Một cảnh trong Vietnam War.
Cho đến lúc chúng tôi viết xong
bài này, là đúng một tháng, cuốn phim 10 tập “THE VIETNAM WAR” của hai nhà đạo
diễn Mỹ là Kenn Burnes và Lynn Novick đã được trình chiếu rộng rãi trên các
phương tiện truyền thống đại chúng. Đối với khán giả các giới Việt Nam trong và
ngoài nước, đã có những cảm nhận khác nhau, đưa đến các cuộc tranh cãi trong chốn
riêng tư hay qua các bài viết về nội dung, ý nghĩa, tính trung thực và khách
quan hay không của bộ phim này.
Trong bài trước “The Vietnam War
là chiến tranh gì?”, được đăng tải trên diễn đàn này của Đài VOA, người viết đã
định danh, định hình là “Cuộc Nội Chiến Ý Thức Hệ Quốc-Cộng” giữa người Việt
Nam theo ý thức hệ quốc gia (chủ nghĩa quốc gia: Nationalism) và người Việt Nam
theo ý thức hệ cộng sản (chủ nghĩa cộng sản: Communism) trong bối cảnh cuộc
“Chiến Tranh Ý Thức Hệ Toàn Cầu” (The Global War Of The Ideology) giữa cộng sản
chủ nghĩa (Communism) đứng đầu là Liên Xô với phe các nước xã hội chủ nghĩa; và
tư bản chủ nghĩa (Capitalism) đứng đầu là Hoa Kỳ với phe các nước tư bản chủ
nghĩa.
Trong bài viết này, người viết sẽ
định tính và định lượng “The Vietnam War là chiến tranh của ai, do ai và vì
ai?”.
I/- THE VIETNAM WAR LÀ CHIẾN
TRANH CỦA AI?
Theo cách định danh, định hình của
chúng tôi (bên cạnh cách định danh, định hình khác như chúng tôi đã trình bày)
thì The Vietnam War là cuộc chiến giữa “Hai phe, bốn bên”.
Hai phe đó là: Phe xã hội chủ
nghĩa (XHCN) đứng đầu là Liên Xô và các nước XHCN (hay cộng sản) trong đó có
bên cộng sản Bắc Việt (gọi tắt là Việt cộng); và phe tư bản chủ nghĩa (TBCN)đứng
đầu là Hoa Kỳ và các nước tư bản chủ nghĩa, trong đó có bên quốc gia Nam Việt
(gọi tắt là Việt quốc). Cả hai phe cùng thực hiện “cuộc chiến tranh ý thức hệ
toàn cầu” giữa cộng sản chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa dưới hình thái một “cuộc
Chiến tranh nóng” (The Hot War) hay “Chiến tranh cục bộ” tại chiến trường Việt
Nam.
Bốn bên đó là: Bên Liên Xô, Trung
Quốc với các nước XHCH (bên ngoài gián tiếp tham chiến) và bên Việt cộng (bên bản
xứ trực tiếp tham chiến) thuộc phe XHCN.- Bên Hoa Kỳ với các nước đồng minh
TBCN (bên ngoài tham chiến gián tiếp lúc đầu (1954-1963), sau trực tiếp tham
chiến) và bên Việt quốc (bên bản xứ trực tiếp tham chiến) thuộc phe TBCN.
Như vậy có thể coi “The Việt Nam
War” là “ngoại chiến”(chiến tranh ngoài nước) của các nước Liên Xô, Trung quốc
với các nước trong phe xã hội chủ nghĩa; cũng là “ngoại chiến” của Hoa Kỳ với
các nước đồng minh trong phe tư bản chủ nghĩa. Đồng thời “The Vietnam War” là
“Nội chiến” của hai bên người Việt Nam theo ý thức hệ cộng sản và người Việt
Nam theo ý thức hệ quốc gia. Chính vì vậy chúng tôi đã định danh, định hình chiến
tranh Việt Nam là một “Cuộc nội chiến ý thức hệ Quốc-Cộng”. Cuộc nội chiến này
diễn ra trong bối cảnh của cuộc chiến tranh ý thức hệ toàn cầu giữa cộng sản chủ
nghĩa và tư bản chủ nghĩa là như thế.
Tuy nhiên cần lưu ý rằng, dù hai
cuộc chiến này cùng diễn ra trên chiến trường Việt Nam, trùng lắp không gian và
thời gian, có thể bề ngoài cùng chung mục tiêu, lý tưởng (của chủ nghĩa cộng sản
hay chủ nghĩa tư bản) , nhưng khác biệt lợi ích và ý đồ giữa các bên tham chiến
muốn thành đạt thông qua “The Vietnam War”. Bởi lẽ nếu hai “cuộc chiến ý thức hệ
toàn cầu” và “cuộc nội chiến ý thức hệ Quốc-Cộng” tại Việt Nam là một, thì sau
ngày 30-4-1975, “bên thua cuộc” Việt quốc đã không còn lý do tiếp tục chống lại
“bên thắng cuộc” Việt cộng cho đến nay và vẫn đang tiếp tục cho đến khi nào
giành được mục tiêu tối hậu của chủ nghĩa quốc gia là dân chủ hóa đất nước. Và
mặc dù cuộc chiến tranh ý thức hệ toàn cầu giữa cộng sản chủ nghĩa và tư bản chủ
nghĩa (hay là cuộc Chiến tranh Lạnh theo cách gọi của Tây phương) đã chấm dứt
27 năm rồi (1990-2017).
II/- THE VIETNAM WAR LÀ CHIẾN
TRANH DO AI ?
“Cuộc chiến tranh ý thức hệ toàn
cầu” hình thành sau Thế Chiến II diễn ra dưới hai hình thái “Chiến tranh Lạnh ”
(The Cold War) giữa các cường quốc giầu mạnh (Chiến tranh tâm lý, tuyên truyền,
chạy đua vũ trang…) và “Chiến tranh Nóng” (The Hot War) nơi các nước nghèo yếu
như Việt Nam (chiến tranh tâm lý, khủng bố, chiến tranh vũ trang…(1)).
Phe cộng sản, đứng đầu là Liên Xô
thì phất cao ngọn cờ “Cách mạng vô sản” để lôi kéo các nước nghèo đi vào quỹ đạo
của mình, để cùng thực hiện mục tiêu lý tưởng chung của chủ nghĩa xã hội (Chính
trị độc tài toàn trị- Kinh tế chỉ huy hoạch định cứng rắn, tài sản công hữu, tiến
tới xã hội cộng sản không còn giai cấp…(2)
Phe thư bản đứng đầu là Hoa Kỳ
thì phất cao ngọn cờ “ tự do dân chủ” để lôi kéo các nước nghèo đi vào quỹ đạo
của mình để cùng thực hiện mục tiêu lý tưởng chung của chủ nghĩa tư bản (Chính
trị dân chủ pháp trị, kinh tế thị trường tự do cạnh tranh, tôn trọng quyền tư hữu
trong một xã hội tự nhiên vốn có giai cấp, cộng đồng đồng tiến...(3).
Sự cạnh tranh giữa hai phe cộng sản
và tư bản để “lấn đất dành đồng chí hay bảo vệ đồng minh giữ đất” đã đưa đến
các cuộc chiến tranh cục bộ nơi các nước thường là những nước nghèo, mới thoát
ách thống trị của các đế quốc thực dân.Các cuộc chiến tranh cục bộ này thường
là các cuộc nội chiến ý thức hệ do có sự xung đột giữa ý thức hệ vốn có từ trước
của những người trong nước (chủ nghĩa quốc gia) với ý thức hệ cộng sản (chủ
nghĩa cộng sản) mới du nhập. Thực tế tựa hồ như có sự phân công: Phe cộng sản
thường ở thế tấn công, phát động chiến tranh lấn chiếm lãnh thổ, cướp chính quyền.
Phe tư bản thì thường ở thế phản công, ngăn chặn, đẩy lùi để bảo vệ lãnh thổ,
chính quyền với tổ chức xã hội hiện hữu nơi các nước có hiểm họa cộng sản (Chủ
thuyết Domino)
Việt Nam cũng như một số nước
nghèo yếu ( như Miên, Lào, Đại Hàn, một số nước ở Châu Phi, Châu Mỹ Latin…) có
số phận không may đã rơi vào thế gọng kìm của cuộc chiến tranh ý thức hệ toàn cầu.
Vì trước đó, chủ nghĩa cộng sản đã du nhập Việt Nam, với đảng CSVN chính thức
có mặt trên chính trườngViệt Nam từ ngày 3-2-1930 tạo ra mâu thuẫn đối kháng với
chủ nghĩa quốc gia (quân chủ chuyên chế rồi dân chủ tự do…). Nói cách khác, nếu
chủ nghĩa cộng sản không du nhập, đã không có đảng CSVN, đã không có cuộc “nội
chiến ý thức hệ quốc-cộng” kéo dài nhiều thập niên qua, trước cũng như sau cuộc
chiến tranh Quốc-Cộng (1954-1975) cho đến nay vẫn chưa chấm dứt. Do đó, dù muốn
dù không Việt Nam đã được chọn là chiến trường thực hiện hình thái “Chiến tranh
nóng” cao độ, để qua đó các cường quốc đứng đầu hai phe cộng sản và tư bản
tranh dành lãnh địa, lôi kéo Việt Nam đi vào quỹ đạo của mình, nhân danh mục
tiêu lý tưởng tối hậu của chủ nghĩa cộng sản hay chủ nghĩa tư bản.
Một số người Việt Nam, hàng đầu
như Ông Hồ Chí Minh, đã bị mê hoặc của lối mời chào này, quy tụ thành “Đảng Cộng
sản Việt Nam” ( đảng CSVN ra đời năm1930), nằm trong hệ thống các đảng cộng sản
quốc tế, nên đã tự nguyện, chủ động tiến hành “Cách mạng vô sản” dưới ngọn cờ
“chống ngoại xâm, giành độc lập” (thời kỳ kháng chiến chống pháp)hay “Chống Mỹ
cứu nước, giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước”(Thời kỳ chến tranh ý thức hệ
toàn cầu) để cướp chính quyền Miền Nam, cộng sản hóa Việt Nam, mở mang bờ cõi
cho phe xã hội chủ nghĩa hay cộng sản chủ nghĩa. Vì vậy, để thực hiện cuộc chiến
tranh này, bên Việt cộng đã được Liên Xô, Trung Quốc và “Các nước xã hội chủ
nghĩa anh em” chi viện dồi dào mọi mặt về của, về người, như vũ khí, lương thực,
y tế và cả nhân lực cố vấn, chuyên gia, hậu cần hay ngụy trang tham gia chiến đấu,
để “giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước” dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, cộng
sản hóa cả nước..
Hiệp Định Genève 1954 chia đôi Việt
Nam đã chấm dứt chế độ thuộc địa của thực dân Pháp kéo dài gần 100 năm
(1858-1954). Vì Hiệp định này chỉ là sự ký kết giữa chính quyền thực dân Pháp
và Việt Minh (tức Việt cộng) sau khi căn cứ chiến lược Điện Biên Phủ bị thất thủ,
nên việc giao Miền Bắc Việt Nam từ vỹ tuyến 17 cho Việt cộng chỉ có ý nghĩa như
là Pháp bị mất một nửa thuộc địa Việt Nam cho phe xã hội chủ nghĩa, để sau đó,
một nửa nước Miền Bắc Việt Nam trở thành “tiền đồn cho phe xã hội chủ nghĩa”,
có nhiệm vụ phát động cuộc chiến tranh thôn tính Miền Nam, đưa Việt Nam vào hệ
thống các nước xã hội chủ nghĩa, có chung một “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa Liên
Xô” (có sự cạnh tranh ngôi vị của Trung Quốc).
Một nửa Miền Nam Việt Nam Pháp đã
đến lúc không thể tiếp tục kéo dài chế độ thuộc địa,buộc phải trao trả độc lập
hoàn toàn, sau khi đã trao trả độc lập từng phần từ năm 1949, cho chính quyền
quân chủ Việt Nam với vua Bảo Đại, là vị vua cuối cùng của dòng họ Nguyễn đã trị
vì trước và sau khi bị thực dân Pháp xâm chiếm đô hộ. Và vì vậy, chính quyền quốc
gia quân chủ và sau đó chính quyền dân chủ Việt Nam Cộng Hòa coi mình là một
chính quyền chính thống của quốc gia Việt Nam, tiếp nhận nền độc lập từ tay thực
dân pháp. Thế nhưng sau đó lại rơi vào thế gọng kìm của cuộc chiến tranh ý thức
hệ toàn cầu. Miền Nam Việt nam đã trở thành “Tiền đồn cho phe tư bản chủ nghĩa”
hay còn gọi là “Tiền đồn thế giới tự do” đứng đầu là Hoa Kỳ với các nước phe tư
bản chủ nghĩa, viện trợ mọi mặt cho chính quyền và nhân dân Miền Nam, trực tiếp
tham chiến chống cộng,để cùng ngăn chặn, đẩy lùi cuộc chiến tranh thôn tính Miền
Nam, nhuộm đỏ đất nước của Việt cộng, được Liên Xô, Trung Quốc và các nước phe
xã hội chủ nghĩa chi viện toàn diện.
Đến đây có thể trả lời cho câu hỏi
“THE VIETNAM WAR” là chiến tranh do ai gây ra: Rằng chính Liên Xô và phe xã hội
chủ nghĩa ở thế tiến công đã gây ra cuộc chiến, khi chủ mưu và hổ trợ cho đảng
và nhà cầm quyền Cộng sản Bắc Việt khởi động cuộc chiến tranh Việt Nam, với vũ
khí, lương thực đạn dược, các phương tiện giết người của Liên Xô, Trung quốc và
các nước trong phe xã hội chủ nghĩa. Vậy các bên khởi động cũng như bị động
tham gia cuộc chiến tranh Việt Nam là vì ai?
III/- THE VIETNAM WAR LÀ CHIẾN
TRANH VÌ AI?
Như ở phần (I) chúng tôi đả viết:
“dù hai cuộc chiến này cùng diễn ra trên chiến trường Việt Nam, trùng lắp không
gian và thời gian, có thể bề ngoài cùng chung mục tiêu, lý tưởng, nhưng khác biệt
lợi ích và ý đồ giữa các bên tham chiến muốn thành đạt thông qua “The Vietnam
War”.
Vậy THE VIETNAM WAR là chiến
tranh vì ai? - Chúng tôi thử nhận định qua bốn bên trong hai phe tham gia trực
tiếp hay gián tiếp cuộc chiến Việt Nam là vì ai?
Đối với hai bên ngoại chiến đứng
đầu phe XHCN là Liên Xô ( thêm Trung Quốc) và đứng đầu phe TBCN là Hoa Kỳ, thì
cả hai bên tham gia chiến tranh Việt Nam gián tiếp hay trực tiếp đều vì quyền lợi
quốc gia của họ, dưới chiêu bài khác nhau. Bên Liên Xô (cũng như Trung Quốc) và
bên Hoa Kỳ và một số nước đồng minh khi tham chiến đều nhằm thành đạt các lợi
ích chính trị,quân sự kinh tế và các lợi ích khác của chính quốc gia của họ,
thông qua cuộc chiến Việt nam. Cả hai bên ngoại chiến đều nhân danh những lý tưởng
cao đẹp khi tham chiến là để giúp hai bên nội chiến đồng chí (Việt cộng) hay đồng
minh (Việt quốc) thắng cuộc để thực hiện mục tiêu lý tưởng chung.
Chẳng hạn về chính trị cả Liên Xô
và Hoa Kỳ đều thông qua chiến tranh Việt Nam để tạo ảnh hưởng, lôi kéo Việt nam
vào quỹ đạo của mình. Liên Xô thì có tham vọng cộng sản hóa toàn cầu để trở
thành bá chủ. Hoa Kỳ thì tham gia chiến tranh Việt Nam trong nỗ lực ngăn chặn,
đẩy lùi các cuộc chiến tranh xâm lấn lãnh địa, thực hiện tham vọng cộng sản hóa
toàn cầu của Liên Xô
Chẳng hạn về quân sự, kinh tế
…các cường quốc trong hai phe cộng sản và tư bản nhờ chiến tranh Việt Nam đã
tiêu thụ được lượng vũ khí đạn dược và các khí tài quân sự tồn đọng sau Thế
Chiên II và là nơi thử nghiệm thêm nhiều loại vũ khí mới. Một điển hình là sau
Hiệp Định Genève chia đồi Việt Nam, quân đội VNCH ở Miền Nam ở thế thủ, trong
thời gian đầu đã chỉ được Hoa Kỳ trang bị các loại súng cá nhân từ thời Thế Chiến
II như súng Garant (mỗi khi bắn phải lên cò từng viên), hay súng liên thanh
Carbin M.1 hay M.2. Mãi cho đến khi quân đội CSBV được Liên Xô, Trung Quốc
trang bị cho vũ khí cá nhân AK, thì quân đội VNCH mới được Hoa Kỳ trang bị cho
AR.15 hay 16. Nghĩa là quân đội VNCH được trang bị vũ khí các loại tối tân theo
kiểu “nước lên, thuyền lên”. Bên Việt cộng đóng vai trò tấn công trong cuộc chiến
được Liên Xô, Trung Quốc trang bị các loại vũ khí tối tân đến đâu thì quân đội
VNCH ở thế thủ cũng được Hoa Kỳ và đồng minh trang bị vũ khí tối tân đến đó.
Vì vậy, theo nhận định của chúng
tôi, một khi thấy “The Vietnam War” không còn lợi ích, các cường quốc đứng đầu
hai phe đã tìm cách chủ động đưa cuộc chiến Việt Nam đi đến kết thúc.Vì vậy
chúng tôi từng nhận định rằng, thực tế “The Vietnam War” chấm dứt như thế
“không phải là thắng lợi của phe này ( Phe XHCN và Việt cộng) đối với phe kia
(Phe TBCN và Việt quốc) mà chỉ là vì nhu cầu phải thay đổi thế chiến lược quốc
tế mới của các cường quốc cực mà thôi” (4)
Đối với bên nội chiến Việt cộng ở
Miền Bắc thì phát động chiến tranh nhân danh lợi ích ngụy dân tộc “kháng chiến
chống Mỹ xâm lược, giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước” để đưa cả nước tiến
lên chủ nghĩa xã hội, vì “độc lập- tự do-Hạnh phúc” của nhân dân. Đồng thời,
nhân danh quyền lợi giai cấp vô sản, thực hiện nghĩa vụ quốc tế cộng sản làm
“Chiến tranh cách mạng” để nhuộm đỏ Việt Nam và các nước Đông Dương (Việt-Miên-Lào…),
cộng sản hoá tòan cầu để thực hiện mục tiêu lý tưởng cộng sản tối hậu (một thế
giới đại đồng, không còn biên giới quốc gia, xã hội cộng sản viên mãn như
“Thiên đường cộng sản”). Do đó đã được Liên Xô, Trung Quốc và các nước trong
phe XHCN chi viện vũ khí đạn dược, lương thực dồi dào để giành chiến thắng bằng
bạo lực cách mạng.
Đối với bên nội chiến Việt quốc ở
Miền Nam thì buộc lòng phải tham gia một cuộc chiến tự vệ vì lợi ích dân tộc, để
bảo vệ phần đất Miền Nam và chế độ dân chủ VNCH vì lý tưởng tự do dân chủ, với
sự trợ giúp nhiều mặt của Hoa kỳ và đồng minh. Mục tiêu lý tưởng của Việt quốc
là dân chủ hóa cả nước, không phải bằng bạo lực chiến tranh thôn tính, mà bằng
ưu thắng của chế độ dân chủ pháp trị giầu mạnh văn minh tiến bộ ở Miền Nam trên
chế độ độc tài toàn trị cộng sản nghèo yếu, lạc hậu ở Miền Bắc. (như thực tế nước
Đức đã thống nhất bằng sự ưu thắng của chế độ dân chủ Tây Đức giầu mạnh, trên
chế độ độc tài cộng sản Đông Đức …)
Vậy thì, một cách khách quan và
công bằng, chúng tôi cho rằng cả hai bên nội chiến phát động chiến tranh từ Miền
Bắc (Việt cộng) hay chiến tranh tự vệ ở Miền Nam (Việt quốc) đều có ý hướng muốn
thống qua cuộc chiến giành chiến thắng để có điều kiện thực hiện mục tiêu lý tưởng
tối hậu của mình trên cả nước, theo chủ nghĩa cộng sản hay chủ nghĩa quốc gia.
Vì tự tin rằng đó là điều tốt đẹp cho nhân dân, đất nước và dân tộc.
Vì thế, chúng tôi nghĩ rằng hai
bên Việt quốc cũng như Việt cộng, dù ở thế chẳng đặng đừng phải làm công cụ cho
hai phe ngoại bang trong cuộc chiến tranh ý thức hệ toàn cầu, nhưng không người
Việt quốc gia chân chính nào ở Miền Nam nghĩ rằng mình tham gia cuộc chiến chống
cuộc chiến tranh xâm lấn của CSBV là “đánh thuê cho Mỹ”, mà là để bảo vệ phần đất
Miền Nam vì lý tưởng tự do dân chủ của chủ nghĩa quốc gia. Trái lại, cũng như
những người Việt cộng sản chân chính, không ai nghĩ rằng “Ta đánh Mỹ đây là
đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung quốc” như Cố Tổng Bí Thư đảng CSVN Lê Duẩn đã
phải tuyên bố khi Việt Nam bị Trung Quốc bức bách sau chiến tranh; mà hầu hết
thực tâm tham gia cuộc chiến là say mê vì lý tưởng cộng sản mà họ tin là cao đẹp,
có thể hiện thực. Chẳng thế mà trong thời kỳ chiến tranh, cố Thủ tướng Việt cộng
Phạm Văn Đồng đã ra công hàm năm 1958 tán đồng tuyên bố chủ quyền Biển Đông của
Trung Quốc, có lẽ vì cả tin cho rằng “không còn biên giới quốc gia theo chủ
nghĩa cộng sản,” thì các hải đảo ở Biển đông là của Việt Nam hay Trung Quốc
cũng thế thôi?-
Tựu chung, cuộc chiến tranh “cốt
nhục tương tàn” (1954-1975) và sau khi cuộc chiến tranh này đã kết thúc 42 năm
rồi (1975-2017) đã cho thấy cuộc chiến tranh ấy đã không đem lại những điều tốt
đẹp gì cho nhân dân, đất nước và dân tộc như mong đợi của cả đôi bên Việt Quốc
cũng như Việt Cộng. Thực tế chẳng cần nói ra thì ai cũng biết, cuộc chiến ấy đã
chỉ để lại những hậu quả nghiêm trọng, toàn diện và di hại lâu dài cho dân, cho
nước. Trong khi mục tiêu lý tưởng tối hậu của “bên thắng cuộc” cũng như “bên
thua cuộc” vẫn chưa bên nào đạt được.
“Bên thắng cuộc” (Việt cộng) thì
đã có điều kiện và cơ hội thực hiện mục tiêu lý tưởng của mình là xây dựng chủ
nghĩa xã hội sau chiến tranh. Thế nhưng đã thất bại hoàn toàn sau 10 năm đầu thử
nghiệm triệt để chủ nghĩa xã hội(1975-1985) qua “đổi mới” 10 năm (1985-1995) vẫn
không thành, phải “mở cửa” bắt tay với cựu thù “Đế quốc Mỹ” để cho các nước tư
bản tràn vào đầu tư. Từ đó và nhờ đó đảng CSVN đã thoát hiểm, kinh tế Việt Nam
cất cánh để có bộ mặt xã hội phát triển phồn vinh như hôm nay. Đời sống nhân
dân ngày được nâng cao, dù sự cách biệt giầu nghèo còn sâu sắc; nhân dân từng bước
đã được trả lại các quyền dân chủ, dân sinh, nhân quyền.
“Bên thua cuộc” (Việt quốc) thì
tiếp tục đẩy mạnh các hình thức “chống cộng” vì mục tiêu dân chủ hóa đất nước,
tạo lực đẩy, lực xoay cùng chiều về phía dân chủ, làm tăng tốc dân chủ hóa để sớm
kết thúc giai đoạn cuối cùng của tiến trình dân chủ hóa Việt Nam một cách hòa
bình.
Thiết tưởng, đảng và nhà cầm quyền
hiện nay, mà thực chất cũng như thực tế không còn là cộng sản nữa, đã đến lúc
phải thức thời, mạnh dạn vất bỏ “cái mặt nạ cộng sản” đi và công khai khẳng định
con đường đưa đất nước đến phôn thịnh, văn minh tiến bộ và dân chủ là “con đường
phát triển theo kinh tế thị trường, định hướng tư bản chủ nghĩa”, không nên tiếp
tục lừa bịp nhân dân bằng “con đường kinh tế thị trường theo định hướng xã hội
chủ nghĩa”. Vì đó là chiếu hướng phát triển tất yếu của thực tiễn và lịch sử Việt
Nam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét