Nguyễn Tường Thụy’s Blog
Chào mọi người. Hôm nay tôi làm một cái Live Stream nói về các
nhà báo VN. Các anh nghĩ gì, các anh đang sống ở đâu? Các anh
là con dân của nước nào? Việt Nam đúng không?
Các anh đang làm gì, các anh sống vì ai, các anh sống vì mục
đích nào? Hưm! Tôi thấy mỗi ngày các anh đưa tin tào lao. Các
tin hay đấy, những tin người dân miền Trung kìa, các anh có ngon
thì đưa đi. Các anh đưa vì đất nước đấy. Vì con dân miền Trung
vì mạng sống của các anh đấy. Chứ không phải hàng ngày tôi mở
ti vi để nghe những tin sàm xí. Nhá.
Các anh có ăn có học, nhà
báo đấy có ăn có học đàng hoàng đấy. Ngày xưa ở giảng đường
đại học các anh ước mơ sau này làm gì cho đẹp, cho đời , làm
gì để phục vụ cho dân. Các anh đưa những tin tào lao người mẫu
này người mẫu này người mẫu kia. Các anh cúi mặt mà nhìn dưới
đất thôi không có mở mắt nhìn ra bên ngoài được. Không có mở
mắt ra nhìn bên ngoài, nhìn người ta như thế nào. Cái nhà máy
Formosa nó thế nào, các anh có đưa lên báo, có nói không? tôi
trình độ thấp lắm, nhưng mà tôi yêu cái dân tộc VN này nhé, tôi
yêu cái dân tộc VN này, tôi muốn bảo vệ cái dân tộc VN này.
Tôi không phải như các anh đâu. Sống mà dựa vào mấy cái đồng
lương đó để mà nói tào lao. Các anh là người Việt thôi, con
cháu các anh đó, các anh sống phải làm sao để cho con cháu và
tổ tông của các anh không cảm thấy hổ thẹn. Báo đài đưa tào
lao, đưa cái gì: kích động, kích động, thế lực thù địch. Dân
chết đói ngoài đó, biết không? anh đưa được cái gì?
Tôi chỉ
nói nhà báo, không có nói chính quyền gì hết. Các anh có ăn
học đầy đủ. Tôi thấy nhục cho các anh đấy. Sống mà làm người,
chết một lần thôi, một lần chết thôi. Không bao giờ có lần
thứ hai. Chết như thế nào, đó, chết nhục hay chết vinh? Các anh
mở mắt ra, mở cả não ra mà suy nghĩ nhá, không phải lên ti vi.
Một Việt Nam này có bao nhiêu trăm nhà báo: báo mạng VN express,
báo thanh niên, tùm lum tà la. Mỗi ngày các anh đưa được cái
gì? Người dân đang chết, chết dần chết mòn. Các anh cũng đang
ăn cá độc này, nước mắm độc, muối độc. Các anh không bảo vệ
cho người dân thì thôi lại đi bảo vệ cho một cái quyền lợi của
một cá nhân, một cái nào đó. Sống mà núp dưới bóng một
người khác không dám mở miệng ra mà nói, các anh sống nhục
lắm. Đời ý, con người ý, sống phải có ích, có ích cho xã hội.
Tôi ước ao được làm một người đứng vào hàng ngũ của những
người dân đó, tôi ước ao đó, nhưng tôi không có cơ hội. Các anh là
những nhà báo, chỗ nào cũng đến được mà. Tại sao lại làm
khổ mình, lại sống khác đi vậy? Đất nước VN tồi tệ như ngày
hôm nay cũng vì những báo bịp bợm này của các anh. Nhá.
Tôi
không biết nói gì , tôi quá thất vọng vì báo chí của VN. Các
anh tác nghiệp, học hỏi ở ngoài nhiều đó, đâu ít đâu nhưng
được gì, được cái gì? Được cái gì cho tổ quốc? Cái nhà nước
này làm được cái gì cho dân? Hòa bình được 40 năm, tự hỏi đi
có hòa bình không? Dân nghèo khổ càng ngày càng bệnh tật,
chết đói lay lắt, bệnh tật càng nhiều, ung thư càng nhiều. Thu
nhập thấp nhất thế giới thua Lào mà, Campuchia mà. Đó, nhục
lắm. Tôi chỉ là công nhân tôi, tôi thấy nhục bởi vì tôi làm
không đủ tiêu gì hết, làm mấy cũng không đủ trang trải cho cuộc
sống. Nhưng vì sao muốn phấn đấu cho một đất nước tốt đẹp lên
tất cả mọi thứ đều được phơi bầy đó mới được gọi là một
đất nước văn minh. Các anh văn minh mà chui dưới cái đáy xã
hội. Tôi hỏi các anh nhà báo, đừng để cho người dân chúng tôi
phân xét các anh là một loài thú, máu lạnh khác, không phải
là con người. Chúng tôi là người dân, chúng tôi cần những tiếng
nói của các anh. Các anh có phương tiện, các anh có đầu óc,
có sự thông minh, học hỏi để làm gì, chẳng để làm gì, để
phục vụ cho người dân. Không phải cái câu đài nói láo, báo nói
sai. Câu này, câu này sai chắc? Tôi thấy đang sai đó. Đây là lần
đầu tiên tôi Live Stream. Tôi cảm thấy xúc động lắm. Mỗi ngày
tôi cũng lên ti vi, tôi cũng coi ti vi, tôi cũng lên Facebook tìm
hiểu nhưng thực tế tôi thấy khác một trời một vực. Các anh
nói quá khác. Các anh nói thật đi cho dân họ tin. Dân có ngu
đâu? Dân thời nay không phải là dân thời đại ngày xưa đâu? Khác
rồi nhá. Dân thời này khác rồi.
Còn các anh làm gọi là dân
làm báo phải biết nghĩ cho người dân, đừng có nghĩ là các
anh… tìm được một cái sơ hở nào đó để mà tung ra, người ta
ném cho anh một cục tiền thì im mỏ hết. Sống như vậy, làm
người làm gì, làm con thú. Tôi thật là thất vọng. Các anh dám
đưa tin không? hay là các anh sợ (bàn tay để ngang như con dao đưa
vào cổ … động tác của người nói) hứ? Nhục vậy hả, sống nhục
vậy chết cũng nhục vậy à. Nhục cho bản thân mình, nhục cho
con cháu, nhục cho cha ông tổ tiên. Mỗi ngày ti vi…, ngày kia dân
kích động biểu tình. Các anh biết ngoài kia người ta chết rồi
đấy. Không có để ăn đâu. Nhưng mà anh tức quá vì báo nó nói
trắng trợn, nó láo một cách trắng trợn, mình coi mình bị ức
chế ở trong người. Họ không bảo vệ cho người dân của họ, họ
lại còn bảo vệ cho một cái quyền lợi của cái thằng đầu não
nước ngoài, không phải là của VN mình. Hy vọng họ mở cái não
ra để suy nghĩ, thay đổi, thay đổi không phải cho chính ai khác,
mà thay đổi cho chính họ, cho chính gia đình họ, cho chính con
cháu họ. Sống làm sao cho vinh quang há? Đừng để cảm thấy tủi
nhục, đi ra đường cúi mặt không dám nhìn ai hết. Đúng không? Ra
đường nhục lắm.
Người ta chửi là cái thằng nhà báo, cái
thằng công an, có ai gọi anh là các anh không? tôi còn gọi các
anh là anh đó. Tôi hy vọng vào sự tư duy, động não của các anh.
Mở mắt ra mà nhìn dân khổ. Các anh làm được cái gì, cái nhà
nước này làm được cái gì cho dân? Biển chết, dầu khí khoan
hết, khoan hết, rừng trọc, đất nước còn gì? Các anh làm gì,
làm được gì cho dân. Tôi xin nói một câu nữa thôi. Động não lại
những gì mình đã làm, phải thay đổi cái tư duy đó, đừng có
cúi mặt, nhìn cái mặt đất, không biết rằng chung quanh là một
bầu trời đen tối. Nhìn vào sự thật mà nói những gì là sự
thật thế thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét