Cá chết trắng biển đã đẩy tâm trạng bất an do môi trường sống bị đầu độc thành bất bình và việc đàn áp phản kháng ô nhiễm khiến bất bình chuyển thành căm giận.
Ví dụ về vượt ngưỡng...
Dân chúng Việt Nam vẫn tiếp tục loay hoay trong việc làm sao
để được sống an toàn. Lối hành xử vô trách nhiệm trong quản trị xã hội khiến trộm
cướp, đâm chém trở thành một loại “giặc” mà hệ thống công quyền bó tay. Ðồng
hành với thứ “giặc” ấy là tai nạn giao thông, an toàn thực phẩm - những vấn nạn
trầm kha của Việt Nam.
Ðòi được sống sạch, ăn sạch. (Hình: Facebook)
Giữa tuần vừa qua, có một sự kiện có thể dùng như ví dụ minh
họa cho sự ngột ngạt vì bất an về môi trường sống tồi tệ ở Việt Nam đã đến mức
vượt ngoài sự tưởng tượng của nhiều người: Ðài truyền hình Việt Nam công bố một
video clip cho thấy, do người tiêu dùng tại Việt Nam sợ rau non, đẹp nên nông
dân phải dùng chổi tre phá rau mà họ trồng để có thể bán được rau.
Video clip này ghi lại cảnh nông dân dùng chổi tre quét lên
các luống rau nhằm làm cho rau mà họ trồng bị rách lá, thủng lỗ. Tâm sự của những
nông dân trồng rau khiến nhiều người dở khóc, dở cười. Theo họ, bởi tất cả mọi
người cùng bị ám ảnh rằng, rau mơn mởn, bắt mắt là nhờ hóa chất trừ sâu và thuốc
kích thích tăng trưởng, nguy hại cho sức khỏe nên lúc này, người tiêu dùng ở Việt
Nam chỉ mua những loại rau bị sâu ăn thủng lá hay già, héo...
Khi nhiều người đinh ninh, rau bị sâu ăn hoặc già, héo mới
là rau... sạch vì không dính hóa chất trừ sâu hay thuốc kích thích tăng trưởng
thì người trồng rau chỉ còn một cách là... hủy hoại rau họ trồng cho hợp với...
thị hiếu của người mua.
Video clip vừa kể chỉ ra rằng, vấn nạn an toàn thực phẩm đã
hủy hoại cả sức khỏe lẫn niềm tin của con người vào sự thiện lương của đồng loại.
Việt Nam đang trong giai đoạn mà dân chúng phải tự gạt bỏ những điều tưởng như
đương nhiên: Ðược ăn ngon (rau non, xanh) để chọn những thứ vốn dành cho heo
(rau bị sâu ăn, già héo), với hy vọng sẽ không chết dần, chết mòn.
Tại sao vậy? Tại vì chính quyền dung dưỡng chuyện đầu độc
con người. Dân chỉ là công cụ, không phải là đối tượng phải phục vụ hay bảo vệ.
Ai cũng muốn được sống an toàn
Bối cảnh xã hội như đã kể khiến nhiều người cảm thấy phải
bày tỏ thái độ. Họ xuống đường tham gia các cuộc biểu tình phản kháng ô nhiễm,
đe dọa quyền được sống an toàn của chính mình và thân nhân của mình. Thảm họa
môi trường: Cá chết trắng một đoạn bờ biển dài tới 250 cây số ở phía Bắc miền
Trung thật ra chỉ là giọt nước làm tràn ly.
Ðược sống an toàn là lợi ích chính đáng nhưng lợi ích đó
không được bảo vệ. Bày tỏ thái độ là quyền hợp pháp, song quyền đó không được
nhìn nhận.
Biểu tình không chỉ bị ngăn chặn mà còn bị trấn áp thô bạo.
Internet đã bày ra cho mọi người “tận mục sở thị” sự thô bạo đó đến mức độ nào.
Nhiều người không gọi đó là thô bạo nữa, họ gọi cách mà chính quyền Việt Nam ứng
xử với những người bày tỏ khát vọng được sống an toàn là tàn bạo.
Thông qua đàn áp, chính quyền Việt Nam tiếp tục chứng minh họ
khinh dân.
Khác nhiều cuộc biểu tình trước, lần này, tâm sự của những
người biểu tình bị bắt, bị đánh, cho thấy mầm loạn đả rất lớn.
Và cách đáp ứng từ chính quyền “của dân, do dân, vì dân.”
(Hình: Facebook)
Yếu tố đầu tiên là lai lịch của những người biểu tình. Tham
gia đòi quyền được sống an toàn hôm Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2016, có những người vốn
gắn bó mật thiết với chính quyền hiện tại. Sự ngột ngạt về môi trường sống hiện
tại, tâm trạng bất an khi nhìn đến tương lai đã đẩy họ ra đường, đồng hành cùng
những người khác.
Một facebooker với nickname là “Chuối Chín Cây” viết status
“Ơn Trời tôi đã bị bắt.” “Chuối Chín Cây” khẳng định, những người biểu tình đã
hành xử hết sức ôn hòa nhưng đủ loại lực lượng mặc đồng phục và những kẻ mặc
thường phục (mà ai cũng biết là ai) vẫn xông vào đánh họ bằng tay chân, dùi
cui, thậm chí đánh vào hạ bộ... rồi túm họ đẩy lên bus. Trong đó có cả những
người bị tách khỏi con và những đứa trẻ chỉ mới hai tuổi, bốn tuổi, không có
cha mẹ, ngơ ngác dưới lòng đường.
Hàng trăm người bị bắt đã bị đưa về sân Hoa Lư ở đường Ðinh
Tiên Hoàng, quận 1, đói, khát vì bị giữ cho đến chiều để phân loại và lập biên
bản cảnh cáo vì “gây rối trật tự công cộng.”
Theo lời “Chuối Chín Cây” thì khi phải làm việc với công an,
bà đã khẳng định sẽ tiếp tục cùng mọi người biểu tình chống Trung Quốc và yêu cầu
chính quyền phải có biện pháp tích cực hơn trong việc bảo vệ môi trường.
Thật ra, so với chuyện mà nhiều người đã kể thì cả tường thuật
lẫn thái độ của “Chuối Chín Cây” chẳng có gì khác, trừ... điểm xuất phát của
bà. “Chuối Chín Cây” là một nhà báo kỳ cựu của tờ Phụ Nữ TP.HCM, chồng là cựu tổng
biên tập tờ Pháp Luật TP.HCM. “Chuối Chín Cây” đã nói với những sĩ quan “an
ninh” làm việc với bà rằng: “Cô tin với trái tim của người Việt chân chính, các
con cũng sẽ làm như cô nếu các con không mặc đồng phục!”
Giống như “Chuối Chín Cây” và hàng trăm người khác đã bị bắt
sáng 8 tháng 5 tại Sài Gòn, một facebooker tên “Hương Tô” bị tống lên bus sau
khi bảo với những người tham gia vây bắt, đánh đập những người biểu tình rằng,
hãy nghĩ cho gia đình của họ, điều họ đang chống lại chính là thứ đang cố giúp
họ, còn thứ mà họ đang phục tùng sẽ không mang lại thứ gì sạch để ăn.
Hương Tô “bị xô ngã xuống đất, đá vào đầu, đạp vào bụng, kéo
lê trên mặt đất” song cô khẳng định vẫn “không là gì so với những anh chị, cô
chú đáng tuổi cha mẹ chúng mà đầu vẫn tuôn máu ướt vai áo.” “Hương Tô” nhấn mạnh
“Có đi, có trải.”
“Hương Tô” là một họa sĩ thiết kế. Cha cô từng là tổng biên
tập tờ Sài Gòn Giải Phóng. Mẹ cô từng là sĩ quan công an.
Yếu tố thứ hai về mầm loạn đang lớn là tường thuật của những
người nhập cuộc như “Chuối Chín Cây,” “Hương Tô” cho thấy một điều quan trọng
khác.
“Chuối Chín Cây” nhận định: “Nói cho công bằng thì cũng có một
số khá đông anh em thanh niên xung phong, cảnh sát cơ động, công an và an ninh
cư xử nhũn nhặn khi bị chúng tôi từ chối thẳng thừng và phản ứng gay gắt về việc
lăn tay, chụp hình. Hoặc khi thấy một số người quật dân biểu tình bằng dùi cui,
họ hò hét che chắn cho những người già như tôi. Một số khác dù không nói ra
nhưng nhìn ánh mắt của họ, tôi hiểu họ bắt giữ chúng tôi chỉ vì công vụ thôi.”
“Hương Tô” cũng đề cập đến những người “thực thi công vụ”
cúi mặt khi người biểu tình bảo với họ rằng, biểu tình là cách đòi quyền lợi
cho chính họ - những kẻ đã ngăn chặn biểu tình.
Khi những người như “Chuối Chín Cây,” “Hương Tô” bị chính
quyền mà họ hoặc cha mẹ họ từng phục vụ đẩy đến chỗ phải nhập cuộc thì thời điểm
mà “cha mẹ, vợ con, anh em, bạn bè” của các thành viên “thực thi công vụ” cũng
nhập cuộc chắc chẳng còn xa.
Tiếp tục nhẫn nhục - chuyện khó tin
Báo chí Việt Nam không có dòng nào về hai cuộc biểu tình phản
kháng ô nhiễm, diễn ra vào Chủ Nhật, 1 tháng 5, và Chủ Nhật, 8 tháng 5. Một
facebooker hiện là biên tập viên của tờ Tuổi Trẻ đã viết như thế này trên trang
facebook của ông ta - nguyên văn:
Câm nín và đối thoại
(Chuyện nghe được ở quán cà phê Ðu Ðủ Xanh)
- Này, mấy ông làm báo cái kiểu con c... gì thế?
- Thế ông muốn hỏi cái con c... gì?
- Tại sao vụ cá chết người ta biểu tình rầm trời ở cả hai đầu
đất nước mà tôi thấy báo chí mấy ông đ... đăng lấy một dòng?
- À, thì đ... đăng lấy một dòng chứ sao!
- Mấy ông điếc à, hay mù?
- Không điếc, cũng không mù mà là không được phép đăng.
- Mấy ông không thấy nhục khi bán báo à?
- Thấy chứ. Nhục cũng có mà không nhục cũng có.
- Lại ăn nói lòng vòng đ... hiểu cái con c... gì?
- Nhục là vì chúng tôi lỡ bước chân vào cái nghề này nên phải
chịu... nhục. Còn không nhục là vì chúng tôi đã cố gắng đăng nhưng cái kiểu làm
báo xứ Việt ta là thế, họ đ... muốn anh đăng thì anh đ... được đăng, hiểu chưa,
đồ ngu?
- Vậy chẳng lẽ mấy ông cứ im lặng chịu nhục ngày này sang
ngày khác à?
- Ðúng vậy. Bọn trẻ thì phải cắn răng tiếp tục chịu... nhục,
bọn già thì mong đến ngày về hưu để hết... nhục. Vậy thôi!
- Vậy thôi?
- Buồn nhỉ?
- Ừ, buồn lắm. Bỏ nghề thì không đành vì đeo theo nó nhiều
năm, nó thành máu rồi. Mà bỏ nghề thì biết làm gì? Chẳng lẽ đi bán bánh canh
như thằng Ðủ? Thôi thì tìm đọc “Ðể Gió Cuốn Ði” của Ái Vân cho đỡ buồn vậy!
Chỉ trong vài tiếng, status mới trích dẫn nhận được khoảng
150 likes, kèm nhiều bình luận. Khoảng hai phần ba những người thích status này
đã từng hoặc đang làm cho nhiều tờ báo ở Việt Nam. Có người khẳng định, về hưu
rồi thì vẫn nhục, nhục từ trong máu nhục ra!
Người ta sẽ cắn răng chịu nhục để cả mình lẫn con cháu chết
dần, chết mòn? Dường như chính quyền Việt Nam vẫn còn tin là có thể làm được
như vậy.
Tội nghiệp!
(G.Ð)
Nguồn: nguoi-viet.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét