Đại hội thứ 19 của đảng Cộng Sản
Trung Quốc sẽ chính thức suy tôn Tập Cận Bình lên ngang hàng với Mao Trạch Đông
và Đặng Tiểu Bình.
Cuốn “Tư tưởng Tập Cận Bình” mới
xuất bản hồi Tháng Bảy vừa qua mở đầu rằng nước Trung Hoa cần những vị anh hùng
như Mao, Đặng, và Tập đề xuất những tư tưởng và thành tựu mới. Hà Nghị Đình (He
Yiting, 何毅亭),
hiệu phó Trường Đảng ở Bắc Kinh, mới viết rằng lịch sử cận đại Trung Hoa có thể
chia làm ba giai đoạn: Mao Trạch Đông thống nhất nước Tàu, thiết lập chế độ Cộng
Sản; Đặng Tiểu Bình cải cách, mở cửa, phát triển kinh tế; và giai đoạn thứ ba từ
2012 đến nay. Năm 2012 Tập Cận Bình lên làm chủ tịch đảng và nhà nước.
Nhưng làm cách nào Tập Cận Bình
có thể tự so sánh với Mao và Đặng, trong tư tưởng và hành động?
Sau khi lên ngôi năm 2012, Tập Cận
Bình xuất hiện trước công chúng tại viện bảo tàng quốc gia tại Thiên An Môn,
ông đọc một bài diễn văn lần đầu tiên nhắc đến một khẩu hiệu: Giấc Mộng Trung
Quốc (中国梦);
và Phục hưng Dân tộc Trung Hoa (中华民族的复兴). Những lời này đã được bộ máy
tuyên truyền của đảng lập lại nhiều lần trong năm năm qua. Đó là “tư tưởng” của
Tập, theo tập quán của các đảng Cộng Sản, lấy khẩu hiệu làm tư tưởng.
Trong hành động, trong năm năm
qua Tập Cận Bình đã thực hiện hai điều. Thứ nhất, bảo vệ đảng Cộng Sản đang tan
rã từ bên trong vì các đảng viên từ trên xuống dưới hết còn tin vào chủ nghĩa
Mác Lê và thi đua đục khoét làm giầu. Thứ nhì, bành trướng ảnh hưởng của Trung
Quốc trên thế giới, ở xa bằng ngoại giao và kinh tế, ở gần bằng quân sự. Đó
chính là thực hiện “Trung Quốc mộng.”
Tập Cận Bình đã thành công trong
việc thanh lọc hàng ngũ đảng. Chiến dịch chống tham nhũng do Vương Kỳ Sanh đứng
đầu đã quét sạch gần hết những tay chân của Giang Trạch Dân và Hồ Cẩm Đào. Đảng
viên Cộng Sản bắt đầu đóng tiền đều đặn cho đảng (2% lương bổng, từ 10 ngàn đồng
nguyên trở lên.) Các chiến dịch học tập chính trị được tái lập, từ trong xí nghiệp,
quân đội, tới các trường học. Những tổ chức xã hội bị khép vào kỷ luật, người đối
lập bị đàn áp. Nhà nước bắt đầu can thiệp vào các xí nghiệp tư như Tencent,
Alibaba, đòi dự phần quyết định các chính sách đầu tư. Tập Cận Bình đã củng cố
độc quyền thống trị của đảng.
Trong quá trình thanh lọc đảng, Tập
Cận Bình đã tạo ra rất nhiều kẻ thù từ bên trong. Bài học của các chế độ độc
tài là một lãnh tụ gây nhiều kẻ thù nội bộ sẽ không thể nào hạ cánh an toàn.
Cho nên Tập Cận Bình cũng chuẩn bị để nắm quyền hành càng lâu càng tốt, nếu
không phải là vĩnh viễn.
Đại hội đảng thứ 19 là cơ hội thi
hành kế hoạch này. Một nửa các ủy viên Ban Chấp Hành Trung Ương đảng cũng như Bộ
Chính Trị sẽ được thay thế. Trong cơ quan tối cao, năm trong số bảy người thuộc
Ban Thường Vụ phải về hưu, chỉ còn hai người là Tập Cận Bình, 64 tuổi, và Lý Khắc
Trường, thủ tướng, 62.
Trong năm năm qua Tập Cận Bình đã
củng cố địa vị với rất nhiều chức vụ. Tập đã lên cầm đầu Quân Ủy Trung Ương
ngay sau khi lên, và đã thay thế bốn viên tướng trong quân ủy, cách chức 100
viên tướng khác và hơn 4,000 sĩ quan. Chưa đủ, năm ngoái Tập đã tìm cách trực
tiếp chỉ huy quân đội, qua mặt các tướng lãnh bằng cách lập ra một Trung Tâm Chỉ
Huy Liên Hợp Tác Chiến (联合作战指挥中心) để đứng làm tổng chỉ huy!
Để chuẩn bị cho đại hội 19, Tập Cận
Bình đã nâng đám tay chân của mình lên. Tay chân của Tập Cận Bình thường xuất
thân từ các tỉnh Triết Giang và Phúc Kiến, nơi họ tập đã trấn nhậm trước khi
leo lên ghế chủ tịch đảng. Trần Mẫn Nhĩ (Chen Miner) được Tập đưa từ Triết
Giang qua làm bí thư ở Quý Châu, gần đây đã được đưa qua Trùng Khánh, thay thế
Chính Tài (Sun Zhengcai), một tay chân của cựu Thủ Tướng Ôn Gia Bảo đã được đưa
về đó sau khi Bạc Hy Lai bị truất. Tôn Chính Tài, 54 tuổi, ủy viên Bộ Chính Trị
trẻ nhất, là một ngôi sao đang lên trong đảng, với kỳ vọng sẽ vào Thường Vụ năm
nay, bỗng nhiên bị truất và đuổi khỏi đảng, bị kết tội tham nhũng và hiếu sắc.
Trong lịch sử đảng Cộng Sản Trung Quốc chỉ có ba ủy viên Bộ Chính Trị đã bị đuổi
là Trần Hy Đồng (Chen Xitong, 陳希同) năm 1995, Trần Lương Vũ (Chen Liangyu, 陳良宇 )
năm 2006 và Bạch Hy Lai (Bo Xilai, 薄熙來 )
năm 2012.
Bí thư Tỉnh Ủy Triết Giang là Hạ
Bảo Long (Xia Baolong, 夏宝龙) 64 tuổi, từng làm phó cho Tập Cận Bình ở tỉnh này từ 2003 đến
2007, mới được đưa về Bắc Kinh đứng đầu ủy ban trung ương chính trị và pháp lý,
thay thế Mạnh Kiến Trụ (Meng Jianzhu, 孟建柱), 69 tuổi. Hạ Bảo Long nổi tiếng
khi ra lệnh dẹp gần một ngàn cây thập tự giá trên nóc các nhà thờ tại thành phố
Ôn Châu, Triết Giang năm 2015.
Một tay chân của Tập là Lật Chiến
Thư (Li Zhanshu, 栗战书), 67 tuổi, đã được đưa về đứng đầu Trung Ương Biện Công Sảnh,
giống như chức đổng lý văn phòng, có thể được đưa lên coi Ủy Ban Trung Ương Kỷ
Luật và Thanh Tra, tiếp tục các kế hoạch thanh trừng nội bộ. Những bí thư thành
phố Thiên Tân, tỉnh trưởng Cát Lâm và Hồ Bắc đều là vây cánh của Lật Chiến Thư.
Tập Cận Bình đã nâng Phái Triết
Giang lên thay thế Phái Thượng Hải của Giang Trạch Dân và Đoàn phái, xuất thân
từ Đoàn Thanh Niên Cộng Sản của Hồ Cẩm Đào. Cánh tay mặt của Tập là Vương Kỳ
San, tay đao phủ đã tiêu diệt những Châu Vĩnh Khang, Lệnh Kế Hoạch, vân vân,
năm nay 69, đến tuổi về hưu nhưng có thể sẽ được giữ lại. Nếu họ Vương còn được
đại hội chấp nhận, thì đó cũng là tạo ra một tiền lệ, chuẩn bị cho Tập Cận Bình
vào năm 2022, khi Tập cũng vừa 69 tuổi.
Sau khi đã gây thù chuốc oán với
những phe phái khác, Tập Cận Bình rất khó về hưu sau 10 năm cầm quyền, như Hồ Cẩm
Đào. Vì vậy, trong đại hội 19 này, sau khi đã được suy tôn là lãnh đạo cố lõi
(hạch tâm lãnh đạo), Tập Cận Bình sẽ được ghi danh vào cương lĩnh đảng với vai
trò một lý thuyết gia, kế nghiệp Mao và Đặng. Với vai trò đó, Tập có thể được
lưu nhiệm vào năm 2022.
Trong đại hội này, nếu không có
ai được cử ra làm phó cho họ Tập, như Tập đã được đề cử năm 2007 dưới thời Hồ Cẩm
Đào để sau năm năm sẽ kế nhiệm, thì tham vọng của ông ta sẽ rõ ràng. Theo Hiến
Pháp Trung Cộng, chức vụ chủ tịch nước có nhiệm kỳ 10 năm, nhưng chức chủ tịch
đảng không có giới hạn.
Dù năm 2022 họ Tập không làm chủ
tịch đảng thì cũng vẫn có thể bắt chước Đặng Tiểu Bình nắm giữ chức chủ tịch
Quân Ủy Trung Ương, cho đến khi nào có thể yên tâm nghỉ hưu! Để chuẩn bị cho
tương lai đó, bộ máy tuyên truyền của đảng đã hô hào, kêu gọi nước Trung Hoa cần
phải có một nhà lãnh đạo lớn để thực hiện “Trung Quốc Mộng!”
Giấc mộng Trung Quốc chính là mộng
làm bá chủ. Đại hội 19 có thể suy tôn tư tưởng Tập Cận Bình, mà điểm quan trọng
nhất là Phục hưng Dân tộc Trung Hoa. Cụ thể, là đưa Trung Quốc lên hàng cường
quốc đứng đầu thế giới. Đài ti vi của đảng đã làm một chương trình dài trong
tháng trước nêu cao các thành tích ngoại giao của Tập Cận Bình trong năm năm
qua. Trung Cộng đã gây ảnh hưởng khắp thế giới nhờ bỏ tiền ra mua chuộc các nước
Phi Châu, Á Châu, đầu tư vào Châu Mỹ La tinh, lập căn cứ quân sự đầu tiên ở nước
ngoài tại Djibouty.
Nhưng trong mươi năm tới, Trung Cộng
vẫn chưa đủ sức bành trướng ra khắp thế giới, vì sức mạnh kinh tế cũng như quân
sự còn yếu. Trung Quốc chưa thể đọ sức ngay với Nhật Bản trong những tranh chấp
lãnh thổ như tại đảo Điếu Ngư. Cho nên địa bàn duy nhất mà Tập Cận Bình có thể
diễu võ dương oai là ở vùng Đông Nam Á. Đó sẽ là bước thứ nhất cho Tập Cận Bình
thực hiện Trung Quốc Mộng! Mục đích kinh tế như khai thác dầu lửa không quan trọng
lâu dài nữa, vì Trung Cộng đang dồn nỗ lực nghiên cứu và sản xuất các nguồn
năng lượng mới, hô hào cả nước sẽ cùng xe hơi chạy điện. Nhưng mục tiêu chính
trị không bao giờ thay đổi: Trung Cộng phải kiểm soát con đường thủy chuyên chở
một phần ba hàng hóa lưu thông của thế giới.
Bành trướng trong vùng Biển Đông
nước ta cũng là một chiến thuật để Cộng Sản Trung Quốc bảo vệ quyền uy của đảng,
mục tiêu mà Tập Cận Bình đã theo đuổi suốt 5 năm qua. Kích thích tự ái chủng tộc,
đề cao lịch sử bành trướng đế quốc Hán tộc, Tập Cận Bình sẽ khiến hơn một tỷ
dân Trung Hoa thấy họ phải chấp nhận chế độ độc tài đảng trị, như họ vẫn quen sống
dưới các triều đại Hán, Đường.
Đây là một cơn ác mộng đối với
các nước trong vùng Đông Nam Á, kể cả Việt Nam.
Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm lịch
sử, dân tộc Việt Nam có thể đối phó với hiểm họa này! Địa vị tương đối của
Trung Cộng hiện nay không mạnh bằng các triều đại Hán, Đường. Họ cũng không “một
mình một chợ” tha hồ múa gậy vườn hoang, như 1000, 2000 năm trước, khi Việt Nam
còn chưa quan hệ với các nước Đông Nam Á mà cũng không có một cường quốc nào có
thể giúp đỡ. Nếu Tập Cận Bình không biết lùi bước đúng lúc, ông ta sẽ nhận được
những bài học của Minh Thành Tổ, của Càn Long đời Thanh, khi đụng tới những Lê
Lợi, Nguyễn Huệ! (Ngô Nhân Dụng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét