Trong thời gian chỉ hơn một tuần, ở Hà Nội và TP. Hồ Chí
Minh đã diễn ra hai sự việc có liên quan đến lực lượng công an, gây bức xúc dư
luận. Sự việc gây thêm nhiều tranh cãi sau khi sự việc kết thúc mà cơ quan có
thẩm quyền không đưa ra lời giải thích rõ ràng thoả đáng, thậm chí có những yêu
cầu được cho là không hợp lý.
Vì sao lực lượng công an, một lực lượng đóng vai trò giữ
tính nghiêm minh pháp lý trong xã hội lại có những hành động mà mọi người đều
cho là trái pháp luật?
Dung dưỡng, bao che
Vụ việc phóng viên Trần Quang Thế của báo Tuổi Trẻ tại Hà Nội
bị hành hung khi đến tác nghiệp tại cầu Nhật Tân hôm 23 tháng 9 chưa kịp lắng
xuống thì tối ngày 29 tháng 9, ở khu vực Hồ Con Rùa, TP Hồ Chí Minh, dư luận lại
dậy sóng trước hành vi một cán bộ công an Phường Quận 3 nắm tóc, kéo lê một người
phụ nữ.
Hành vi của người thi hành công vụ ở hai miền Nam, Bắc này
không phải là những sự việc đầu tiên được lan truyền trên mạng xã hội. Rất nhiều
những vụ việc được chia sẻ rộng rãi từ trước đến nay như công an phường, xã vẫn
có thể lôi kéo một người dân nhốt vào trụ sở phường, xã; hoặc một công an khu vực
có thể gõ cửa kiểm soát nhà dân vào lúc nửa đêm mà không trình lệnh khám xét;
hoặc cảnh sát giao thông chặn người dân lưu thông đường để tra hỏi giấy tờ bất
cứ lúc nào…
Tất cả những hình ảnh đó được nhà báo Trương Duy Nhất giải
thích rằng do luật pháp Việt Nam quá nặng về nghĩa bảo vệ cho các hành vi của
phía công an.
“Cách xử lý những hành vi sai phạm của lực lượng công an,
luôn luôn là dung dưỡng, bao che. Nhiều trường hợp đã quá rõ, ai cũng thấy. Như
trong cuộc biểu tình năm 2011, một sĩ quan công an đứng trên xe buýt đạp vào mặt
người dân.”
“Những hành vi của anh cảnh sát như thế là hành vi côn đồ,
phải được xử lý nghiêm. Nhưng kẻ hành hung đó lại không bị kiểm điểm, thậm chí
chỉ khiển trách, cảnh cáo thôi. Trong khi đó lại phạt hành chính anh nhà báo
kia.”
Một điều đặc biệt mà những người quan tâm đến luật pháp Việt
Nam đều nhận thấy, đó là những bộ luật tố tụng hình sự Việt Nam được giao cho
chính lực lượng công an soạn.
Chính vì điều này mà nhà báo tự do Trương Duy Nhất cho rằng
luật pháp được xây dựng luôn nặng về ý nghĩa làm sao để cho cơ quan công quyền
dễ hành xử hơn, bảo vệ quyền lợi của cơ quan đó chứ không phải tìm cách để bảo
vệ quyền lợi của người dân.
Một nhận định khác từ bác sĩ Đinh Đức Long, nguyên trung tá
quân đội Việt Nam cũng có cùng một lập luận:
“Xưa nay (trong pháp luật) bao giờ họ cũng bênh người thi
hành pháp luật, cụ thể là cơ quan hành pháp luôn bảo vệ nhau. Thế còn người dân
thấp cổ bé họng thì rất khó vì không ai bảo vệ, mặc dù có bằng chứng rành rành
nhưng họ vẫn cố tình bóp méo đi.”
Cựu tù nhân công giáo, Trần Minh Nhật đưa ra nhận xét về những
người làm luật, có trách nhiệm giữ gìn pháp luật lại chính là những người không
biết luật, hoặc là biết mà cố tình làm ngơ:
“Xét ở 1 phạm vi tổng thể thì mình nhận thấy là bức tranh
pháp luật ở Việt Nam đa phần là không biết, mà có biết cũng làm ngơ, hoặc ép
người ta theo ý của mình. Đây không phải là pháp trị nữa mà là nhân trị, hay đa
số trị.”
Trở lại với sự việc phóng viên Trần Quang Tuấn bị hành hung,
đập phá máy ảnh trên cầu Nhật Tân, đại tá Nguyễn Duy Ngọc, phó giám đốc Công an
Thành phố Hà Nội trả lời báo chí rằng đó là hành động gạt tay, chân chứ không
phải đánh phóng viên. Tuy nhiên, rất nhiều hình ảnh và video lan truyền trên mạng
cho thấy sự việc không như lời giải thích của ông Nguyễn Duy Ngọc và càng làm
cho dư luận những ngày qua bày tỏ sự bất bình trước hành vi của lực lượng công
an. Nhà báo Trương Duy Nhất cho biết:
“Những phản ứng giận dữ trong sự việc đó đa phần trên mạng,
chứ còn các toà báo phản ứng rất yếu ớt. Những hành vi với phóng viên như thế
phải thuê luật sư khởi tố. Chính cái đó làm cho công an càng thêm lậm quyền và
hành vi đó càng ngày càng nhiều hơn. Chưa bao giờ hình ảnh công an tệ đến mức
như bây giờ.”
Quyền lực tối thượng?
Câu chuyện của những người dân bị triệu tập vào đồn công an,
trải qua thời gian xét hỏi, giam giữ và cuối cùng là… chết vì một lý do nào đó
không còn là những tin tức xa lạ với người dân trong nước. Tuy nhiên, dư luận
chưa bao giờ bày tỏ sự đồng tình với những lý do mà phía lực lượng công an đưa
ra.
Nói về điều này, bác sĩ Đinh Đức Long cho rằng:
“Nó là cái trò hề nực cười. Nó thể hiện rằng họ đã bế tắc
hoàn toàn, cố tình bất chấp mọi phán xét dư luận và chà đạp lên hệ thống pháp
luật để bao che cho hệ thống hành pháp, cụ thể là công an.”
Khi một quyền lực, nhất là quyền lực của người cầm dây cương
pháp luật, người thi hành công vụ được đặt trong một xã hội thiếu dân chủ thì
nghiễm nhiên, quyền lực ấy có sức mạnh đàn áp tất cả dù là tự vệ từ phía người
khác. Đó là nhận định của nhà báo Trương Duy Nhất.
“Một đất nước thiếu dân chủ cho nên tạo nên tâm lý người Việt
sự sợ hãi quá, nhìn công an là thấy sợ, mà không ý thức được quyền của mình.
ngay cả một toà báo cũng không dám đấu tranh. Càng ngày càng tạo cho lực lượng
công an trở thành như một lực lượng kiêu binh của chế độ.”
Trần Minh Nhật thì cho rằng sự tồn tại của quyền lực tối thượng
ấy một phần là do:
“Yếu tố bình đẳng trước pháp luật và đời sống không thực dự
hoàn toàn, vì nền tảng dân chủ của mình còn rất thấp.”
“Công an đánh phóng viên không xử lý nghiêm, ngày mai sẽ
đánh ai?”, đó là câu nói được dư luận ví von theo lời phát biểu của Bộ trưởng
Công an Tô Lâm khi nói về công tác phòng chống tội phạm “Hôm nay cướp bánh mì,
ngày mai sẽ cướp gì?”
Một câu hỏi về một quyền lực và công bằng trong xã hội mà
chưa có câu trả lời.
Nguồn:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét