Một giờ học của sinh viên Bắc Triều Tiên trường đại học PUST với giảng viên nước ngoài.Ảnh chụp lại từ tạp chí Diplomatie
Thế giới chỉ biết nhiều về các
chương trình phát triển tên lửa đạn đạo và hạt nhân Bắc Triều Tiên, nhưng lại
biết rất ít về các lĩnh vực đời sống xã hội, nhất là các chương trình giáo dục
– đào tạo nhân lực cho đất nước. Chuyên gia Théo Clément, Viện Nghiên cứu Đông
Á tại Lyon, từng được mời đến giảng dạy tại Đại học Khoa học và Công nghệ Bình
Nhưỡng (PUST), cơ sở đầu tiên đào tạo đại học được các quỹ tư nhân và nước
ngoài tài trợ. Trường đại học này ưu tiên đào tạo « con em » tầng lớp tinh hoa
để trở thành những lãnh đạo tương lai cho Bắc Triều Tiên.
Để giúp độc giả hiểu rõ hơn về
cách thức đào tạo nguồn nhân lực, cách nhìn của sinh viên Bắc Triều Tiên về thế
giới bên ngoài, Théo Clément đã dành một cuộc phỏng vấn cho tạp chí Diplomatie
(Đối Ngoại) số ra cho hai tháng 11-12/2017. RFI Tiếng Việt xin lược thuật lại.
Đại học « ngoại hạng » này được hình thành như thế nào ?
Théo Clement : Trường do ông Kim
Chin-Kyung, một người Mỹ gốc Hàn Quốc thành lập. Tuy sống định cư ở Mỹ từ những
năm 1970 nhưng ông vẫn luôn có một niềm tin sâu sắc và luôn mang nặng tư tưởng chủ
nghĩa dân tộc Triều Tiên. Sau khi đã tài trợ cho trường đại học Diên Biên
(Yanbian – khu tự trị Triều Tiên tại Trung Quốc) trong những năm 1990, ông Kim
bắt đầu thiết lập các mối quan hệ với các tổ chức chính thức hay không chính thức,
chủ yếu thông qua các mạng lưới tôn giáo ngầm (Tin Lành) tại Bắc Triều Tiên,
nơi mà ông cũng có nhiều hoạt động nhân đạo.
Chính vì những hoạt động này ông
đã bị kết án tù tại Bắc Triều Tiên vì bị cáo buộc có các hoạt động lật đổ chế độ.
Ông bị kết án tử hình, nhưng ngay ngày hôm sau đã được ân xá rồi bị trục xuất.
Sau này, chính Bắc Triều Tiên đã bắt lại liên lạc với ông, đề nghị ông giúp mở
một trường đại học bằng quỹ tư nhân tùy theo khả năng kinh nghiệm và những mạng
lưới mà ông có để thực hiện.
Nhân dịp gặp Kim Jong Il (Kim
Chính Nhật) năm 2001, ông Kim Chin-Kyung đã khởi động dự án này, nhưng phải đợi
mất gần 10 năm sau mới có được giấy phép, tìm được nguồn quỹ, xây dựng cơ sở và
như vậy trường đại học này mới có thể mở cửa...
Làm thế nào giáo viên nước ngoài có thể đến dạy ở đây ?
Trước khi Hoa Kỳ có lệnh hạn chế
du lịch Bắc Triều Tiên, nguồn giảng viên có khoảng 80 người, trong đó có hơn
phân nửa là người Mỹ, phần còn lại chủ yếu là giảng viên Triều Tiên. Về phần
tôi, sau một cuộc hội thảo mà tôi trình bầy tại Boston, về các đặc khu kinh tế
(ZES) ở Bắc Triều Tiên, chính một giáo sư người Mỹ gốc Triều Tiên, thành viên của
hội đồng khoa học PUST đã đề nghị tôi đến giảng dạy tại đây vào năm 2014. Tôi
đã nhận lời ngay lập tức mà không nghĩ rằng điều đó có thể thực hiện... Sáu
tháng sau đó, tôi đã ở Bình Nhưỡng.
Tổng cộng, tôi đã có 4 chuyến đi
trong khuôn khổ chương trình này : Hai lần để giảng dậy trong nhiều tuần liền
và hai lần tham gia hội thảo, và tất cả đều được thực hiện bằng tiếng Anh. Mặt
khác, chúng tôi không được phép nói tiếng Triều Tiên ở trường đại học, không những
chỉ vì chương trình đào tạo là bằng tiếng Anh, mà còn để tránh tạo nên một sự
thân cận nào đó giữa thầy và trò. Một bộ phận lớn giáo viên nước ngoài có tiếng
mẹ đẻ là Triều Tiên, do đó tôi nghĩ rằng sự bắt buộc về ngôn ngữ này (dùng tiếng
Anh) nhằm duy trì một rào cản giữa người Bắc Triều Tiên (bất kể là sinh viên
hay là giáo sư) với những người khác.
Những chuyến đi này có yêu cầu
cao trên mọi mặt, vì phải biết rằng Bắc Triều Tiên không trả thù lao cho giảng
viên nước ngoài. Thêm vào đó là những điều kiện về tự do học thuật và đi lại
không dễ dàng, do đó cần phải có thời gian và tìm được nguồn tài chính.
Những sinh viên học ở trường này là ai ? Họ được tuyển chọn như thế nào
?
Trường đại học Khoa học và Công
nghệ Bình Nhưỡng (PUST) có khoảng 400 sinh viên (phần đông là nam sinh, nữ sinh
chỉ được nhận vào trường kể từ năm 2015), tất cả đều xuất thân từ một tầng lớp
tinh hoa nào đó của Bắc Triều Tiên (chắc chắn là giới trí thức, nhưng có cả giới
chính trị và kinh tế nữa) và đã được nhắm vào những vị trí lãnh đạo. Nhưng họ
buộc phải trải qua một kỳ thi đầu vào, chủ yếu để đánh giá trình độ Anh ngữ, bắt
buộc là phải thông thạo.
Những sinh viên có trình độ tiếng
Anh kém hơn, khá lớn tuổi, vừa kết thúc nghĩa vụ quân sự, là những người duy nhất
được nhận vào trường do lý lịch đầy hứa hẹn của họ. Phần đông những người nhập
học đều ở Bình Nhưỡng. Số khác đến từ Hamhung, Wonsan, Pyongsong...., rất ít
người đến từ những thành phố xa ở phía bắc.
Ông giảng dạy về đầu tư trực tiếp
ở nước ngoài và các đặc khu kinh tế. Làm thế nào những sinh viên trẻ đang sống
trong một cái hũ khép kín lại có thể tiếp thu những kiến thức đó ?
Trên thực tế, họ không có sống
trong một chiếc hũ khép kín đâu. Họ còn có ý tưởng rất rõ về một nền kinh tế tư
bản và đầu tư trực tiếp ở nước ngoài vận hành ra sao. Nhưng điều đó cũng không
hoàn toàn đồng nghĩa với việc họ tin vào tính thích đáng của việc phát triển
kinh tế dựa trên những nguyên lý này. Mặt khác, chủ đề về ZES lại thu hút sự
quan tâm của sinh viên Bắc Triều Tiên nhiều hơn là chủ đề kia, bởi vì có thể áp
dụng trực tiếp vào nền kinh tế nước họ.
Điều nghịch lý là những sinh viên
này hiểu rất rõ trường hợp Trung Quốc hơn là nước mình. Đại khái khi tôi hỏi họ
Bắc Triều Tiên có bao nhiêu đặc khu kinh tế, vất vả lắm họ chỉ liệt kê được có
một mà thôi, trong khi đó trên thực tế có đến 26 !
Thế hệ tinh hoa tương lai này nhìn đất nước họ và tương lai của họ tại
đất nước này ra sao ?
Trong mọi trường hợp, những cô cậu
sinh viên đó đều có triển vọng về sự nghiệp chính trị, kinh tế hay trở thành giảng
viên đại học có uy tín và đã được chế độ thu nhận. Con cái của tầng lớp lãnh đạo
chính trị, kinh tế và nhất là trí thức là những sinh viên mang nặng tư tưởng chủ
nghĩa dân tộc, rất thích nói về chính trị với người nước ngoài, thường có một
giọng điệu mang chút hơi hướng gia trưởng...
Nhìn từ phương Tây, quả thật điều
đó hơi khó hiểu, nhưng khi chúng tôi nói chuyện với họ về tình hình chính trị đất
nước chúng ta, những sinh viên này có khuynh hướng nhìn chúng ta với một thái độ
hạ cố khi cho rằng những gì đang xảy ra ở nước chúng ta là khủng khiếp lắm, và
rằng ở nước họ, tình hình khá hơn nhiều bởi vì tình yêu vĩnh hằng của Lãnh Đạo
Tối Cao không gây ra một vấn đề gì, không một lệnh trừng phạt nào, không một
mưu toan bóp nghẹt nào có thể đụng chạm được đến họ cả...
Đối với những sinh viên này, họ
được sống trong một chế độ tốt nhất thế giới. Đương nhiên đó là những luận điểm
do hệ thống chính trị mà họ đang sống trong đó đưa ra. Thế nhưng, dần dà, qua
các quan hệ qua lại và những cuộc thảo luận không chính thức, người ta bắt đầu
niệm ra rằng sự gắn kết cùng lúc chủ nghĩa dân tộc và chính trị là không thể
nghi ngờ, chí ít là đối với tầng lớp rất đặc biệt này trong dân chúng.
Sinh viên nghĩ gì về việc Bắc Triều Tiên mở cửa (tương đối) về kinh tế
?
Các bài giảng của tôi đã thực sự
cho phép quan sát xem các sinh viên có suy nghĩ ra sao về các vấn đề này. Họ
không hề ngạc nhiên khi hiểu rằng có những cuộc cải cách kinh tế đang được tiến
hành. Họ coi Bắc Triều Tiên như một quốc gia ở đó, mọi việc đang biến đổi, chứ
không phải như một thực thể đông cứng.
Trong số các sinh viên, có những
người đến từ những thành phố đã có đặc khu kinh tế và sau khi học xong, họ được
mời quay trở lại đó để nắm giữ các vị trí quan trọng nhằm phát triển đất nước.
Bất kể họ hoạt động trong lĩnh vực nào, như ngoại giao, thương mại hay chính trị,
họ đều muốn tham gia vào sự phát triển kinh tế của đất nước.
Trong mọi trường hợp, họ không
tính đến con đường sự nghiệp cá nhân, tách biệt với vận mệnh chung của đất nước.
Tuy vậy, có một điều thú vị cần ghi nhận, đó là mỗi cá nhân với mức độ ý thức
khác nhau, vẫn có triển vọng phát triển, tuy có bị cuốn hút theo phong trào
chung.
Người nước ngoài/ thế giới có cái nhìn ra sao về những nhà lãnh đạo
tương lai này ?
Nước ngoài, nhất là các trường đại
học phương Tây, có sức quyến rũ đối với họ, cho dù đôi khi dường như họ khó có
thể thừa nhận công khai suy nghĩ này. Liên quan tới những bất đồng quốc tế, đặc
biệt là với Hoa Kỳ, các sinh viên hoàn toàn đi theo lập trường chính, gần như
là máy móc. Tuy nhiên, họ rất chú ý tới việc giữ xã giao đối ngoại khi nói chuyện
với người nước ngoài và phân biệt rất rõ giữa một bên là chính phủ Mỹ và bên
kia là nhân dân Mỹ.
Đối với châu Âu, họ tìm cách thăm
dò xem lập trường của châu Âu đối với Mỹ và Hàn Quốc. Rất nhiều sinh viên cũng
nói với tôi về tướng De Gaulle, về lập trường độc lập của nước Pháp. Vả lại, tất
cả các sinh Bắc Triều Tiên đều rất mê nước Pháp và họ rất rành các tiểu thuyết
lớn của thế kỷ 19.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét