Bùi Bảo Trúc
Trong thời buổi này
mà còn lôi “Nhị Thập Tứ Hiếu” của Lý Văn Phức ra để dạy và bắt các học sinh phải
học và làm theo thì nhất định là không còn thích hợp nữa. Ấy là chưa nói tới một
số những tấm gương đẹp ấy còn có thể bị hiểu là những trường hợp bạo hành, ngược
đãi, gây nguy hiểm cho trẻ nhỏ là khác. Một số chuyện thì thấy có vẻ hề hơn là
gương đạo đức. Như chuyện ông lão Lai nhẩy múa cho cha mẹ giải trí chẳng hạn.
Thêm nữa, có cha mẹ nào nỡ để con ngồi cho muỗi cắn để muỗi tha cho cha mẹ, hay
để cho con nằm trên băng đá để bắt cá cho mình ăn? Vậy thì đọc “Nhị Thập Tứ Hiếu”
để giải trí, đọc cho biết là đúng nhất.
Nhưng “Gia Huấn Ca” của
Nguyễn Trãi thì vẫn có thể đem ra dậy cho tuổi trẻ và đáng để cho tuổi trẻ noi
theo. Phần lớn những điều dậy của Nguyễn Trãi dành cho nam cũng như nữ vẫn còn
nguyên giá trị như khi Nguyễn Trãi đặt bút viết xuống hồi thế kỷ XV. Đó là những
lời giáo huấn, răn dậy cho con trai, con gái lúc còn ở nhà với cha mẹ cho đến
lúc trưởng thành, có vợ, có chồng, có con cái, những cách cư xử với vợ, với chồng,
với các con... Những bài gia huấn viết bằng song thất lục bát ấy ngày nay vẫn
có thể là những bài học hay và tốt đẹp cho tuổi trẻ.
Ở các lớp bậc tiểu học,
ít nhất là trong những năm 1950 của tôi, trong số những bài học ở trường, có bài
đức dục. Chúng tôi được dậy cách cư xử với anh em, bạn bè trong lớp, bổn phận đối
với cha mẹ, ông bà ở nhà, thầy cô giáo ở trường, gặp người lớn phải thưa gửi,
cung kính, thấy đám ma ngoài đường phải đứng lại, im lặng cúi đầu...
Ngày nay ở các trường
học trong nước không dậy những điều như thế nữa. Nghe cách ăn nói xem cách cư xử,
hành động của những thành phần được đặt cho một cái tên (khá mới đối với những
người không ở Việt Nam đã lâu) là “trẻ trâu” hay “sửu nhi” thì người ta tin chắc
là như thế.
Nhiều vụ xung đột có
đánh nhau dữ dội xảy ra trong lớp, ngoài sân, cổng trường hay trên đường đi học.
Những vụ như thế thường diễn ra giữa các thanh thiếu niên tuổi trạc từ 11, 12 tới
15, 17. Đa số đều ăn mặc sạch sẽ, một số còn thắt khăn quàng đỏ, giầy dép cũng
rất kiểu cọ. Nhưng bọn chúng đánh nhau cũng rất dữ dội. Đấm, đạp, đá vào mặt,
vào bụng, vào lưng, lên gối, túm, giật tóc, dùng giầy dép quật vào mặt, vào đầu...
Những đòn hay nhất của Thai boxing đều được đem ra dùng rất hào hứng và ngoạn mục.
Không chỉ thượng cẳng
chân, hạ cẳng tay mà thường chúng rất thích đánh hội đồng, có khi hai ba đứa
đánh một, có khi là năm hay bẩy đứa đánh một như cảnh tố khổ thời cải cách ruộng
đất, vừa đánh vừa chửi, dùng những thứ ngôn từ tục tĩu nhất, những câu chửi mà
thường chỉ phát ra từ miệng của những người đàn ông hay lũ nam sinh vô giáo dục
để xúc phạm tối đa mẹ của đối phương.
Mới đây có hai video
clip (mà nhiều người trong nước gọi là “líp” hay “cơ líp”) thu cảnh hai trận
giao chiến giữa hai toán nữ sinh của hai trường trung học ở Huế là trường Trần
Phú và Bùi Thị Xuân. Tất cả đều là nữ sinh võ nghệ cao cường và ra toàn những
đòn ác liệt nhất. Phải nói thêm một chi tiết nữa ở đây, đó là tuy hai trận đấu
đều diễn ra ở Huế, nhưng nghe kỹ những câu chửi thề thì người ta thấy ngay
không phải là giọng của sông Hương và núi Ngự, mà là giọng tục tĩu và thô bỉ nhất
của miền Bắc. Chao ôi, cái giọng Bắc của tôi sau khi bị làm xấu đi vì bị pha với
những giọng của vài ba miền khác thì nay lại được đưa tới những vùng khác của đất
nước với những nét thô tục, khốn nạn và mất dạy nhất.
Vì những nét rất dã
man của cả hai vụ đánh nhau nên những báo trong nước đều tường thuật kỹ và các
giới chức giáo dục cũng vào cuộc để có biện pháp kỷ luật. Nhưng đáng ghi nhận
nhất ở đây là những nhận xét của cô hiệu trưởng Phạm thị Ngọc Tâm trường Bùi Thị
Xuân về vụ các học sinh của trường đánh nhau. Sau vài lời như để trốn trách nhiệm
cho trường như đại khái chuyện đánh nhau diễn ra ở ngoài khuôn viên của trường
và sau giờ học, cô hiệu trưởng còn đưa ra thêm nhận định nguyên văn như thế
này: “Đây là tuổi mới lớn, nếu các em không đánh nhau, không xích mích nhau thì
các em không bao giờ năng động được.”
Như thế, theo lời của
cô hiệu trưởng, người có nhiệm vụ dậy dỗ các em, thì các em cần phải đánh nhau
đều đều. Càng đánh nhau nhiều thì càng tốt. Không đánh nhau là không tốt. Các
em đang tuổi lớn. Phải đánh nhau mới phát triển được, mới năng động được, mới
trở thành những người khá trong xã hội được, mới nên người, mới hữu ích cho mai
sau được.
Thì ra vậy. Nhưng các
em không chỉ đánh nhau thôi, mà ngay cả thầy cô nếu lạng quạng, các em cũng ra
tay, ngay ở trong lớp, trên bục giảng như một video clip thu được cách đây
không lâu tại trường trung học phổ thông Nguyễn Huệ, Phú Phong, Tây Sơn, Bình Định.
Một giáo sư trẻ tên là Trần Anh Tuấn, 23 tuổi, dậy môn hóa học đã nặng tay với
một nam sinh bằng mấy cái tát. Lập tức, một nam sinh khác liền chạy lên bục và
tấn công ông giáo sư trẻ đó bằng mấy đòn rất nặng. Nội vụ diễn ra ở ngay trong
lớp trước tấm bảng xanh và dưới một khẩu hiệu nhắc nhở các học sinh bằng hàng
chữ lớn mà video clip cũng ghi lại được rất rõ : “HỌC TẬP VÀ LÀM THEO TẤM GƯƠNG
ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH.”
“Nhị Thập Tứ Hiếu” của
Lý Văn Phức và luôn cả “Gia Huấn Ca” của Nguyễn Trãi là... cút xéo, là đi chỗ
khác chơi cho được việc.
Đạo đức của Hồ Chí
Minh mới đáng học tập và làm theo ở trong lớp cũng như ngoài đời! Bác đã dạy,
cô đã bảo mà!
Vỡ lòng học lấy những
nghề nghiệp hay! Tiên phải học lấy tất cả những trò mất dạy và khốn nạn nhất.
Còn hậu học cái... củ gì thì có gì quan trọng đâu.
Nguồn: nguoi-viet.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét