Trà Mi-VOA
Tết là dịp diễn ra
nhiều lễ hội văn hóa và các sinh hoạt cộng đồng, cũng là lúc trỗi dậy những điệp
khúc buồn quen thuộc về sự xuống cấp của văn hóa Việt Nam, với các lễ hội tranh
giành hỗn loạn, tình trạng ẩu đả, cướp giựt gia tăng.
Văn hóa Việt Nam bị
cho là đã xuống cấp trầm trọng, nhưng xuống cấp từ khi nào và làm cách nào để
thay đổi?
Có người nhận xét rằng
dường như cách hành xử cướp đoạt và tư duy chụp giựt đang ăn sâu vào thói quen,
tiềm thức của mọi người, bất kể giàu-nghèo, và đang diễn ra trong mọi góc cạnh
đời sống người Việt ngày nay, từ bệnh viện, trường học, chùa chiền, đến những
nơi vui chơi ăn uống sang trọng.
Đạo đức, văn hóa ứng
xử ngày càng tuột dốc tệ hại vì dân trí thấp, vì thiếu giáo dục văn hóa, hay vì
môi trường sống xô đẩy?
Mời các bạn cùng Tạp
chí Thanh Niên hôm nay tìm hiểu qua cuộc trao đổi với Tiến sĩ Nguyễn Nhã, nhà sử
học, nhà sư phạm, và cũng là một nhà nghiên cứu văn hóa-truyền thống Việt Nam,
sáng lập viên Qũy Văn hóa Giáo dục Hãn nguyên Nguyễn Nhã.
TS Nhã: Hiện giờ văn
hóa đang xuống cấp do nhiều nguyên nhân. Một trong những nguyên nhân quan trọng
nhất chính là giáo dục làm người không được tôn trọng, không được quan tâm.
Giáo dục bây giờ chỉ lấy bằng thôi.
Trà Mi: Nhiều người
cho rằng dân trí thấp và môi trường sống cũng là nguyên nhân của nền văn hóa tuột
dốc. Ý kiến của ông thế nào?
TS Nhã: Nếu do dân
trí, phải nói nông thôn của mình hồi xưa trước 1945 dân trí đâu có cao, hầu hết
là mù chữ. Nhưng người nông dân Việt Nam thời đó rất đàng hoàng. Ví như mẹ tôi
dù mù chữ nhưng đã dạy cho tôi rất nhiều điều, khác với bây giờ. Đấy cũng cho
thấy văn hóa sống trong gia đình, làng xóm, xã hội đã thay đổi. Sự thay đổi đó cho
thấy cái hay mình lại bỏ đi, mất đi rất nhiều trong khi cái dở lại sinh ra nhiều.
Trà Mi: Một sự thay đổi
dẫn tới cái hay bị mất đi nhiều và cái dở lại sinh ra nhiều, phải chăng đây là
một sự thay đổi tiêu cực?
TS Nhã: Vâng, đúng
như vậy. Lối sống mới, giới trẻ vọng ngoại, ít theo và coi thường những cái gì
truyền thống. Đó là cái dở nhất. Những người sống trong thời chiến hồi xưa, kể
cả ở miền Bắc, dù nghèo khó lắm nhưng tinh thần không như bây giờ. Hiện giờ bị
mất phương hướng từ trên xuống dưới, mọi sự bắt đầu từ văn hóa giáo dục.
Trà Mi: Về yếu tố môi
trường sống, ông nghĩ sao? Có người cho rằng nâng cao giáo dục văn hóa mà môi
trường sống xung quanh không được cải thiện cũng thế thôi. Sống giữa những bon
chen, chà đạp, chụp giựt, mình có giáo dục văn hóa tới đâu cũng khó có thể giữ
mình. Phải chăng yếu tố môi trường sống cũng có ảnh hưởng rất mạnh đối với văn
hóa?
TS Nhã: Vâng, đa số
thiếu giáo dục mà tăng nhiều thì làm ảnh hưởng tới môi trường sống. Đạo đức
đang xuống cấp, nhưng tôi tin rồi sẽ có lúc phục dựng hoặc phát triển lại vì đó
là quy luật của lịch sử.
Trà Mi: Tiến sĩ nhìn
thấy sự phục hưng sớm muộn ra sao?
TS Nhã: Khó có thể
nói được tương lai ra sao. Nếu những nhà giáo dục họ bình tĩnh, không bó tay
như hiện nay thì mọi chuyện sẽ khác.
Trà Mi: Một nền văn
hóa và một xã hội ‘mất phương hướng’ trở nên hỗn độn và thui chột. Lỗi này do
đâu?
TS Nhã: Có người nói
đây là ‘lỗi của hệ thống.’ Dĩ nhiên, bất cứ thời kỳ nào trong lịch sử Việt Nam
thì chính quyền cũng có vai trò quan trọng. Nhưng, theo tôi, mỗi người dân đều
có trách nhiệm. Từ già tới trẻ đều có trách nhiệm thì mọi chuyện sẽ khác đi,
nhưng bây giờ người ta không quan tâm điều đó.
Trà Mi: Có thắc mắc rằng
những thời trước không thấy tệ như vậy, phải chăng thời đại xã hội chủ nghĩa đã
tạo ra những đặc điểm như thế cho người Việt ngày nay?
TS Nhã: Không thể nói
chủ nghĩa nọ chủ nghĩa kia có trách nhiệm. Nhà cầm quyền phải có trách nhiệm, tất
cả các giới phải có trách nhiệm, mà giờ thì cảm thấy người ta không có trách
nhiệm. Đó, căn gốc nằm ở ‘hệ thống’. Từ cá nhân cho tới cộng đồng, mọi người đều
cảm thấy không phải trách nhiệm của mình.
Trà Mi: Người ta lập
luận rằng trong một xã hội mà sự cướp đoạt lên ngôi cộng với sự mất niềm tin
vào luật pháp thì mọi người phải tranh giành chụp giựt, đạp lên nhau để tồn tại,
nếu không, sẽ bị thua thiệt. Nếu xã hội không tạo ra hoàn cảnh như thế, nếu thời
đại không đưa ra những khốn khó như thế thì chắc con người sẽ tốt đẹp hơn, cư xử
tử tế hơn?
TS Nhã: Tôi nghĩ vậy.
Mỗi thời một khác, nhưng những căn bản để mà giữ thì hiện nay mình đã mất cả, mất
căn bản của truyền thống.
Trà Mi: Điều này xuất
phát điểm từ đâu, từ bao giờ trong xã hội Việt Nam?
TS Nhã: Thời đổi mới,
thời chiến tranh và thời nay hoàn toàn khác. Thời chiến tranh người ta tập
trung vào vấn đề đấu tranh, hy sinh. Còn bây giờ người ta lo hưởng thụ thôi mà.
Về mặt đạo đức, con người thời chiến tranh và thời nay khác nhau nhiều lắm, cả
miền Nam lẫn miền Bắc.
Trà Mi: Giải pháp nào
cho thực trạng văn hóa hiện nay?
TS Nhã: Chính quyền,
người có chức có quyền, những người có trách nhiệm phải làm gương trước tiên.
Theo tôi, khi mọi việc đến tận cùng thì phải biến chuyển thôi.
Trà Mi: Nhưng liệu có
nên chờ mọi việc tự biến chuyển khi đến tận cùng hay không?
TS Nhã: Vấn đề hiện
nay là giáo dục. Nếu nhà nước và tất cả các giới quan tâm đến giáo dục thì sẽ
khác.
Trà Mi: Những người
quản lý đổ lỗi rằng đây là hệ quả của kinh tế thị trường…
TS Nhã: Hiện nay hầu
hết các nước đều kinh tế thị trường nhưng họ như thế nào thì mọi người biết rồi.
Trà Mi: Theo ông,
giáo dục phải cải thiện, nhưng cụ thể phải cải thiện thế nào? Môi trường sư phạm
Việt Nam hiện có giáo dục ý thức công dân từ cấp tiểu học lên tới đại học, theo
ông, vì sao không hiệu quả?
TS Nhã: Tôi từng lo
giáo dục nhiều thời, tôi biết mà. Hiện nay người ta quan tâm đến điểm số, thành
tích thi đua, không thực chất. Bây giờ chỉ cần 2 điều. Một là không được nói dối,
bởi vì gian dối thì chất lượng không cao. Bây giờ giáo dục phải làm sao không
được nói dối nữa. Thứ hai, phải cư xử với nhau cho tử tế. Chỉ cần thay đổi hai
điều đó thôi, mà tôi đã nói với rất nhiều người, ai cũng bảo là khó quá. Bây giờ
nếu mình có một hệ thống chính trị rất minh bạch, trung thực thì chất lượng sẽ
cao thôi. Lỗi hệ thống!
Trà Mi: Xin chân
thành cảm ơn tiến sĩ Nguyễn Nhã đã dành cho Tạp chí Thanh niên VOA cuộc trao đổi
hôm nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét