Sự kiện tin tặc Trung Cộng tấn công vào hệ thống IT của phi
cảng Tân Sơn Nhất và Nội Bài, ngày 29/7, như có một luồng ánh sáng chớp lóe lên
trong suy nghĩ của hàng triệu người dân Việt. Hy vọng thay, đó là khoảnh khắc sẽ
thức tỉnh được nhiều con người về hiện trạng đất nước.
Có lẽ, bất kỳ ai vẫn lớn tiếng kêu to rằng đừng quan tâm
chính trị, hãy chỉ lo làm ăn – làm giàu, và hãy cứ phó mặc cho Nhà nước giải
quyết mọi chuyện, lúc này sẽ phải dành chút ít thời gian nghĩ về thân phận của
mình và gia đình mình.
Trên các chuyến bay của ngày 29/7, một nhà triệu phú hay
một người nghèo khó đều có thể bỏ xác ngay trên đất nước mình trong niềm tin cố
thơ ngây phi chính trị ấy. Có hơn 400.000 hành khách đã bị ảnh hưởng như vậy từ
hành động cảnh cáo của nhóm tin tặc 1937cn, do Bắc Kinh tài trợ và nuôi dưỡng,
mà bên cạnh đó, có những lời tố cáo cho biết các thành viên của nhóm này đã xâm
nhập từ lâu vào hệ thống IT của Việt Nam. Dĩ nhiên, còn chưa tính tới việc có
ai đó là kẻ phản bội và bán đứng các thông tin quan trọng cho giặc phương Bắc.
Nhưng vì sao, giữa vô vàn thống khổ lâu nay của quê hương –
từ nạn bauxite đang giết dần mòn Tây Nguyên, từ biển và đảo đang mất dần, ngư
dân bỏ mạng trên biển và tuyệt vọng trên bờ, cho đến những dự án nguy nga giả tạo
xây lên để tạo ra ngân khoản rút rỉa mồ hôi nước mắt nhân dân, những cuộc cưỡng
chiếm đất đai của nông dân như bọn thổ phỉ chiếm đóng – chuyện mất an ninh mạng
của các phi cảng Việt Nam lại gây chấn động như vậy?
Người dân Việt Nam bị ru ngủ trong một thông điệp mơ hồ là
hãy chỉ nên lo cho bản thân mình, lâu nay đã trở thành những vùng quần cư ích kỷ
và hẹp hòi, nên rồi chỉ biết nẹp mình trong chén cơm và manh áo. Họ quên cả đồng
bào, quên cả tổ quốc, quên cả số phận tương lai của mình. Sự xót thương không
còn nhưng lại liều lĩnh tội nghiệp như những hành khách theo lệnh ra khơi mà
không bao giờ được chu cấp một chiếc phao cứu sinh. Những ngày cá chết, ngư dân
tuyệt mạng thì nhiều người Việt nghe chừng đâu đó rất xa xôi. Bùn đỏ tràn miền
Thượng thì nghe như bản tin quốc tế thoáng qua với họ. Chỉ đến khi sinh mạng của
từng người bắt đầu bị đe dọa thì mới xuất hiện sự hoảng sợ và ý thức. Nhất là đối
với từng con người đang chăm chút cho số tiền để dành, cho sự bình yên phi
chính trị… chợt bừng tỉnh rằng mọi thứ là vô nghĩa trước một tình cảnh quá
hoang tàn.
Có ý kiến hùng tráng cho rằng dân tộc Việt Nam đang bật lên
đoàn kết sự kiện hoảng hốt này. Đó là một loại ngụy biện đáng thương. Sẽ không
có chứng cứ nào về loại đoàn kết từ sự rúm ró sợ hãi và mơ hồ về tương lai của
mình như vậy. Những con cừu chỉ còn đứng tụm vào với nhau trong niềm đau đớn bất
lực trước những con sói bất kỳ giờ phút nào cũng có thể xông vào trang trại,
trong khi các chủ trại chỉ biết chè chén mỗi ngày và ngủ mê với cái nhìn tin
yêu, rằng bọn chó sói có thể trở thành chó chăn cừu.
Những con cừu ấy, vốn sống theo tiếng gậy chăn dắt, mang niềm
tin rằng chúng cứ ăn no, dâng hiến đời mình cho chủ trại là trọn phận. Sống ngu
ngơ và chết lặng im.
Từ vụ tấn công ngày 29/7/2016, hãy nghĩ đến những ngày về
sau. Đáp trả lại một câu, mà một nhân viên hải quan Việt Nam nào đó ghi trên hộ
chiếu có đường lưỡi bò, Bắc Kinh đã gửi đến một thông điệp đầy tính đe dọa
không đơn giản, rằng họ đang ở khắp mọi nơi.
Mà không phải chỉ riêng hôm nay, các vụ tấn công nằm sâu
trong các tin tức bị ỉm đi, bị che giấu như chuyện tầm phào, từ truyền thanh ở
Đà Nẵng, Huế bị chiếm sóng, tia laser tấn công vào các phòng lái máy bay ở phi
trường, kể cả những lần bị mất sóng kiểm soát không lưu khiến đường bay hỗn loạn,
các sự cố mất điện bất thường ở sân bay…
nhân dân bị đối xử như trẻ dại, không nên bàn đến, không cần biết đến –
mặc dù những người có trách nhiệm thì ngày càng giới thiệu rõ sự bất lực của
mình.
Nhưng chính nhân dân cũng bất lực. Họ nhận ra cái chết của
mình mỗi ngày, nhận ra nỗi khốn khổ của quê hương này mỗi ngày bên cạnh các
tuyên bố thề trung thành với tình hữu nghị bất chấp. Vận mệnh dân tộc đang bị
nhấn chìm trong biển hữu nghị ấy – bao gồm lời gào thét của các quan chức cấp
cao khi một mực đòi chấp nhận cho Trung Cộng nắm giữ các dự án quan yếu của đất
nước, thậm chí nhượng bộ các yêu sách của Trung Quốc liên quan đến an ninh quốc
gia. “Các người đã làm được gì cho đất nước chưa?” – dĩ nhiên là chưa, vì với mọi
sắp đặt tàn độc đó, người Việt chỉ còn rơi nước mắt nhìn tổ quốc mình trong tay
những kẻ thỏa hiệp và bọn phản bội.
Giờ thi không ai còn hồ nghi nữa, rằng Trung Cộng đã có một
bước đi thâm hiểm từ rất lâu, và chỉ đợi thời cơ để chứng minh khả năng đè bẹp
Việt Nam. Đừng trút mọi oán giận lên kẻ thù – vì đó là một kẻ thù đã được nhận biết rõ từ lâu
– hãy oán giận những suy nghĩ kết thân với kẻ thù, tay bắt mặt mừng, thề thốt
và rước kẻ thù vào nhà. Nếu không có những
kẻ đó, hàng trăm cây số biên giới Việt Nam không mất cùng Thác Bản Giốc, biển
Việt Nam không nguy hiểm chập chờn từng ngày, Tây nguyên không suy kiệt và
Formosa Hà Tĩnh không thể hủy diệt môi trường và con người Việt Nam.
Và vì sao, những người anh chị em Việt Nam xuống đường kêu gọi
chống lại âm mưu xâm lược của Bắc Kinh luôn bị đánh đập, giam cầm?
Trong một bài thơ của Bùi Chí Vinh, ông có viết rằng:
Mãi quốc cầu vinh tất quả báo nhãn tiền
Chào một ngày soi rõ mặt anh em!
Trong bất lực, người ta chỉ còn biết nghĩ đến quả báo, như một
cách tự an ủi mình, và mong manh hy vọng kẻ ác có thể tỉnh giác để trở lại làm
người. Nhưng với hiện thực hôm nay, mọi thứ sẽ như một luồng ánh sáng soi rọi đến
từng trái tim con người Việt. Thức tỉnh từng con mắt đang mở mà như vẫn ngủ mê.
Hãy biết qúy trọng từng cơ hội đi qua sợ hãi – chào một ngày mới, không phải để
đoàn kết mộng mị – mà dựa vào đó để soi rõ mặt các loại anh em, bao gồm loại
anh em đang phản bội lại máu thịt và tương lai dân tộc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét