FB Trịnh Kim Tiến
Trưa ngày 26/12/2016, anh đang uống cafe thì bị rất đông
an ninh mặc thường phục lẫn cảnh phục lao vào quán, đánh và bắt anh đi. Anh chỉ
kịp nhắn được một tin ra ngoài là “anh bị bắt vô cớ” rồi điện thoại không còn
liên lạc được nữa. Đến nửa đêm tôi nhận được điện thoại từ số lạ và người ở đầu
dây là chồng mình.
Anh đã bị giữ đến nửa đêm, và trong quá trình làm việc tại đồn
công an, bị mạt sát, xúc phạm đủ kiểu vì anh im lặng không hợp tác với cách
hành xử vô luật của công an. 12h đêm, anh gọi taxi rời đồn. Đi được một quãng
thì hơn chục an ninh mặc thường phục chặn xe, lôi anh khỏi taxi và hành hung
anh trên đường về. Mười mấy người lao vào đấm đá vào đầu, vào gáy anh, tưởng
như có thù hằn sâu đậm. Hai chiếc điện thoại và máy đọc sách của anh trước đó
đã bị họ cố bẻ khóa để đăng nhập, không mở được, họ bèn đập nát, rồi ngâm vào
nước cho hỏng; anh phải mượn điện thoại gọi báo tôi biết mong tôi bình tâm.
Họ bắt giữ anh để hỏi về các lớp học của anh, họ đánh anh
cũng chỉ vì căm ghét các lớp học như thế.
Giáo dục giữ vai trò vô cùng quan trọng đối với sự hưng vong
của một dân tộc. Một dân tộc chỉ có thể vững mạnh khi có nền giáo dục lành mạnh.
Nền chính trị coi thường giáo dục không thể và không bao giờ đem lại tương lai
nào cho người dân.
Ở Việt Nam hiện nay, giáo dục không những không được đặt lên
vị trí hàng đầu mà nó còn là một thảm trạng văn hóa với vô số những tiêu cực. Một
sinh viên, thậm chí một người thành đạt trong xã hội cũng không biết về các giá
trị của lịch sử xã hội, tầm quan trọng của quá khứ trong sự hình thành và phát
triển một đất nước. Từ đó dẫn đến nhận thức văn hóa và cách hành xử trong xã hội
mất đi tính nhân văn và dần đi xuống theo chiều hướng xấu, chúng ta thường gọi
là băng hoại đạo đức.
Công việc của chồng tôi, anh Nguyễn Hồ Nhật Thành – một nhà
hoạt động xã hội – là khơi nguồn lại tri thức, khai dân trí. Khởi đầu anh không
phải là học giả, anh cũng không có một nền tảng vững chắc trong nhận thức như
nhiều trí thức. Anh vốn là một doanh nhân tự học. Vươn lên từ vốn hiểu biết ít ỏi,
anh đã tự mình mày mò tìm hiểu, đọc và học để trau dồi kiến thức cho bản thân.
Cho đến ngày hôm nay anh đã có thể tự tin khẳng định những gì mình học được và
muốn chia sẻ những kinh nghiệm ấy với những người xung quanh. Anh mở lớp học,
truyền đạt lại những gì mình trải qua trên con đường học thuật, những giá trị lịch
sử, văn hóa và xã hội mà anh trăn trở, tầm quan trọng của tri thức trong bối cảnh
xã hội hiện nay. Mong muốn của anh là nâng cao năng lực cho những người muốn hoạt
động vì xã hội, dựa vào mối quan hệ với các chuyên gia trong nhiều lĩnh vực
giáo dục, làm cầu nối để họ chia sẻ những kiến thức nền tảng về hiến pháp, pháp
luật, tiếng Anh, lịch sử dân tộc, giá trị nhân quyền và đặc biệt là dân quyền
cho các bạn trẻ.
Đây không phải lần đầu tiên anh Thành mở nhóm học tập. Năm
2011, anh từng tổ chức nhiều buổi hội thảo “khơi nguồn tri thức” cho các bạn
sinh viên có môi trường trao đổi và chia sẻ kiến thức. Những buổi hội thảo của
anh đều bị phía an ninh cản trở, từ việc ép chủ nhà không cho thuê địa điểm, đến
cắt điện, đe dọa các bạn sinh viên. Rút kinh nghiệm, lần này anh mở nhóm âm thầm,
nhằm tránh những giằng co, xích mích không đáng có giữa mọi người và phía an
ninh.
Nhưng thật không ai nghĩ rằng việc khai dân trí, mở mang
giáo dục – một việc hết sức bình thường và được coi trọng ở một xã hội nhân văn
– lại bị coi là cái tội ở Việt Nam. Chồng tôi đã bị họ quy chụp, bôi nhọ, với một
tâm địa độc ác. Trong khi hành hung họ không quên dọa nạt, đòi bắt, dí súng đòi
giết anh nếu còn tiếp tục việc chia sẻ kiến thức nền tảng cho các bạn trẻ.
Xưa nay tôi vẫn biết an ninh thích bắt là bắt, thích đánh là
đánh, nhưng dù sao thì cũng hơi sốc và bất ngờ trước hành vi của họ với một người
chỉ muốn chia sẻ học thuật, khai dân trí. Chúng tôi biết chúng tôi sẽ không thể
bắt phía công an chịu trách nhiệm về trận đòn và vụ bắt giữ tùy tiện này. Nhà
báo và luật sư bị họ hành hung giữa ban ngày còn không thể buộc họ chịu chế tài
trước pháp luật thì chúng tôi càng khó có thể.
Lúc này đây, dù rất bức xúc trước hành vi của ngành công an,
nhưng thay vì dành cho họ những lời lẽ không hay ho, tôi nghĩ mình nên cảm ơn họ
chăng? Cảm ơn vì họ đã không đánh chết chồng tôi trong đêm 26/12 vừa qua như họ
đã từng đánh chết bố tôi vì một lỗi hành chính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét