Trần Thảo (Danlambao)
Ngày
23 tháng 10 năm 2016, tại sự kiện trao huân chương hạng nhất cho
Học Viện Chính Trị (Bộ Quốc Phòng), Thủ Tướng CSVN Nguyễn Xuân
Phúc, lại một lần nữa, nhấn mạnh: "Quân đội Việt Nam phải
tuyệt đối trung thành với Đảng, Nhà Nước và Nhân Dân, không
chấp nhận tư tưởng phi chính trị hóa lực lượng vũ trang." Ông
Phúc lập luận, quân đội cần có sự lãnh đạo tuyệt đối của
đảng, nếu xa rời sự lãnh đạo của đảng, quân đội sẽ mất phương
hướng chính trị trong xây dựng và chiến đấu, sẽ phân rã về tư
tưởng và tổ chức.
Ở trên tôi viết "lại một lần nữa", bởi vì trong quá khứ, không
riêng gì ông Phúc, mà những nhân vật chóp bu, đang bám vào
quyền lực của đảng để kéo dài ách thống trị trên đầu trên cổ
của nhân dân Việt Nam, đã từng nhắc đi nhắc lại cái chủ trương
cũ mèm này.
Điều tréo cẳng ngỗng là chính vì đảng CSVN cột chặt quân đội
vào cỗ xe của đảng mà trong mấy chục năm qua, quân đội càng
ngày càng thoái hóa, càng mềm như bún. Cái hào quang chống
Pháp, chống Mỹ, trong mấy mươi năm không chiến đấu, chỉ lo làm
ăn kinh tế, tranh giành vùng ảnh hưởng, bây giờ đã u ám tối
tăm. Số lượng tướng lãnh phình to ra gần 500 vị, tất cả đã
làm gì trong suốt thời gian qua, khi tàu khựa lấn biển, lấn
đất, bắn giết ngư phủ Việt Nam trên chính vùng lãnh hải của
đất nước? Một vị cựu bộ trưởng quốc phòng như tướng Phùng
Quang Thanh, lại nhũn như con chi chi khi phát biểu: "Tư tưởng chống Tàu rộng khắp là điều cực kỳ nguy hiểm".
Một vị tướng khác, được tiếng anh hùng, là tướng Lê Mã Lương,
lại vì lời phát biểu thiếu tế nhị của một phóng viên khi
dùng chữ "Tan Xác" để miêu tả tình trạng nát bấy của phi cơ
trinh sát biển VN bị hỏa tiễn tàu khựa, mà nhảy ra bày tỏ
bất bình, đòi phải trừng phạt phóng viên đó. Và nổi bật nhất
là vụ ba cán gộc ở Yên Bái, bị bắn chết ngay tại văn phòng
tỉnh ủy, mà dù bộ máy tuyên truyền của nhà nước cố lấp
liếm, vẫn phô ra cái dã tâm kiểm soát chức vụ Tư Lệnh Quân Khu
Hai của những thằng đang lo sợ cho cái ghế ngồi của mình.
Những người con của đất nước hy sinh xương máu để bảo vệ vùng
biên giới phía bắc trong cuộc chíến 1979, và những anh linh
chiến sĩ ở trận Gạc Ma, tất cả đã hương tàn khói lạnh. Các
buổi tưởng niệm những người vị quốc vong thân đã bị những con
quái vật dư luận viên, chó săn của chế độ, phá rối bằng mọi
cách, ngay cả đem từng cặp ra khiêu vũ lố lăng trước những vòng
hoa tưởng niệm. Những bia đá khắc ghi công tích của chiến sĩ
hy sinh trong trận biên giới phía bắc cũng bị đục bỏ. Sách sử
ghi lại sự tích anh thư Trưng Nữ Vương cũng được sửa lại, không
chỉ đích danh kẻ giặc từng xâm lăng quê hương thời đó là giặc
Hán bên Tàu. Tất cả đã nói lên điều gì?
Đó là đảng CSVN không hề coi trọng sinh mệnh của dân tộc, không
hề coi trọng tiền đồ của đất nước, chỉ bo bo quan tâm tới sự
tồn vong của đảng, chỉ lo lắng sợ mất đi những quyền lợi to
lớn của cá nhân, của tập đoàn một khi đảng không còn kiểm
soát được quyền lực. Thế nên bằng mọi cách đảng phải cột
chặt quân đội vào cỗ xe của đảng, lợi dụng quân đội làm lá
chắn, bảo vệ quyền lợi của đảng. Đảng muốn quân đội tuyệt
đối trung thành với đảng, nhưng lại cư xử với những người cầm
súng bảo vệ quyền lợi đất nước, trong đó có quyền lợi của
đảng, như đối với những miếng chanh, hết nước thì quăng vô
thùng rác, bằng chứng rõ ràng nhất là họ đã từng xóa bỏ
mọi công tích của những chiến sĩ hy sinh bảo vệ tổ quốc ở
biên giới phía bắc và ở Gạc Ma để làm hài lòng ông thái thú
tàu khựa.
Chế độ CSVN chủ trương cột chặt quân đội vào cỗ xe của đảng
để bảo vệ sự sống còn của đảng, tuyệt đối chống lại chủ
trương phi chính trị hoá quân đội. Thế nhưng hôm nay đọc lời
phát biểu của Đại Tá Công An Nguyễn Đăng Quang trong ngày 22
tháng 12 năm 2016, kỷ niệm ngày thành lập quân đội nhà sản, ta
lại thấy có những điều khá lạ.
Đối với những ba hoa xảo trá như "Quân đội ta anh hùng, chiến công hiển hách, quân đội của dân, do dân, vì dân." Xin được trả lời ngắn gọn như sau:
Nếu quân đội anh hùng, chiến công hiển hách thì đã không im thin
thít khi tàu khựa xâm lăng vùng trời, vùng biển của nước ta,
đã không đục bỏ bia ghi ơn những liệt sĩ bỏ mình vì nước ở
trận biên giới năm 1979, cũng như những liệt sĩ trận Gạc Ma bị
lãng quên, hương tàn khói lạnh. Nếu quân đội là của dân, do dân,
vì dân thì đã không để mặc cho kẻ thù phương bắc bắn giết
đồng bào của mình, không một hải quân, cảnh sát biển nào đủ
can đảm đứng cạnh ngư dân VN khi họ lâm nạn, ngay cả khi họ may
mắn thoát chết trở về, họ cũng cô đơn và mỏng manh như những
chiếc lá giữa giòng.
Điều đáng nói là trong lời phát biểu của Nguyễn Đăng Quang, có đoạn: "Từ
khi ra đời đến nay, QĐNDVN do nhân dân VN nuôi dưỡng, chứ không do
một tổ chức hoặc đảng phái chính trị nào trả lương hay nuôi
dưỡng cả! Do vậy, đương nhiên quân đội phải có nghĩa vụ trung
thành với tổ quốc, với nhân dân, chứ không thể trung thành với
đảng phái hay tổ chức chính trị nào cả! Đây là nguyên tắc
thiêng liêng và bất di bất dịch của mọi quân đội trên thế giới
chứ không chỉ riêng QĐNDVN ta."(Hết trích)
Nên nhớ một điều, khi một tuyên bố hay phát biểu nào từ trong
chế độ được đưa ra ngoài, nó không thể là lời phát biểu tùy
hứng, nó phải có mục đích. Vậy mục đích của nó ở đây là
gì?
Nếu đối tượng của lời tuyên bố trên là nhân dân VN, thì cái
thế lực đưa ra lời tuyên bố đó được lợi gì? Phải chăng nó
muốn lôi kéo cảm tình của nhân dân, rằng quân đội đang đứng về
phía nhân dân? Cũng có thể "cái thế lực kia" có ý tưởng này,
nhưng trong mấy mươi năm ngụp lặn trong biển khổ do chế độ CS đem
lại, người dân có còn tin nổi không? Thế nên nếu hiện hữu mục
đích lấy lòng dân thì nó cũng chỉ là mục đićh phụ. Mục
đích chính của lời phát biểu của Nguyễn Đăng Quang, theo tôi,
chính là lời tuyên chiến của hai phe trong chế độ CSVN.
Từ vụ án ba cộm cán ở Nghệ An bắn giết nhau, sau đó tất cả
đều chìm xuồng, người dân VN ngày càng thấy rõ những thằng ôm
vai bá cổ gọi nhau "đồng chí" thực ra đấu đá nhau, tranh giành
quyền lực, đâm những nhát chí tử từ sau lưng. Phùng Quang Thanh
trước đây theo phe Nguyễn Tấn Dũng, sau này vì quyền lợi, đã
bỏ Dũng để theo Nguyễn Phú Trọng. Hôm nay lại nghe Nguyễn Đăng
Quang lôi Phùng Quang Thanh ra hài tội, đưa ra những nghịch lý mà
từ khi Phùng Quang Thanh nắm Bộ Quốc Phòng đã gây ra trong nội
bộ quân đội.
Trong khi Nguyễn Xuân Phúc và Nguyễn Phú Trọng, như trích dẫn ở đầu bài, cương quyết chống phi chính trị hoá
quân đội, buộc chặt quân đội vào chế độ như lá chắn, thì
Nguyễn Đăng Quang lại tuyên bố QĐNDVN chỉ trung thành với tổ
quốc và nhân dân, vì được nhân dân nuôi dưỡng, chứ không trung
thành với đảng phái hay tổ chức chính trị nào. Nguyễn Đăng
Quang là cái loa của thế lực nào đứng phía sau? Chứ bản thân
Nguyễn Đăng Quang, một đại tá công an, là cái thá gì mà dám ăn
mật gấu, tuyên chiến với Nguyễn Phú Trọng!
Những nhận định của tôi dĩ nhiên là suy diễn chủ quan, nhưng
việc đấu đá của nội bộ đảng CSVN là việc có thật, không còn
có thể che giấu được, ai cũng biết. Đây là điểm yếu trong cái
cơ chế được trang bị tới tận răng để đối phó với những người
dân lành yêu tự do, ước mơ dân chủ, không một tấc sắt trong tay.
Nếu chúng ta có thể góp tay vào, để khoét sâu cái hố chia rẽ
của bè lũ CSVN để cho chế độ ấy sớm tiêu ma thì quả là điều
vạn hạnh của đất nước, của dân tộc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét