Nguyễn Gia Kiểng
Hàng tấn cá chết bất thường không rõ nguyên nhân trôi dạt
vào vùng biển Quảng Trị. Ảnh: Trần Tĩnh
Thảm họa Formosa Vũng Áng đang khiến mọi người Việt Nam vừa
lo sợ vừa phẫn nộ trong gần hai tháng qua. Lo sợ vì mức độ nghiêm trọng của những
thiệt hại và tiềm năng thiệt hại lâu dài. Phẫn nộ vì điều không thể xảy ra đã xảy
ra và vì thái độ của những người cầm quyền.
Như mọi người đều đã biết, từ ngày 6/4 hàng trăm, hàng ngàn
tấn cá đã chết, chết dạt vào bờ hay chết chìm đáy biển, vì vùng biển duyên hải
miền Trung bị nhiễm độc. Khu vực nhiễm độc mới đầu từ Hà Tĩnh tới Thừa Thiên rồi
dần dần lan rộng xuống phía Nam và tỏa rộng ra khơi. Ước lượng chung là vùng biển
nhiễm độc hiện nay dài hơn 400 Km và rộng hơn 30 Km. Để làm nhiễm độc một vùng
biển rộng lớn như vậy người ta đã phải xả xuống biển một khối lượng cực lớn những
hóa chất cực độc. Thiệt hại đã rất kinh khủng.
Nghề cá Việt Nam, đánh bắt cũng như nuôi, đang là công ăn việc
làm của hơn một triệu rưỡi gia đình, sản xuất 7 triệu tấn tôm cá trị giá 15 tỷ
USD mỗi năm trong đó có gần 7 tỷ USD xuất khẩu. Nghề cá đang đứng trước nguy cơ
phá sản. Sau đó là các hoạt động sản xuất nước mắm, sản xuất muối, công nghiệp
thực phẩm v.v. đang nuôi sống hàng triệu gia đình. Ngành du lịch, với 8 triệu
lượt người thăm viếng Việt Nam và số thu nhập 15 tỷ USD năm 2015, sẽ bị sút giảm
nặng nếu không phá sản luôn kéo theo sự suy sụp của các ngành hàng không,
chuyên chở, khách sạn, nhà hàng ăn uống v.v. Những ngành này có thể sụp đổ vĩnh
viễn nếu nhà máy thép Formosa vẫn tiếp tục hoạt động.
Thiệt hại kinh tế và vật chất chưa thể ước lượng hết được
nhưng chắc chắn không bằng những thiệt hại gây ra cho con người Việt Nam. Nhiều
người đã ăn phải cá nhiễm độc, nhiều người sẽ còn ăn phải cá nhiễm độc với những
hậu quả có thể chỉ xuất hiện sau này.
Biển là tất cả đối với chúng ta. Chúng ta gọi quốc gia là
"nước", và nước trước hết là biển. Biển không chỉ là một nguồn hải sản
và các mỏ dầu và khí đốt ngoài khơi. Biển mở rộng lãnh thổ, đưa Việt Nam hội nhập
vào thế giới và đem thế giới đến với Việt Nam. Biển là tính mạng của chúng ta.
Biển bị hư hại là tất cả bị hư hại. Và biển đã nhiễm độc.
Trước một thảm kịch quốc gia như vậy thái độ của chính quyền
cộng sản đã gây kinh ngạc và phẫn nộ.
Nguyên nhân của việc biển nhiễm độc, và nhiễm độc như thế
nào, có thể khẳng định sau một vài giờ hay cùng lắm là một vài ngày, vả lại ai
cũng biết rồi. Công ty Formosa cũng đã nhìn nhận trách nhiệm khi viên giám độc
đối ngoại của họ "lỡ lời" tuyên bố Việt Nam phải chọn giữa tôm cá và
thép. Nhưng chính quyền cộng sản đã cố tình câu giờ, trì hoãn, bao che cho công
ty Formosa, không những thế còn đàn áp thô bạo những người chỉ biểu tình một
cách ôn hòa để bày tỏ sư quan tâm chính đáng với môi trường. Không ngạc nhiên nếu
trong vài ngày nữa họ đưa ra kết luận rằng Formosa không có hay không chịu hoàn
toàn trách nhiệm.
Những người lãnh đạo cao nhất của chế độ, tổng bí thư Đảng Cộng
Sản, chủ tịch nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội đều im lặng như không có gì
quan trọng xảy ra. Họ trơ lì và xấc xược. Họ coi thường nhân dân Việt Nam vì cậy
có bạo lực. Họ hành xử như một lực luợng chiếm đóng nước ngoài.
Đã có câu kết với nước ngoài
Lý do của sự trơ lì này là vì một sự thật đang được phơi
bày: đã có sự câu kết bất chính giữa chế độ cộng sản và các thế lực tài phiệt
nước ngoài, ở đây là công ty Formosa.
Trước hết cần ý thức rằng Việt Nam không có lý do gì để thiết
lập một công ty thép với qui mô lớn như công ty Formosa tại Vũng Áng (với công
xuất dự trù 22 triệu tấn thép mỗi năm, 7,5 triệu tấn trong giai đoạn đầu). Kỹ
nghệ thép rất ô nhiễm và nước ta đất hẹp người đông – Việt Nam phải được coi
như một thành phố lớn - không thể chấp nhận những kỹ nghệ ô nhiễm. Hơn nữa
Formosa lại là công ty nổi tiếng nhất trên thế giới về gây ô nhiễm, đã từng được
giải "hành tinh đen".
Chúng ta lại cũng gần như không có mỏ sắt. Trữ lượng quặng sắt
của chúng ta chỉ vào khoảng 500 triệu tấn và phân tán trên 200 mỏ nhỏ nên phần
lớn không khai thác được trên quy mô kỹ nghệ. Hiện nay ngành gang thép Việt Nam
đã phải nhập khẩu quặng sắt dù chỉ sản xuất chưa tới 500.000 tấn mỗi năm. Lập
luận cho rằng thiết lập nhà máy thép Formosa Vũng Áng để khai thác mỏ sắt Thạch
Khê chỉ là thuần túy bịp bợm. Mỏ Thạch Khê không thể khai thác được vì nằm sát
bờ biển và sâu dưới mức nước biển; giá thành quặng sắt sẽ rất cao so với giá quặng
nhập khẩu và sẽ phải bơm hàng ngày nhiều triệu mét khối nước bẩn ra biển, nghĩa
là sẽ giết chết vùng biển Hà Tĩnh. Mục đích thực sự của nhà máy này chỉ có thể
là để sử dụng quặng thép ở tỉnh Hà Bắc của Trung Quốc, nơi có một trữ lượng quặng
sắt rất lớn, 10 tỷ tấn theo một số ước lượng, nhưng không thể có thêm nhà máy
thép được nữa vì đã quá ô nhiễm. Đây là một âm mưu xuất khẩu ô nhiễm của Trung
Quốc sang Việt Nam. Những phát giác gần đây cho thấy Formosa tuy trên danh
nghĩa là một công ty Đài Loan nhưng rất gắn bó với Trung Quốc.
Chúng ta càng không có lý do để xây dựng một nhà máy thép lớn
vì kỹ nghệ thép cũng đang thua lỗ và suy sụp trên khắp thế giới. Một thí dụ là
cổ phiếu của công ty ArcelorMittal, công ty thép lớn nhất thế giới, đã mất 90%
trị giá trong gần mười năm qua. Điều này chắc chắn chính quyền CSVN phải biết
vì hai khu gang thép Thái Nguyên và Lào Cai –thành lập do hợp tác với Trung Quốc-
đều đang khốn đốn. Thái Nguyên kể như đã phá sản, còn Lào Cai tuy mới chỉ hoạt
động từ tháng 12-2014 đã lỗ gần 50 triệu USD, trong đó 30 triệu USD riêng trong
năm 2015, và đang trong tình trạng hiểm nghèo sau khi đã gây ô nhiễm nặng. Nhà
máy thép Lào Cai này sử dụng 1000 công nhân, tính ra mỗi công nhân tốn 30.000
USD mỗi năm.
Như vậy phải nhấn mạnh rằng ngay cả nếu có ai đó đề nghị xây
dựng biếu không chìa khóa trao tay cho chúng ta một nhà máy thép lớn và hiện đại
thì chúng ta cũng vẫn phải từ chối. Dầu vậy chính quyền CSVN đã không chỉ cho
Formosa thiết lập nhà máy thép mà còn cho hưởng những ưu đãi đặc biệt. Đảng Cộng
Sản đã buộc Việt Nam phải mua một gánh nặng độc hại với giá đắt.
Và không phải chỉ có thế.
Mùa hè 2014 trong vụ giàn khoan HD 981, chính quyền cộng sản
đã cho công an và côn đồ giả làm người biểu tình phản đối Trung Quốc đập phá
nhiều khu công nghiệp trong đó có Vũng Áng, rồi sau đó mượn cớ an ninh để thỏa
mãn những đòi hỏi không thể chấp nhận được của Formosa, như cho Formosa hưởng
qui chế gần như tự trị, được hưởng một chế độ thuế rất ưu đãi, không bị thu hồi
đất, có quyền bán quyền sử dụng đất cho công nhân viên, không bị kiểm soát hay
thanh tra, kể cả về xử lý chất thải, bởi một bộ hay cơ quan nào của Việt Nam mà
chỉ trực tiếp liên hệ với văn phòng thủ tướng v.v. Không biết ngoài Formosa
chính quyền cộng sản Việt Nam có còn làm những nhượng bộ tương tự với công ty
Trung Quốc nào khác không.
Chính sự kiện không bị kiểm soát về xử lý chất thải đã đưa đến
tại họa môi trường mà chúng ta đang chứng kiến. Một vài tuyên bố của một số
quan chức xác nhận điều này. Thí dụ như ông Phan Lam Sơn phó giám đốc Sở Tài
Nguyên - Môi Trường tỉnh Hà Tĩnh nói: “Khi thấy nghi vấn thì cơ quan chức năng
mới kiểm tra và lấy mẫu xét nghiệm, chúng tôi không lấy mẫu định kỳ hay đột xuất
kiểm tra. Họ tự lấy mẫu và thông số gửi cho cơ quan chức năng kiểm định là việc
làm hợp lý, không có gì là không khách quan”. Không lấy mẫu xử lý chất thải
cũng không kiểm tra, chỉ hoàn toàn dựa vào báo cáo của Formosa mà cho là
"hợp lý, không có gì là không khách quan"! Vụ phó Vụ Nuôi Trồng Thủy
Sản của Bộ Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn Phạm Khánh Ly cho biết là đoàn
công tác của bộ không có quyền vào kiểm tra tại Khu Công Nghệ Vũng Áng.
Thật là không thể tưởng tượng được. Ở mức độ này ngay cả sự
ngu dốt tuyệt đối cũng không thể giải thích tất cả, còn phải có cả tham nhũng,
cố ý câu kết với nước ngoài, cố ý phản bội quyền lợi của dân tộc để mưu lợi ích
cá nhân.
Những ai phải chịu trách nhiệm?
Chính quyền cộng sản đã gây ra một thảm họa chưa từng có cho
đất nước với những thiệt hại vô cùng lớn có thể kéo dài trong rất nhiều năm.
Toàn ban lãnh đạo Đảng Cộng Sản phải chịu trách nhiệm nhưng trước hết là Nguyễn
Tấn Dũng và Trần Đại Quang, thủ tướng và bộ trưởng công an cho tới gần đây. Họ
là hai nhân vật có quyền lực lớn nhất trong chính phủ. Chính họ đã cho công an
huy động cả chục ngàn côn đồ tới đập phá các khu công nghiệp trong đó có Vũng
Áng. Phải nhấn mạnh là không làm gì có "những phần tử quá khích" nào
cả, như luận điệu của chính quyền sau đó. Càng không phải là những người dân chủ
đã xuống đường phản đối giàn khoan HD 981 xâm phạm lãnh hải Việt Nam một cách
ôn hòa. Anh em dân chủ không có khả năng huy động nhiều người như thế ngay cả tại
Sài Gòn và Hà Nội. Đây chỉ là những công an giả làm côn đồ và những côn đồ do
công an điều động tới với chỉ thị là đập phá các xí nghiệp để sau đó chính quyền
có cớ thỏa mãn những đòi hỏi vô lý của các công ty nước ngoài, trong đo có đòi
hỏi đặt Formosa gần như ngoài vòng kiểm soát của nhà nước Việt Nam, kể cả kiểm
soát về xử lý chất thải. Hai nhân vật này phải trực tiếp chịu trách nhiệm về thảm
họa mội trường mà nước ta đang phải gánh chịu. Điều đáng ngạc nhiện là cho tới
nay tội đặc biệt nghiêm trọng này chưa bị tố giác một cách mạnh mẽ như đáng lẽ
phải có.
Ngay sau hai ông này là ông phó thủ tướng Hoàng Trung Hải,
ông này hiện diện bên cạnh ông Nguyễn Tấn Dũng hầu như trong mọi quyết định
quan trọng liên quan đến những ưu đãi dành cho Formosa.
Một người cũng rất đáng trách là ông Võ Hồng Phúc. Ông này
là bộ trưởng Kế Hoạch và Đầu Tư vào lúc dự án khu công nghiệp Vũng Áng được
thành lập. Là một kỹ sư về mỏ ông Phúc phải thấy sự vô lý cùng cực của dự án
nhà máy thép Formosa. Ông đã bất tài hay đã là đồng lõa?
Bùi Quang Vinh, bộ trưởng Kế Hoạch và Đầu Tư sau Võ Hồng
Phúc, đã thấy sự vô lý của những đòi hỏi của Formosa nhưng đã chỉ phản đối có lệ.
Ông Bùi Quang Vinh càng đáng bị qui trách vì ông từng là chủ tịch ủy ban nhân
dân rồi bí thư tỉnh ủy Lào Cai và đã phải biết bi kịch tài chính cũng như môi
trường của nhà máy thép Lào Cai.
Bộ Tài Nguyên và Môi Trường được thành lập từ 14 năm nay với
bốn thứ trưởng, 4 tổng cục, 14 cục như Cục Thẩm Định và Đánh Giá Tác Động Môi
Trường, Cục Kiểm Soát Ô Nhiễm v.v. nhưng hoàn toàn vô tích sự, không đưa ra được
một đạo luật nào về xử lý chất thải cả. Việc xác định nguyên nhân khiến cá chết
cũng phải nhờ những chuyên gia nước ngoài. Cho đến nay đại bộ phận chất thải của
các nhà máy Việt Nam được xả thẳng ra thiên nhiên không có xử lý trước. Theo
báo chí nước ngoài phải đợi đến tháng 7 này chính quyền Việt Nam mới thảo luận
với một số công ty Mỹ chuyên môn về môi trường do Bộ Thương Mại Mỹ giới thiệu về
xử lý chất thải. Sau khi biển bị ô nhiễm và cá chết hàng loạt thứ trưởng Tài
Nguyên và Môi Trường Võ Tuấn Nhân khẳng định rằng đường ống xả thải ra biển của
Formosa có giấy phép và không có gì sai trái cả, để rồi sau đó bộ trưởng Trần Hồng
Hà tuyên bố Formosa làm như vậy là phạm pháp. Có lẽ Võ Tuấn Nhân đã nói thực,
nhưng ai đã cho phép Formosa đặt ống xả thải (đường kính 1,4 m và dài 1400 m)
ngay dưới đáy biển?
Bộ công an, với Cục Phòng Chống Tội Phạm Môi Trường, đã làm
gì ngoài việc đàn áp những người biểu tình ôn hòa bày tỏ quan tâm khi biển bị
nhiễm độc?
Thảm họa Formosa Vũng Áng vừa phơi bày dưới ánh sáng chói lọi
và gay gắt bản chất bất tài, tham nhũng và hoàn toàn vô trách nhiệm của chế độ
cộng sản Việt Nam. Nó cũng nhắc lại một lần nữa rằng chủ nghĩa Mác-Lênin không
phải là một chủ nghĩa để xây dựng quốc gia cho nên môi trường -cũng như văn học,
nghệ thuật và đạo đức- hoàn toàn không phải là giá trị của nó. Nó chỉ là một kỹ
thuật cướp và giữ chính quyền bằng bạo lực và khủng bố. Các đảng cộng sản về bản
chất đều là những đảng khủng bố, khi nắm được chính quyền họ hành xử như một đảng
cướp và một lực lượng chiếm đóng. Cần lưu ý là cho đến nay tất cả mọi chế độ cộng
sản, không trừ một ngoại lệ nào, đều là những tai họa về môi trường.
Còn ai nữa phải chịu trách nhiêm?
Nhưng phải chăng chỉ có đảng và chính quyền cộng sản có
trách nhiệm về thảm họa này? Câu trả lời đáng buồn là không. Bản chất của chủ
nghĩa cộng sản không phải là để xây dựng một đất nước. Mục tiêu sau cùng của nó
còn là xóa bỏ các quốc gia. Sự vô trách nhiệm của các chế độ cộng sản không phải
là điều bất ngờ mà chỉ thể hiện bản chất không giấu giếm của nó. Sai lầm là ở
chỗ một bộ phận dân tộc đã tiếp tay giúp nó cướp được chính quyền và một bộ phận
khác đã không ngăn cản được nó. Nhưng đó đã là lịch sử, trách nhiệm của chúng
ta ngày hôm nay sau khi nhận diện được nó là đã không phản ứng một cách quả quyết.
Ngày 1-5 đã có khoảng 10.000 người biểu tình ở khắp nơi nhất
là ở Hà Nội và Sài Gòn. Trước một thảm họa to lớn như thế và trước thái độ xấc
xược như thế của Đảng Cộng Sản con số người biểu tình đáng lẽ phải là 10 triệu
người mới đúng. Các cuộc biểu tình, đúng hơn là các dự định biểu tình, ngày 8/5
và ngày 15/5 sau đó đã bị dẹp ngay lúc mới khởi sự. Tại sao quần chúng Việt Nam
không biểu lộ được sự phẫn nộ? Dĩ nhiên là vì bị kìm kẹp và đàn áp, nhưng có chế
độ độc tài nào không đàn áp? Nhiều chế độ độc tài còn đàn áp hung bạo hơn. Đúng
là quần chúng Việt Nam đã thụ động, nhưng sự thụ động này có lý do của nó. Đó
quần chúng Việt Nam đã không có được những tổ chức đủ mạnh để động viên và lãnh
đạo họ. Trong tình trạng này 10.000 người biểu tình đã là khá đông.
Nhân dân Việt Nam đã là nạn nhân hơn là có trách nhiệm.
Trách nhiệm là ở trí thức Việt Nam. Dân tộc nào cũng cần được trí thức hướng dẫn
và lãnh đạo nhưng trí thức Việt Nam đã không đảm nhiệm được vai trò của mình.
Trong đại đa số họ vẫn còn mang nặng não trạng nho sĩ, di sản của văn hóa nô dịch
Khổng Giáo, coi làm chính trị chỉ để là được làm quan, và làm quan chỉ là để
làm dụng cụ cho một chế độ, ngay cả một chế độ hung bao tồi dở, chứ không phải
là để phục vụ đất nước. Họ không biết và cũng không dám đấu tranh chính trị.
Cho tới nay trong vụ Formosa đã chỉ có những tiếng nói phản kháng của một vài
chuyên gia trên những lợi và hại về mặt kinh tế của dự án chứ không phải trên
những điểm quan trọng hơn rất nhiều là môi trường và chủ quyền quốc gia. Tiếng
nói của trí thức Việt Nam quá yếu và quá ít trên một sự kiện quá quan trọng.
Thái độ của trí thức Việt Nam quá nhút nhát trước một thảm họa đe dọa chính sự
sống còn của đất nước. Không động viên được quần chúng là đương nhiên dù quần
chúng chỉ chờ đợi để được động viên.
Những gì vừa xảy ra chỉ nhắc lại một lần nữa điều mà đáng lẽ
trí thức Việt Nam đã phải hiểu từ lâu. Đó là không thể hy vọng gì ở chế độ này,
nó là một lực lượng chiếm đóng chứ không phải một chính quyền Việt Nam. Phải đấu
tranh để giành lấy dân chủ và muốn như thế phải đấu tranh có tổ chức. Hy vọng rằng
thảm kịch vừa xẩy ra, và vẫn còn đang tác hại, ít nhất cũng giúp nhiều người tỉnh
ngộ.
Một tổ chức đấu tranh bảo vệ môi trường
Thảm kịch môi trường này sẽ còn kéo dài. Chúng ta cũng không
có quyền để nó chìm xuống. Trong khi hai đe dọa lớn khác, dự án Boxit Tây
Nguyên và dự án xây 14 lò điện nguyên tử, vẫn còn đó. Với cách quản lý cẩu thả
và vô trách nhiệm vượt mọi tưởng tượng mà chính quyền cộng sản vừa phơi bày qua
vụ Formosa thảm họa bùn đỏ tại Tây Nguyên trở thành gần như chắc chắn và một
tai nạn nguyên tử cũng rất có thể xẩy ra. Sự sống còn của đất nước đang bị đe dọa
nghiêm trọng.
Từ ba mươi năm qua, trong các dự án chính trị liên tục được
cập nhật, Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên luôn luôn coi môi trường là một trong những
vấn đề quốc gia lớn nhất. Trong dự án chính trị Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai vừa
công bố cách đây một năm chúng tôi coi ba mối nguy lớn nhất của đất nước là
tham nhũng, sự hủy hoại của môi trường và sự lệ thuộc Trung Quốc, trong đó tham
nhũng được coi là mối nguy lớn nhất vì nó đưa tới sự hủy hoại của môi trường và
khiến chúng ta ngày càng lệ thuộc Trung Quốc. Nhận định của chúng tôi đã dần dần
được chia sẻ. Thảm kịch cá chết giờ đây đã khiến bảo vệ môi trường trở thành một
đồng thuận quốc gia hàng đầu.
Như vậy cần và nên có một sự phối hợp các tổ chức xã hội dân
sự trong một tổ chức bảo vệ môi trường. Tổ chức này sẽ thống nhất và điều hợp
các cố gắng đấu tranh đòi bãi bỏ nhà máy thép Formosa, bãi bỏ dự án Bôxit Tây
Nguyên và đình chỉ dự án xây dựng các lò điện nguyên tử. Nó sẽ chỉ có mục tiêu
bảo vệ môi trường và sẽ mở cửa cho mọi người Việt Nam dù dân chủ hay cộng sản
hay không có lập trường chính trị. Các tổ chức dân chủ sẽ đứng sau lưng yểm trợ
tổ chức thuần túy xã hội dân sự này trong khi vẫn theo đuổi cuộc đấu tranh căn
bản hơn và trọng đại hơn là chấm dứt chế độ toàn trị và xây dựng dân chủ.
Nguyễn Gia Kiểng
(5/2016)
Theo eThongLuan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét