đó mới chỉ là một mảng của
đất nước này. Còn kinh tế, còn hệ thống luật pháp, còn quyền con người, còn dân
chủ thật sự, còn ô nhiễm, còn nợ công, còn tham nhũng, còn y tế, còn tàn phá
tài nguyên, còn mất đất đai biển đảo vào tay giặc, còn sự vô cảm, suy đồi về mặt
đạo đức trong xã hội… Những thứ đó là sai lầm có hệ thống và nó ảnh hưởng đến tất
cả mọi người, trong đó có thầy và em, đến gia đình và con cháu của chúng ta nữa
thưa thầy.”
Sau khi bộc trực nói ra những bệ rạc dưới chế độ hiện nay mà
qua sự kiện ông thầy cũ của anh đã biết vào facebook hẳn ông đã nhận ra, Thuận
thẳng thẳn hỏi thầy,
“Vậy thầy bảo em phải làm sao? Im lặng trước những chuyện
đó, sống như một cái máy, sống vô cảm bịt tai, bịt mắt lại để khỏi nghe khỏi thấy?
Hay cố gắng ‘chen chân’ vào hệ thống đó để kiếm ăn kiếm sống mặc kệ những người
xung quanh? Xin thầy hãy cho em biết, em phải làm sao thầy ơi? Giá như em ngu dốt,
mất trí, hoặc thiểu năng đi để khỏi nhìn khỏi nghe khỏi nghĩ thì hay biết mấy.
Còn chuyện ơn đảng ơn chính phủ, em xin phép được ‘cãi lại’
thầy.
Những thứ bọn em là người dân tộc thiểu số được ‘hưởng’ khi
đi học như sách giáo khoa, chăn màn, cơm ăn, không phải đóng học phí… tất cả những
thứ đó là tiền từ ngân sách tức là từ nguồn thuế của người dân. Chính đảng và
chính phủ cũng đang phải ăn bám vào nguồn thuế, phí của dân thì lấy gì ra để ‘bố
thí’ cho người dân tộc như bọn em? Nếu mang ơn, em phải mang ơn tất cả những
người dân đóng thuế của đất nước này. Mong thầy tha lỗi vì em đã dám nói thẳng,
nói thật…”
Em biết, thầy lo lắng cho em, có thể rất giận em. Nhưng có lẽ
thầy cũng nhận thấy, em làm đúng, nghĩ đúng. Em không dám trách thầy, hay giận
thầy, chỉ mong rằng thầy hiểu cho em. Em không biết nói gì hơn, chỉ mong thầy
cô luôn bình an khỏe mạnh. Bất cứ khi nào em cũng mong nhận được tin nhắn, cuộc
gọi của thầy. Nếu có thể, xin thầy hãy thường xuyên nói chuyện với em, để thấy
rằng em vẫn như ngày xưa vẫn là đứa học trò của thầy.
Một lần nữa chúc thầy cô bình an, mạnh khỏe.”
Người ta không rõ sau khi đọc hồi âm của người học trò năm
xưa ông thầy suy nghĩ và phản ứng ra sao. Điều người ngoại cuộc không khỏi mang
tâm trạng ngạc nhiên vừa vui vừa buồn khi đọc lá thư của Thuận.
Vui vì giữa một xã hội xuống cấp đến tận đáy như Việt Nam
ngày nay vẫn còn hiện hữu những ngưới có lòng bác ái như ông thầy của trò Thuận.
Nhưng ngạc nhiên và buồn vì với một người trí thức có từ tâm lại biết sử dụng
những phương tiện truyền thông tân tiến như facebook hẳn phải nghe, phải thấy
nhiều điều. Vậy mà khi hay tin người học trò cũ can đảm quên mình, dấn thân vào
con đường hiểm nguy, đấu tranh cho quyền sống, quyền tự do của đồng bào, lẽ ra
ông phải vui mừng chứ tại sao lại u mê gửi ra một lời nhắn tin như thế?
Một ngày cuối tháng 11-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét