(ĐCSVN nên bắt chước đảng Dân chủ - Cộng hòa Mỹ thời lập quốc,
tự tách ra làm hai đảng)
Trong bài "Đa đảng đa phái, dân chủ dân chọn" đăng
trên Talawas ngày 31-3-2017, tôi đưa ra nhận xét là ngay từ khi còn trứng nước,
khi Việt Nam Cộng sản đảng bị Stalin bắt phải đổi tên là Đông dương cộng sản đảng,
ĐCSVN đã chia làm hai phái đối nghịch nhau: phái Trần Phú, Hà Huy Tập và phái
Nguyễn Ái Quốc. Hai phái này, ông Võ Văn Kiệt gọi là Tả khuynh và Hữu khuynh,
theo cách gọi của 2 phái đối nghịch dưới thời Cách mạng 1789 Pháp, thường được
biết dưới tên Jacobins và Girondins, nguồn gốc của các đảng phái Pháp sau này.
Lịch sử của sự chuyển biến từ một đảng là đảng Dân chủ-Cộng hòa Mỹ, thành 2 đảng,
Dân chủ và Cộng Hòa cũng giống như vậy. Ở những nước này sự tự tách rời thành 2
đảng đã tạo ra chế độ lưỡng đảng (hay lưỡng liên minh), hai đảng luân phiên
nhau cầm quyền hành pháp theo sự lựa chọn của người dân qua phổ thông đầu phiếu
và đó cũng là căn bản của dân chủ. Cũng trong bài viết kể trên, tôi có đưa ra ý
kiến là với sự toàn trị của ĐCSVN không thể có đa nguyên nên không thể có đa đảng
theo đúng nghĩa của nó, tuy trong thực tế, hai phái cố hữu trong Đảng luôn luôn
đối nghịch nhau, phải được coi là 2 đảng. Thật ra trong từ ngữ Tây phương 'đảng"
(party) cũng chỉ có nghĩa là phần, là phái.
Từ khi tôi viết bài đó đến nay đã hơn 9 năm. ĐCSVN không những
đã hoàn toàn bất lực không ngăn cản được sự 2 phái đấu đá nhau công khai, mà
còn mỗi ngày một phân hóa, khiến trong mỗi phái lại nẩy sinh ra những bè cánh
tranh giành nhau miếng ăn, đưa đến cái hậu quả là đất nước bị kéo lui trở lại
thời thập nhị sứ quân cách đây gần 1100 năm..
Tôi thấy ĐCSVN khó mà tránh được bi kịch của ĐCSLX, chỉ ngày
trước ngày sau mà hơn 20 triệu đảng viên đã biến mất không còn một mống, nếu
không biết đi theo đường lối tự chuyển hóa của những đảng ở Mỹ, ở Pháp, được
thành hình sau cuộc cách mạng giành độc lập của Hoa Kỳ (1776-1783) và trong cuộc
cách mạng 1789 Pháp đánh đổ chế độ quân quyền.
Bởi vậy sự ĐCSVN phải tìm một con đường để tự chuyển hóa là
vấn đề sống chết cho chính ĐCSVN chứ không phải có một thế lực thù địch nào muốn
cho Đảng tự chuyển hóa. Trái lại, những "thế lực thù địch", nhất là
Tàu cộng, không mong gì hơn là ĐCSVN mỗi ngày một phân hóa chia thành nhiều bè
nhiều cánh để Tàu dễ dàng khuynh loát, đồng thời kéo cả dân tộc Việt Nam vào
vòng nô lệ của mình.
Vấn đề là dù tự ý hay bị bắt buộc phải chuyển hóa thì ĐCSVN
phải chọn mô hình nào?
Chỉ có 2 mô hình:
- Mô hình Tàu cộng. Mô hình này chỉ là mô hình Trung ương tập
quyền từ thời Tần Thủy Hoàng với một vị hoàng đế hiện nay là Tập Cận Bình và một
triều đình cùng hàng quan lại, là ĐCSTQ.
- Mô hình lưỡng đảng của Mỹ được hình thành cách đây 200 năm
khi đảng Dân chủ-Cộng hòa tự tách thành 2 đảng: Dân chủ và Cộng hòa.
Tôi thấy mô hình Mỹ có vẻ thích hợp với tình trạng hiện nay
của ĐCSVN nhất:
Tôi xin tóm tắt lịch sử của đảng Dân chủ-Cộng hòa Mỹ và những
trường hợp nào đã đưa đến sự tách thành 2 đảng là đảng Dân chủ và đảng Cộng
hòa, thay phiên nhau cầm quyền cho tới ngày nay :
Năm 1792, Thomas Jefferson và James Madison thành lập một đảng
lấy tên là Dân chủ-Cộng hòa để làm hậu thuẫn chống lại phái Liên bang (les
Fédéralistes) muốn tăng cường chính quyền trung ương liên bang, hạn chế sự tự
chủ của các tiểu bang. Jefferson là vị tổng thống đầu tiên của đảng này được bầu
năm 1801, giữ 2 nhiệm kỳ liên tiếp. Sau đó là Madison rồi đến Monroe mỗi người
cũng giữ 2 nhiệm kỳ. Jefferson là vị tổng thống thứ ba của Hoa kỳ và được coi
là một nhà lập quốc đứng hàng thứ hai sau Washington.
Đảng Dân chủ-Cộng hòa là đảng độc nhất cầm quyền trong một
thời gian tương đối khá lâu dài, từ nhiệm kỳ của Jackson năm 1801 cho tới sau
nhiệm kỳ của John Quincy Adams năm 1829.
Cũng nên biết vì sao đảng Dân Chủ-Cộng Hòa tự tách ra làm 2
đảng: Ngay từ khởi đầu, trong đảng Dân chủ-Cộng hòa Mỹ đã có 2 xu hướng: Xu hướng
thứ nhất muốn thống nhất quyền hành trong tay chính quyền liên bang, bênh vực lợi
quyền của những doanh thương miền Bắc, đa số là người da trắng theo đạo Tin
Lành. Xu hướng thứ hai đại diện cho những tầng lớp nhân dân miền Nam và miền
Tây gồm những cộng đồng thiểu số, sắc tộc cũng như tôn giáo, và những thành phần
trí thức, văn nghệ sĩ. Năm 1824 xẩy ra sự tranh giành giữa 2 ứng cử viên tổng
thống, Andrew Jackson, đại diện xu hướng miền Nam và John Quincy Adams, đại diện
xu hướng doanh thương miền Bắc. Cả 2 đều không đạt được đa số tuyệt đối, nhưng
Adams lại được Quốc hội bỏ phiếu chọn. Phe theo Jackson tự li khai ra khỏi đảng,
thành lập một đảng mới mang tên là đảng Dân chủ. Phe Adams cũng thành lập một đảng
khác lấy tên là đảng Whip. Andrew Jackson, người đầu tiên của đảng Dân chủ được
bầu 2 nhiệm kỳ liền. Năm 1854 đảng Whip đổi tên là đảng Cộng hòa với danh nghĩa
tranh đấu chống sự một tiểu bang miền Bắc muốn hợp pháp hóa chế độ nô lệ. Chế độ
lưỡng đảng ở Hoa kỳ bắt đầu từ năm đó.
Nhưng những trường hợp của ĐCSVN có giống những trường hợp của
đảng Dân chủ-Cộng hòa Mỹ không?
Muốn trả lời phải trở lại thời những đảng của ông Hồ: Có nhiều
người muốn ví ông Hồ với Washington và cho ông Hồ cũng như Washington, là người
vô đảng phái, hay còn hơn nữa, đứng trên các đảng phái khi tập hợp mọi người
yêu nước, không phân biệt tôn giáo, chính kiến, trong một tổ chức, không phải
là một đảng mà chỉ là một hội, mang tên là Việt Nam Độc lập Đồng minh hội, gọi
tắt là Việt Minh. Chỉ sau khi ĐCSVN bị chính ông Hồ giải tán, thì Đảng Lao động
Việt Nam mới được ông Hồ thành lập. Bởi vậy, về mặt pháp lý, nói ĐCSVN là đảng
của ông Hồ là nói không đúng, tuy thật ra những sự trá hình đổi tên cũng chỉ là
những thủ đoạn của ông Hồ.
Và nếu Lê Duẩn không ngu xuẩn vẫn giữ tên đảng Lao động, vẫn
duy trì 2 đảng "anh em" là đảng Dân chủ và đảng Xã hội và Mặt trận giải
phóng miền Nam, vẫn giữ tên nước là VNDCCH, thì ĐCSVN (đảng Lao Động), chỉ cần
dầnh một số ghế đại biểu QH cho 2 hay 3 đảng này, thả cho Tư pháp một chút tự
chủ, thì vẫn giữ đa số trong Quốc hội và vẫn nắm quyền Hành pháp, đồng thời đất
nước không bị thêm 2 cuộc chiến tranh, không có 3 triệu người di tản, 1 triệu
người bị đầy đọa trong các trại học tập, và nhất là không bị mất biển mất đảo,
không bị nằm trong vòng cương tỏa của Tàu cộng.
Vì sự ngu xuẩn của Lê Duẩn mà sai một li đi một dậm. Bởi vậy
muốn tự cứu mình tránh trong Đảng tự thịt nhau vì tranh nhau quyền lợi, tránh đảng
bị đi đến sự tan rã, và nhất là tránh cho người dân khỏi bị, không phe này thì
cánh kia bóc lột, ức hiếp, không còn cách nào khác là đảng phải tự tách ra làm
2 theo mô hình của đảng Dân chủ-Cộng hòa Mỹ cách đây 200 năm.
Kết Luận
Có người nói, dù có đấu đá nhau, thậm chí có chém giết nhau
vì tranh giành nhau lợi quyền, nhưng đầu óc những bè phái trong Đảng đều hệt
như nhau thì dẫu có chia làm 2 cũng chả có gì thay đổi và dân lại càng khổ hơn
vì trước chỉ có một đảng ức hiếp mình nay lại có 2 đảng.
Tôi thì nghĩ ngược lại: 1) Một khi tự phân ra làm 2 đảng thì
lực lượng đàn áp dân là công an và quân đội bắt buộc phải đứng trung lập. 2)
Khi đã thành 2 đảng thì 4 triệu đảng viên có quyền lựa chọn theo đảng nào, hay
chả theo đảng nào cả, tùy bản lãnh và sức lôi kéo của lãnh tụ mỗi đảng và nhất
là về đối ngoại, đảng nào có vẻ cởi mở hơn, thiên về Tàu hay về Tây phương hơn
thì lôi kéo được nhiều người hơn. 3) Khi có 2 đảng thì tất nhiên là mỗi đảng được
quyền đề cử một ứng cử viên với những lời lẽ tranh cử khác nhau nên người dân
ít nhất cũng có quyền chọn lựa một trong 2 người. Nguyên tắc "check and
balances" (kiểm soát và đối trọng) trong tam quyền phân lập của Mỹ, dầu muốn
dầu không cũng được áp dụng một phần nào giữa 2 đảng để kiểm soát lẫn nhau, cân
bằng nhau và không thể tự kết tội nhau là thế lực thù địch được. Đó cũng là
phương cách duy nhất để chống tham nhũng vì mỗi một đảng sẽ có một cơ quan báo
chí, truyền thông riêng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét