Tôn Phi
Văn học, được coi là tiền đề của mọi sự phát triển ở mọi quốc
gia. Kinh nghiệm cho thấy, ở những nước nào có nền văn học tự do thì những nước
đó, kinh tế và kiến trúc cũng sẽ phát triển, song song với việc bảo vệ môi trường.
Nền văn học nước nhà suốt hơn 70 năm qua là một nền văn học kiệt quệ. Trong thời
đại mới, làm sao để vực dậy nền văn học đó?
Thay mới từ sách giáo khoa
Nếu đặt giả thuyết rằng
nên làm điều gì ngay sau khi chủ nghĩa cộng sản sụp đổ tại Việt Nam, tôi nghĩ
đó là dốc sức phục hồi lại ngôn ngữ cho dân tộc, bắt đầu từ giáo dục phổ thông.
Từ lớp 1 cho đến lớp 12 ở nước ta hiện tại, chương trình Văn-Sử-Triết, trong
tay những người cộng sản không dùng để đào tạo một con người theo hướng khai
phóng và nhân bản, mà dùng cho việc tuyên truyền cho đảng phái. Việc tuyên truyền
lộ liễu như thế có khá nhiều tác hại: làm du nhập những từ tiếng Hán không cần
thiết, hủy hoại tư duy của học sinh bằng lối văn nịnh bợ vô thưởng vô phạt, hủy
hoại tính trong sáng của tiếng Việt…
Việc Đảng Cộng Sản bị dân tộc nguyền rủa là điều đang diễn
ra trên thực tế. Sau khi chế độ độc đảng sụp đổ, họ cũng vẫn sẽ bị nguyền rủa,
cực điểm trong vòng ước tính là 6 tháng đến 9 tháng. Sau đó, không thể cứ dồn
toàn lực tinh hoa để chửi bới đảng viên cộng sản, những người bây giờ đang tạm
coi là trí thức cấp tiến cần nghĩ ra một chương trình hành động để cứu rỗi ngôn
ngữ của dân tộc. Chắc chắn sẽ xảy ra một điều đầu tiên là thu hồi toàn bộ sách
giáo khoa văn-sử-địa để viết lại. Lúc đó, cần có một ủy ban cứu nguy giáo dục đứng
ra để chọn lựa những tác phẩm có giá trị, giàu tính nhân sinh, nhân bản để thay
thế những tác phẩm tuyên truyền.
Cho đến xóa sổ các giáo trình đại học
Trước khi là sinh viên một trường đào tạo ngành văn khoa khá
nổi tiếng ở nước ta hiện tại, trước đó tôi đã có thời gian học rất ngắn tại một
số trường nữa. Cuối cùng, tôi nghĩ là nên vào trường văn – viết văn thì may có
thể thay đổi được điều gì đó. Nhưng mọi thứ đối với tôi gần như tuyệt vọng khi
vào học một khoa văn ở trường đại học đào tạo văn khoa nổi tiếng nhất nước. Tôi
cứ nghĩ là chỉ có mấy môn chính trị bắt buộc là phải giả vờ công nhận
Marx-Lenin và các lãnh tụ cộng sản trong bài thi cuối kỳ. Không ngờ, mọi môn học,
dù là chuyên ngành, đều chứa chấp chủ nghĩa Marx-Lenin. Mọi cuốn giáo trình đều
phải chêm vào mấy câu “nâng bi” cho chủ nghĩa Marx, cho Bác và cho Đảng thì mới
được in.
Xin lấy một ví dụ, cuốn Dẫn luận ngôn ngữ học xuất bản năm
2008 của nhóm tác giả Nguyễn Thiện Giáp – Đoàn Thiện Thuật và Nguyễn Minh Thuyết.
Trong trang 11, nhóm tác giả trích dẫn một ý của Mác và Ăng-ghen. Ta chưa cần
xét nội dung cuốn sách cũng như nội dung trích dẫn Mác và Ăng-ghen là đúng hay
sai, nhưng nếu chứng minh được Mác là tên đồ tề như các nền dân chủ đi lên từ độc
tài cộng sản vẫn thường làm, thì số phận gì sẽ xảy ra đối với cuốn sách đó?
Trong nỗ lực xóa bỏ tàn dư chủ nghĩa cộng sản, phải xóa tất cả những gì mang
tính tuyên truyền. Vậy là, cuốn sách Dẫn luận ngôn ngữ học kia phải bị thu hồi,
và các tác giả kia cũng đừng mong viết sách giáo trình mà không bị lên án. Trường
hợp kinh tởm nhất với tôi, đó là cuốn Giáo trình Mỹ học đại cương của “nhà giáo
ưu tú, tiến sĩ khoa học” Đỗ Văn Khang, khi ông này đem cảnh Hồ Chí Minh câu cá
để ví dụ cho cái trác tuyệt, hay công nhận một thứ mà tổ tiên của nó không công
nhận: nền Mỹ học Marx-Lenin (Marx-Lenin mù tịt về mỹ học). Hàng trăm cuốn giáo
trình có cùng một tội như vậy, trong ngày đó chúng ta phải xóa sổ hết những cuốn
sách như vậy.
Xong rồi, những môn khác như Logic học đại cương vốn không
có tội tình gì cũng trích dẫn lời của ban tuyên giáo, rằng Mỹ đánh Iraq là để
chiếm dầu chứ không phải vì chống khủng bố, cùng vô số lần thêm danh Marx-Lenin
vào để minh họa cho các khẳng định. Trong thời đại mới, xin nhấn mạnh rằng những
người có trách nhiệm cần phải xóa sổ những cuốn sách như thế ra khỏi giảng đường
Việt Nam. Còn rất nhiều, rất nhiều sách giáo trình như vậy sẽ cần phải viết lại.
“Thanh lý môn hộ” ngành văn khoa
Việc tiếp theo, có nên sa thải những tác giả sách giáo khoa
trước kia tuyên truyền cho chủ nghĩa cộng sản không? Nếu giữ họ lại và cho làm
y như trước kia thì rất nguy hiểm, vì trong họ còn tàn dư tư duy cộng sản và hoặc
vô tình hoặc cố ý sẽ làm cho các tài năng sư phạm văn học trung lập không ngóc
đầu lên được. Trong một môn học phân chia các thời kỳ, thì sẽ có sinh viên phê
phán nặng nề thời kỳ văn học cộng sản. Những thầy cô trước đây là cộng sản, chắc
chắn sẽ trù dập sinh viên đó. Vậy, có nên làm mạnh tay với những đảng viên cộng
sản này bằng cách sa thải họ ra khỏi trường đại học hay không?
Nếu cách chức họ đi thì sẽ phát sinh thù hằn dân tộc.
Do đó, tôi đề xuất một giải pháp là Bộ giáo dục trong chế độ
mới không dốc tiền nuôi một ban chuyên đi viết sách nữa. Thay vào đó, chúng ta
sẽ dùng giải pháp là mở cuộc thi viết sách. Sách được dùng trong nhà trường phải
được qua bỏ phiếu trong quốc hội. Về nhân sự giảng dạy các trường, phải là bầu
cử và bỏ phiếu định kỳ để quyết định một giáo sư nào được ở lại, một giáo sư
nào phải ra đi.
Văn-sử-triết là ba bộ môn bất phân. Sau khi chế độ cộng sản
bị giải tán, nhân lực tuyên truyền của họ nằm vùng trong khoa văn-sử-triết của
các trường đại học cũng sẽ bị “thanh trừng”. Đây là một định luật xã hội. Theo
định luật, xã hội nào còn tàn dư tư duy cộng sản thì tiến trình hoàn thành thể
chế dân trị của xã hội đó càng bị trì hoãn. Kinh nghiệm cho thấy, khi giải tán
từ một chế độ độc tài này sang một chế độ dân chủ, thì phải có và nên có một chế
độ chuyển tiếp mà tôi tạm là chế độ độc tài – dân chủ.
Chế độ đó sẽ phải làm rất nhiều để thanh lọc nền đào tạo văn
khoa. Biện pháp thứ nhất cần làm, tôi thiết nghĩ loại bỏ tất cả những cuốn sách
soạn bởi các tác giả từng là đảng viên cộng sản, hoặc các tác giả từng góp phần
viết những cuốn sách ca ngợi chế độ cộng sản bất nhân tàn bạo. Những tác giả
như thế không xứng đáng để đứng tên trong những cuốn sách trong chế độ mới.
Thực tế thì, tác giả của những cuốn giáo trình như Dẫn luận
ngôn ngữ học hay Mỹ học trên đây đã cố tình đem vào trích dẫn Mác-Ăngghen, nếu
chẳng phải là để ghi điểm trong lòng ban tuyên giáo và trong khối đảng ủy giáo
dục đó sao? Một hành động ngày hôm qua được cho là khôn, thì ngày hôm sau đã là
rồ dại. Hôm qua họ ăn uống và hưởng lợi trên sự độc quyền giáo dục, thì hôm nay
họ phải chịu đào thải khỏi bánh xe tiến hóa của dân tộc. Số phận của các tác giả
như thế, hẳn sẽ không do pháp luật hay lòng nhân từ nào định đoạt. Họ phải được
ra xét xử trên tinh thần phổ thông đầu phiếu.
Mà, nếu trên tinh thần phổ thông đầu phiếu, lực lượng dân chủ chiếm đa số
hẳn sẽ có số phiếu áp đảo để đẩy các tác giả thân cộng ra khỏi nhà trường và giảng
đường.
Một điều nữa nhất định phải làm, theo tôi nghĩ, đó là sa thải
tất cả hiệu trưởng các trường đào tạo văn-sử-triết và thay mới hoàn toàn bằng
những giảng viên có tư tưởng cải cách. Đây là một điều rất cần kíp, và cần thực
hiện mạnh tay. Nếu không, tư duy cộng sản sẽ như con đỉa bám dai trên tâm hồn
thanh niên Việt.
Giải tán Hội nhà văn Việt Nam
Một công việc khác, cũng cần làm một cách rất cần kíp, đó là
phải giải tán Hội nhà văn Việt Nam. Hội này do Hữu Thỉnh, một người đạo văn làm
chủ tịch, suốt mấy chục năm. Đây thực chất là một anh công an, đi sang Hội nhà
văn để làm cai văn nghệ. Tiếng kêu oán thán của các nhà văn thành viên hội này
đã chất cao lên đến tận trời xanh. Hội nhà văn Việt Nam dưới thời Hữu Thỉnh có
mục đích duy nhất là tuyên truyền và kiểm duyệt, do đó đã đánh chết mọi tài
năng văn chương của dân tộc. Không còn nghi ngờ gì nữa, Hội nhà văn Việt Nam phải
được giải tán dưới chế độ mới. Sau đó hội sẽ mở lại, cũng dưới tinh thần phổ
thông đầu phiếu, và không được ăn trên tiền thuế của người dân nữa. Chủ tịch Hữu
Thỉnh, tất nhiên, sẽ bị nguyền rủa như những người cộng sản đã và sẽ bị như vậy.
Tuy vậy, việc gắp bỏ những con sâu như thế ra khỏi làng văn học vẫn là điều cần
thiết. Để xã hội trở về trạng thái ổn định, những nhà văn ca ngợi chủ nghĩa cộng
sản phải bị loại bỏ khỏi sân chơi.
Khi đã loại bỏ những con sâu như vậy rồi, những nhà văn chân
chính còn lại đối diện với “đống đổ nát” của nền văn chương “cách mệnh xã hội
chủ nghĩa”. Ngôn ngữ dân tộc đã bị làm cho bại hoại suốt 70 năm qua.
Gunter Grass, văn hào Đức- Nobel văn chương 1999 là người được
mệnh danh là nhà văn vĩ đại nhất của nước Đức trong thế kỷ XX. Ông vĩ đại không
chỉ bởi những tiểu thuyết như Cái trống thiếc, người dân Đức tôn vinh ông vì
công sức phục hồi ngôn ngữ cho nhân dân Đức. Sau thời đại của đảng độc tài Đức
Quốc, ngôn ngữ của dân Đức bị hủy hoại. Cũng vậy, ở Việt Nam, sau thời đại của
đảng độc tài Cộng sản, cần có một một
Gunter Grass phục hồi lại lương tri và tính trong sáng cho ngôn ngữ dân tộc An
Nam.
Có lẽ, dân tộc Việt Nam lúc đó cần nhiều nhà văn giỏi lắm
thay.
Nguồn: www.danluan.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét