Bà Nguyễn Thị Kim Ngân nếu còn lãnh đạo Quốc hội
14, đề nghị bà nên đổi danh xưng « Hiến pháp » thành ra « Đảng pháp »
và « Pháp luật » thành ra « Đảng luật », và bà chỉ nên thề trung
thành với Đảng thôi, như thế thì bà sẽ tránh được việc phải trở nên
dối trá, tránh được việc lời thề của bà trở thành « lời thề cá
chết » (Việt Nam có câu ngạn ngữ : « thề cá trê chui ống », nhưng trong
những ngày biển bị đầu độc này, nó sẽ được thay thế bằng ngạn ngữ
đương đại : « lời thề cá chết »).
Tuy nhiên, dù các bài viết của tôi sẽ khiến tôi phải
chịu tai nạn giao thông do các ông bà dàn dựng (như dư luận vẫn lan
truyền), hay phải bị tạt a xít bởi những người chẳng có thù oán gì
với tôi, hay bị hành hung bởi những « côn đồ » chẳng hề biết gì về
tôi, hay bị chính phủ của ông Nguyễn Xuân Phúc bắt bỏ tù, hay bị thủ
tiêu bí mật, thì tôi vẫn cứ viết.
Bởi vì tình thế lúc này là : dù tôi có viết hay
không thì dân tộc này cũng đang trên đường diệt vong. Dù tôi có viết
hay không thì mẹ tôi, họ hàng và người thân của tôi, các cháu tôi,
những người đồng bào của tôi vẫn đang hàng ngày ăn muối được lấy lên
từ biển đã bị đầu độc, có thể ăn nước mắm được làm ra từ cá đã
bị đầu độc... Nghĩa là hàng ngày người Việt Nam đang tích tụ chất
độc vào người.
TPP hay hợp tác quân sự Việt-Mỹ không thể cứu dân
tộc Việt Nam khỏi con đường diệt vong. Bởi vì với một chính quyền
lệ thuộc Trung Quốc, với cách xử lý hiện nay mà tất cả chúng ta
đang chứng kiến, chất độc sẽ còn tiếp tục, dưới các hình thức khác
nhau, được rải trên xứ sở này. Chuyến thăm của Tổng thống Obama có
thể giúp chính quyền Việt Nam giải quyết một vài khó khăn để chính
quyền và đảng có thể tiếp tục tồn tại. Nhưng đó là sự tồn tại
của đảng cộng sản và chính quyền cộng sản, còn đối với dân tộc Việt
Nam thì chỉ có một con đường chết.
Dù GDP có tăng, dù có mở rộng các hợp tác, có thu
hút đầu tư nước ngoài, có giải quyết được tạm thời các khó khăn
kinh tế (điều này hoàn toàn không có gì chắc chắn) thì VN cũng không
tránh khỏi bị hủy diệt bởi các đe dọa về môi trường đang trở thành
hiện thực. Nếu vụ cá chết ở miền Trung vừa rồi chỉ là dấu hiệu
của một cuộc chiến tranh chất độc, thì cuộc chiến đó đang còn tiếp
diễn trong lặng lẽ, trong sự im lặng đồng lõa của chính quyền Việt
Nam. Có nghĩa là người dân Việt Nam đang được chuẩn bị để chết một
cái chết từ từ. Điều này tôi chỉ nhắc lại phân tích của những
người khác, những người đã nói ra điều đó trước tôi từ lâu. Có lẽ
đấy là lý do khiến Trần Huỳnh Duy Thức chọn cách tuyệt thực đến
chết để đòi quyền bầu cử tự do cho người dân, bởi vì anh ấy biết
rằng đằng nào cả dân tộc này cũng sẽ bị hủy diệt. Vậy chết ngay
bây giờ hay chết sau vài tháng, vài năm nữa, thì có gì khác nhau ?
Biển đã chết, rừng đã chết, đồng bằng đã và đang
chết, những dòng sông đã và đang chết… vậy có cách gì cưỡng lại
được sự diệt vong ?
Chỉ có một cách thôi: dân chủ hóa bộ máy chính
trị, chọn được những người lãnh đạo hoàn toàn không có quan hệ với
Trung Quốc, chấp nhận một số thiệt thòi trước mắt (nhưng những thiệt
thòi đó chẳng đáng bao nhiêu so với sự mất mát khủng khiếp trong dài
hạn), thay đổi toàn bộ bộ máy và phương thức quản lý, làm trong
sạch toàn bộ hệ thống hành chính. Những điều này guồng máy lãnh
đạo đương nhiệm đang tỏ ra cho người dân thấy rằng họ KHÔNG THỂ thực
hiện. Có lẽ một trong các lý do là, đối với họ, không chỉ là tay
nhúng chàm, mà chàm đã ăn tận não bộ.
Nếu không dân chủ hóa được cơ chế chính trị thì
Việt Nam chỉ có một cái đích : cả dân tộc bị hủy diệt từ từ.
Chủ nghĩa xã hội sẽ dẫn chúng ta tới đâu ? Câu hỏi
này, trong một số bài viết trước đây tôi có đặt ra, nhưng, cũng như
tất cả mọi người, tôi chưa tìm thấy câu trả lời.
Giờ đây, trong đầu tôi, câu trả lời đã rất rõ rệt :
chủ nghĩa xã hội dẫn tới sự diệt vong của dân tộc.
Paris, 20/5/2016
Nguyễn Thị Từ Huy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét