Hoàng Dung RFA
Nông dân Việt Nam phải đóng nhiều khoản phí, thậm chí có những
khoản họ cho là vô lý, trong khi thu nhập quá ít ỏi khiến đời sống của họ vốn
đã vất vả thêm phần nặng nhọc.
Các khoản thuế đối với người làm nông nghiệp
Việt Nam là một nước sản xuất nông nghiệp và chủ yếu là trồng
lúa theo phương thức thủ công, chưa được cơ giới hóa nhiều. Trong khi đó ruộng
đất lại manh mún, nhất là ở những tỉnh đất nông nghiệp ít ỏi.
Việc trồng lúa đối với người nông dân tại những nơi đó còn
khó khăn không những phải lệ thuộc nhiều vào thời tiết mà còn khó khăn do giá
giống, phân bón, thuốc trừ sâu các loại… cao. Bên cạnh đó họ phải cõng thêm nhiều
loại phí từ trung ương quy định cũng như của địa phương đưa ra.
Theo nghị quyết của chính phủ ban hành vào ngày 24 tháng 11
năm 2011 có quy định về việc miễn thuế, phí đối với việc sử dụng đất nông nghiệp,
thì nhà nước có quy định sẽ miễn các loại thuế về sử dụng đất nông nghiệp, điều
này có hiệu lực đến ngày 31 tháng 12 năm 2020.
Tuy nhiên, nhiều gia đình làm nông nghiệp ở Việt Nam vẫn còn
phải đóng những loại thuế về việc sử dụng đất nông nghiệp, và còn cõng thêm nhiều
loại phí khác do xã tự đề ra.
Lúa làm ra khó bán, nếu có bán được thì giá lại thấp, thời
tiết luôn chuyển biến phức tạp, khó lường nhưng các chi phí cho sản xuất nông
nghiệp thì mỗi lúc một cao dân lại không có thêm các nghành nghề phụ khác để họ
có thể làm thêm; trong khi đó các khoản thuế, phí mà dân phải trả cho sản xuất
nông nghiệp lại quá cao so với mức quy định. Ngoài ra lại có những khoản thu
không hợp lý như thuế lao động sống, giao thông ngân sách mà họ lại thu nặng…
Anh Dương quê ở Nam Đàn, tỉnh Nghệ An cho biết trong vụ thu
hoạch hè thu vừa qua gia đình anh phải nộp tất cả 20 loại thuế, trong đó có những
loại thuế, phí nhà nước cũng như tỉnh không quy định mà chính quyền huyện, xã lại
đề ra và bắt dân phải nộp.
Anh Dương cho biết một số loại thuế, phí mà gia đình anh phải
nộp trong năm vừa qua anh cũng cho biết nặng nhất là khoản xây dựng nông thôn mới,
1 người phải đóng gần 1 triệu/1 năm.
“Quỹ an ninh quốc phòng, đền ơn đáp nghĩa, quỹ phòng chống
thiên tai, phí vệ sinh môi trường…”
Chị Hiền ở huyện Yên Thành cũng cho biết, hiện nay không
đóng các loại thuế, phí về đất nông nghiệp nữa nhưng bên cạnh đó các loại phí,
thuế liên quan đến đất nông nghiệp lại tăng rất mạnh như giao thông ngân sách
hay lao động sống.
“Trong vụ chiêm vừa qua thì tôi thấy khoản thuế giao thông
ngân sách và khoản lao động mà họ gọi là lao động sống, 2 khoản thuế đó là nặng
và vô lý nhất, nhà tôi 4 lao động phải nộp hơn 600.000 đồng cộng với khoản nợ
cũ thì hơn 800.000 đồng.”
Trong khi nhiều hộ làm nông nghiệp ở Nghệ An lại phản đối vì
có nhiều loại thuế, phí nông nghiệp quá cao và vô lý, thì nhiều địa phương thì
người dân không mấy quan tâm đến chuyện này.
Anh Vượng quê ở tỉnh Thái Bình cho biết thì chính quyền xã bảo
nộp nhiêu tiền thuế nông nghiệp rồi các loại phí khác thì người dân nộp, chứ
không có giấy tờ gì hết.
“Bọn em khi nộp thuế không có tờ giấy gì hết nên bọn em
không biết, bọn em chỉ biết là đến đó họ nói bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu thôi.”
Hiện nay, ở huyện Nam Đàn anh Dương cũng cho biết là việc
sinh con thứ 3 cũng bị xã quy vào quỹ dân số và mỗi gia đình cũng phải nộp 2
triệu.
“Bữa đi họp, không phạt sinh con thứ 3 nhưng lại quy vào quỹ
dân số.”
Không những chính quyền thu các khoản thuế, phí đối với người
lao động mà cả những người tàn tật hay trẻ em chính quyền cũng thu.
Trên báo dân trí số ra ngày 20 tháng 8 năm 2016 với tựa đề
gia cảnh “chị Dậu” của người đàn ông tàn tật vẫn phải đóng 13 loại khoản phí.
Bài báo cho biết anh Vương Đình Dũng, 1 người tàn tật ở xã Nghi Thái, huyện
Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An, gia đình anh thuộc diện hộ nghèo, đến cái ăn còn thiếu
nhưng 1 năm gia đình anh cũng phải đóng các loại thuế, phí gần 1 triệu đồng.
Chính quyền ép người dân nộp
Khi người dân thấy có nhiều khoản thu vô lý, không có quy định
rõ ràng của nhà nước cũng như của chính quyền địa phương thì người dân không nộp,
tuy nhiên nếu không nộp thì người dân làm gì cũng khó khăn, nhất là trong việc
đi xin giấy tờ nơi chính quyền xã, nếu người dân chưa nộp thì chính quyền sẽ
không làm cho bất kỳ giấy tờ gì.
Chị Hiền ở Nghệ An cho biết:
“Người dân làm gì cũng phải xuống xã xin dấu, như người dân
xuống xin triện vay ngân hàng họ không chấm triện, trẻ con sinh ra làm giấy
khai sinh họ cũng không chấm triện, các hồ sơ đi làm ăn xa họ cũng không chấm
triện, họ bắt nạp tiền sản lượng họ mới chấm triện. Có trường hợp chị kia là
gia đình hộ nghèo đi mổ đi mổ lại nhiều lần, chị ấy xuống xã nhận tiền hộ nghèo
thì họ trừ vào tiền sản lượng chứ cũng không trả tiền hộ nghèo đó.”
Cơ quan chức năng nói gì?
Trước những khoản thu vô lý, không có quyết định rõ ràng thì
nhiều hộ gia đình ở Nghệ An đều có những phản ánh lên chính quyền cấp xã, huyện
tuy nhiên chính quyền lại không trả lời một cách rõ ràng cho người dân, lại chối
quanh co.
Người dân trên địa bàn huyện Yên Thành không được biết các
khoán thuế giao thông ngân sách cũng như thuế lao động sống như thế nào. Chúng
tôi có liên lạc với ông Nguyễn Tiến Lợi chủ tịch huyện Yên Thành nhưng ông Lợi
cho biết là không có 2 loại thuế đó.
“Trong Yên Thành không có thuế ngân sách giao thông cũng như
thuế lao động sống, thông tin đó không có.”
Còn nhiều chính quyền cấp xã lại bảo là do dân đóng góp tự
nguyện.
Đại diện UBND xã Diễn Hạnh, huyện Diễn Châu cho biết:
“Những khoản này đều được dân thống nhất, thông qua dân,
đóng góp tự nguyện là chính.”
Tình trạng thu thuế nông nghiệp quá nặng và vô lý đang làm
người dân bất mãn. Bên cạnh đó việc chưa thống nhất được với nhau giữa cơ quan
chính quyền từ huyện xuống xã trong những khoản thu đối với nông dân khiến nhiều
nông dân hoang mang.
Xưa kia nông dân than thở phải bán mặt cho đất, bán lưng cho
Trời; nay họ còn phải nai lưng ra đóng góp những khoản phí cho địa phương mà
thường nông dân không biết rõ có được sử dụng cho phúc lợi dân nghèo hay không!
Nguồn: www.rfa.org/vietnamese
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét