Philippines đã đệ đơn kiện Trung Quốc vào
22/1/2013 trước Tòa Trọng tài Liên Hiệp Quốc về “Thẩm quyền trên các vùng biển
của Philippines đối với Biển Tây Philippines”
Mấy ngày nay, dư luận lại một lần nữa bị khuấy động về việc
Philippines kiện Trung Quốc ở tòa quốc tế, và vì vụ kiện này sắp có phán quyết,
mà theo dư luận đánh giá là “sẽ có lợi cho phía nguyên đơn là Philippines”.
Trong bối cảnh đó, Trung Quốc càng tăng cường sức ép lên
chính quyền Philippines và đe dọa quân sự. Ngược lại, trong vai trò đồng minh
quân sự và có hiệp ước thủ hộ Philippines, Mỹ điều thêm hàng không mẫu hạm vào
Biển Đông cũng như khẳng định sẽ bảo vệ nếu Philippines “bị tấn công”.
Cần thấy là theo nhiều nhà nghiên cứu, chưa bao giờ Mỹ điều
động nhiều quả đấm chiến thuật - hàng không mẫu hạm - như lần này, đến các khu
vực có tranh chấp và có khả năng va chạm vũ trang.
Cùng bị ảnh hưởng bởi chính sách bành trướng của Trung Quốc
như Philippines là Việt Nam, và vì là công dân Việt Nam, nên tôi chú trọng bình
xét chuyện Việt Nam.
Việt Nam và ASEAN
Phán quyết của tòa quốc tế trong vụ Trung Quốc-Philippines sẽ
là một bước ngoặt quan trọng với tình hình tranh chấp Biển Đông về sau nên một
sự đánh giá toàn diện, tổng hợp lúc này để tất cả cùng nhìn rõ là hết sức cần
thiết.
Trong bối cảnh là một nước nhỏ yếu và nội lực chưa đủ mạnh để
bảo vệ chủ quyền vốn có ở Hoàng Sa-Trường Sa, Việt Nam chọn lựa quốc tế hóa
tranh chấp Biển Đông cũng như tìm kiếm một sự đoàn kết từ ASEAN để đề kháng
Trung Quốc là một việc có thể hiểu được.
TQ tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông dựa trên bản
đồ 'lưỡi bò'
Tuy nhiên, e rằng lựa chọn này còn thiếu tính khả thi trong
bối cảnh khối ASEAN rời rạc, thiếu đồng nhất vì lợi ích riêng của từng quốc gia
ở Biển Đông là khác nhau, chưa kể chính sách đối ngoại của từng quốc gia cũng
khác nhau.
Sự kiện hội nghị bộ trưởng ngoại giao ASEAN vừa qua rút lại
tuyên bố chung về Biển Đông vào giờ chót là một bằng chứng cho thấy nỗ lực này
của Việt Nam đã không mang lại nhiều kết quả.
Vì Trung Quốc cần chiếm Biển Đông để giữ cân bằng cho việc mất
kiểm soát eo biển Malacca, nên gần như chỉ có các nước ở khu vực Malacca trong
khối ASEAN là có lợi ích trong việc chống bành trướng từ Trung Quốc. Đó là
Indonesia, Malaysia, Philippines, Singapore.
Các quốc gia khác như Thái Lan, Campuchia, Lào, Brunei,
Myanmar hầu như không thiết tha trong việc này, vì họ hầu như chẳng bị ảnh hưởng
gì nếu Trung Quốc thành công trong kế sách đường chín đoạn, nên việc họ thờ ơ
và đôi khi ngả về Trung Quốc nếu được cho thêm lợi ích là điều dễ hiểu.
Họ chỉ phản ứng lại khi Trung Quốc đe dọa trực tiếp đến chủ
quyền của họ, điển hình như Campuchia.
Còn lại, dĩ nhiên họ theo Trung Quốc vì lợi ích của Trung Quốc
với các nước đó lớn hơn bất kỳ lợi ích nào của một nước trong ASEAN, như Việt
Nam, có thể mang lại cho họ. Chúng ta đã học được nhiều bài học từ phản ứng của
Thái Lan, Malaysia, Campuchia lâu nay.
Do đó, tôi tổng kết là Việt Nam chỉ có khoảng 3-4 quốc gia
trong ASEAN có thể coi là đồng minh trong tranh chấp Biển Đông, còn lại thì
không hi vọng gì nhiều.
Việc dựa vào ASEAN để “kháng Trung” coi như chỉ thành công
được một phần ba, e rằng hơi ít.
Việt Nam và Nga
Nga là nước có quan hệ lâu đời về lịch sử với Việt Nam từ
thời kỳ Xô Viết.
Hiện nay Nga cũng là một quốc gia mà Việt Nam đang kỳ vọng
có thể ủng hộ Hà Nội trong vấn đề an ninh khu vực. Chuyến đi đối ngoại đầu
tiên mà tân thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc lựa chọn là Nga cho thấy điều đó.
Tuy nhiên, tôi e rằng việc kỳ vọng vào Nga ủng hộ Việt Nam
trong lúc này cũng khó khả thi. Quan hệ Nga-Trung đang được củng cố, và bằng chứng
mới nhất là ngoại trưởng Nga đã có những phát ngôn “ủng hộ Trung Quốc” trong
tranh chấp Biển Đông.
Chưa kể tình hình nước Nga lúc này cũng đã suy yếu, vì nội lực
suy yếu, ảnh hưởng và tiếng nói của Nga lúc này trên quốc tế không còn như trước.
Đảng Cộng sản Nga không còn là đảng cầm quyền, nên quan hệ của
hai đảng cộng sản Việt-Nga cũng không ảnh hưởng gì đến chính sách ngoại giao của
Nga lúc này.
Thành ra dùng Nga như một đối trọng để hy vọng có thể làm giảm
uy hiếp từ Trung Quốc trên Biển Đông theo tôi e rằng hiệu quả kém.
Chuyến đi của Tổng thống Obama đến Việt Nam vừa rồi chỉ là một
điều cần thiết cho việc phát triển quan hệ Mỹ -Việt, còn xa lắm nó mới có hiệu
quả trong việc Mỹ “giúp Việt Nam bảo vệ chủ quyền ở Biển Đông”.
Về tư, Mỹ không có lợi ích cũng như cơ hội có chủ quyền lãnh
hải ở Biển Đông, nên Mỹ không có động cơ riêng cá nhân trong việc ủng hộ một
phe nào đó trong tranh chấp ở vùng biển này.
Về công, quan hệ Việt –Mỹ chưa có đủ hành lang pháp lý để hậu
thuẫn quân sự bảo vệ như quan hệ Mỹ-Philippines. Mỹ là nước thượng tôn pháp trị,
nếu Mỹ muốn đưa quân bảo vệ Việt Nam, giữa hai nước cần ít nhất một hiệp ước
quân sự làm cơ sở pháp lý để chính phủ Mỹ hành động.
Về liên minh địa-chính trị để cùng chia lợi ích, vì Obama
không nhận được 21 phát đại bác như Tập Cận Bình ở Việt Nam, nên Mỹ cũng chưa
thể coi Việt Nam là quan hệ anh em như Mỹ-Israel để mà ra tay giúp.
Do đó, nếu Việt-Trung xảy ra va chạm lúc này trên Biển Đông,
Mỹ chỉ có thể ngồi nhìn, và hô hào “stop, stop” là chính.
Khi đó, vì nhỏ yếu hơn, khả năng Việt Nam mất hết các khu vực
còn lại ở Trường Sa là chuyện dễ thấy.
Việt Nam và Trung Quốc
Vì Trung Quốc đã chiếm hẳn Hoàng Sa từ 1974, và nhiều đảo ở
Trường Sa từ năm 1988 bất chấp tình hữu nghị giữa hai đảng cộng sản Trung –Việt,
nên chúng ta cần dẹp bỏ hi vọng vì “16 vàng 4 tốt” mà Trung Quốc sẽ dừng lại
trong việc lấn chiếm thêm.
Tuy nhiên, việc giữ tấm mặt nạ hữu nghị Trung-Việt để giảm sức
ép nội bộ trong hai nước là cần thiết, nên Trung Quốc dù hô hào to lớn thế nào,
họ vẫn sẽ hết sức tránh việc chủ động nổ súng trước khi Việt Nam nổ súng.
Và vì Việt Nam khó chủ động va chạm trước, nên tình hình vẫn
sẽ như lâu nay là Trung Quốc âm thầm bành trướng chiếm lãnh hải và không phận,
vốn thuộc về Việt Nam, ở Biển Đông.
Trung Quốc sẽ dùng tàu chiến, tàu cá, máy bay… để bao vây,
cô lập tiếp tế ở các đảo mà Việt Nam còn chiếm giữ, dẫn đến Việt Nam phải từ bỏ.
Chưa kể Trung Quốc đang và sẽ tiếp tục tung “hạm đội dân
quân” tàu đánh cá có vũ trang, trá hình dân sự, để tung hoành và độc chiếm ở Biển
Đông, ngăn chặn các tầu đánh cá của ngư dân Việt Nam.
Sau đó, Trung Quốc chỉ việc lý luận rằng do Việt Nam tự từ bỏ
chứ Trung Quốc không đánh chiếm vũ trang, và thế là Việt Nam mất nốt những gì
còn lại.
Qua thực tế từ 1974 đến nay, tôi e rằng Trung Quốc có đủ máy
bay và tàu chiến để thực thi kế hoạch này.
Giải pháp ngắn và trung hạn
Việc khởi kiện Trung Quốc thì có nhiều ý kiến khác nhau,
nhưng cá nhân tôi vẫn nhớ lời phát ngôn của Hồng Lỗi, phát ngôn nhân của Bộ Ngoại
Giao Trung Quốc trước đây, lúc đó tại Việt Nam nổ ra nhiều cuộc biểu tình phản
đối Trung Quốc (giai đoạn 2007-2008).
“Chúng tôi nhận thấy chính quyền Việt Nam có những tuyên bố
khác nhau vào các thời điểm khác nhau,” ông Hồng Lỗi đã nói thế khi nhận định về
chủ quyền của Trung Quốc ở Hoàng Sa-Trường Sa.
Tôi e ngại rằng những điều ẩn sau phát ngôn này có thể gây bất
lợi cho Việt Nam khi kiện Trung Quốc. Nên giải pháp khởi kiện cần cân nhắc cẩn
thận.
Thiết lập liên minh phòng thủ với Philippines là điều có thể
và cần làm ngay.
Với vị trí chiến lược của cảng Subic của Philippines, cảng
Cam Ranh của Việt Nam, đảo Phú Quốc ở Vịnh Thái Lan, các nước có thể hình thành
tam giác phòng tuyến hải-không quân án ngữ Trung Quốc bành trướng ra thêm, giữ
vững ưu thế ASEAN ở Malacca, để có thêm điều kiện lôi kéo các nước trung lập
còn lại trong khối này.
Hiện nay ba nước Indonesia-Malaysia-Singapore đang liên kết
lại là một thuận lợi theo chiều hướng này.
Nên tạo cơ chế đấu tranh nhân dân, khuyến khích, hỗ trợ ngư
dân Việt Nam khởi kiện tàu Trung Quốc khi có va chạm dẫn đến thiệt hại người và
của trái luật quốc tế, và thỏa thuận của lãnh đạo cấp cao Việt-Trung.
Bài học của Nhật Bản trong quan hệ Nhật-Mỹ sau 1945 nên và cần
được áp dụng cho quan hệ Việt-Trung hiện nay, khi dân chúng Nhật ngày ngày biểu
tình “chống Mỹ” trong khi chính phủ Nhật vẫn đi gặp Mỹ xin viện trợ và thiết lập
cơ chế đồng minh.
Chính quyền Việt Nam nên cho phép dân chúng biểu tình khi
Trung Quốc có hành động bành trướng phi pháp, còn việc quan hệ hữu nghị Việt
Trung vẫn duy trì là việc khác của đảng.
Về đối ngoại, ngoài Nga, chính phủ Việt Nam cần củng cố quan
hệ quân sự-đối ngoại với các quốc gia tuy chưa bằng Mỹ nhưng có sức mạnh và
không ủng hộ Trung Quốc như Ấn Độ, Nhật, Úc..., nhất là những quốc gia có lợi
ích bị tổn hại khi Trung Quốc có thể mạnh lên.
Cũng còn nhiều giải pháp khác, nhưng trong phạm vi bài viết
này, tôi không đi vào chi tiết.
Rất đáng tiếc, với sự kiện những máy bay bị nạn vừa qua,
theo tôi, với việc từ chối đề nghị từ Mỹ hỗ trợ trong việc tìm kiếm các máy bay
bị nạn, cũng như chậm công bố thông tin từ chính quyền đã làm quần chúng hoài
nghi "có yếu tố Trung Quốc" trong đó.
Nếu từ bây giờ chúng ta không có những hành động thiết thực
mà chỉ ngồi phản đối và hô hào suông, mai này con cháu chúng ta dựa vào cái gì,
có sức mạnh gì để có thể đòi lại Hoàng Sa-Trường Sa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét