Trước đó, chỉ
riêng Hậu Giang, một tỉnh được xem là trù phú của đồng bằng sông Cửu
Long, đã có đến hàng trăm trường hợp công chức xin nghỉ việc, nhưng con
số này vẫn chưa dừng lại.
Báo Tuổi Trẻ
thống kê sơ lược: một phó chủ tịch Ủy ban Mặt trận tổ quốc xã nghỉ việc
về làm vườn; có cán bộ trình độ đại học nghỉ đi làm công nhân…
Nguyễn Như
Hoàng chia sẻ về lý do nộp đơn xin thôi việc lên mạng xã hội Facebook:
“Không còn nhiệt huyết để cống hiến, để làm việc, lương quá thấp không
đủ lo cho cuộc sống,vậy chiến đấu làm gì khi cả 2 yếu tố để tồn tại đều
không có?”.
Thân phận giới công chức dân sự là vậy. Thế còn lực lượng “còn đảng còn mình” – công an – thì thế nào?
Một nhà hoạt
động nhân quyền ở Đăk Lăk lại kể một câu chuyện bi hài xen kẽ: bẵng đi
một thời gian không thấy “đuôi” – một nhân viên an ninh trẻ thường theo
dõi mình, bỗng một hôm anh gặp tay an ninh này trong bộ đồ cảnh sát trật
tự. Cậu an ninh có vẻ ngượng nghịu thổ lộ rằng cậu ta phải “chuyển
nghề” từ an ninh sang trật tự vì thu nhập của an ninh nghèo quá, lại
không có thu nhập thêm, trong khi làm cảnh sát trật tự thì ít nhiều còn
có “màu”.
Nhà hoạt động
nhân quyền trên còn cho biết không chỉ công an viên cấp xã mà cả công an
thành phố Ban Mê Thuột cũng có hiện tượng bị sa thải và nghỉ việc
nhiều, tổng cộng có thể lên tới 30%.
Không biết vô
tình hay hữu ý, làn sóng quan chức và công an xin nghỉ việc bắt đầu từ
đầu năm 2016 lại xảy ra sau phát ngôn “ ngân sách trung ương chỉ còn 45
ngàn tỷ đồng mà không biết chi cho cái gì” của bộ trưởng kế hoạch đầu tư
khi đó là ông Bùi Quang Vinh.
Sang năm 2016.
Đến lượt Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc bất chợt phát ra tán thán
chưa từng có về “sụp đổ tài khóa quốc gia” vào đầu năm 2017.
Tình trạng “chỉ
biết ăn không biết làm” đã luôn dẫn đến “ngồi ăn đến núi cũng lở” – ứng
với không chỉ ngân sách chung mà còn với ngân sách của từng ngành chính
trị, kinh tế – xã hội. Ban đầu lác đác lẻ tẻ, nhưng sau đó dần trở nên ồ
ạt một phong trào cán bộ nhà nước xin nghỉ việc.
Song vẫn còn
một ít trường hợp thể hiện tính liêm sỉ như Nguyễn Như Hoàng – người vừa
xin nghỉ việc ở Đăk Lăk. Trên facebook của mình, anh giãi bày: “Ăn bám
nhà nước mà không làm được gì cho nhà nước thì nghỉ đi cho khỏe chứ cứ
làm sàng sàng đi lên ngồi bật máy tính, máy lạnh cho tốn điện nhà nước
thì về làm việc khác cho rồi. Không cần thiết đi làm kiểu thừa thãi đó,
chán lắm!”.
Quả thực, nhiều
dư luận cho rằng có đến 30% trong tổng số gần 4 triệu công chức viên
chức nhà nước thuộc loại “không làm gì cả nhưng vẫn đều đều lãnh lương”.
Bên cạnh những
công chức chủ động nghỉ việc, nhiều người khác lại phải rời bỏ vị trí
công tác trong tình trạng hoàn toàn thụ động do nằm trong diện bị giảm
biên chế. Tồn tại quá lâu năm trong một môi trường vừa được bao cấp vừa
quen thói hạch sách nhũng nhiễu dân và doanh nghiệp, một số công chức
hoàn toàn không có cả “chiến lược” lẫn kỹ năng bươn trải ngoài đời một
khi bị mất việc nhà nước.
Ngân sách năm
2017 lại càng tồi tệ hơn so với những năm trước. Với tốc độ thu ngày
càng ít và chi ngày càng nhiều như hiện thời, tỷ độ hụt thu so với dự
toán của năm 2017 có thể sụt xuống 11% hoặc thấp hơn, trong khi mực bội
chi ngân sách có thể vọt đến 9% GDP, tức còn cao hơn cả kỷ lục 6,6% GDP
vào năm 2013 dưới thời “phá chưa từng có Nguyễn Tấn Dũng”.
Từ năm 2015 đến
nay, nhiều hội đoàn nhà nước, kể cả những “cánh tay nối dài của đảng”
đã bị cắt giảm “bầu sữa” đến 50% hoặc hơn. Tại nhiều cơ quan nhà nước,
công chức chỉ còn được phát tiền lương mà không còn phụ cấp hay tiền
“khoán”.
Sẽ chẳng có gì
ngạc nhiên nếu trong thời gian tới sẽ hiện ra một phong trào ồ ạt công
chức nghỉ việc nhà nước để “ra đi tìm đường cứu thân”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét