Tên Nguyễn Tuấn đã xuất hiện
trong mục này, vào cuối năm 2014, sau khi anh qua đời như một người vô gia cư, vô
thừa nhận. Báo Người Việt đăng câu chuyện Nguyễn Tuấn ngày 22 Tháng Mười Một
năm 2014, thắp một nén hương nhân 49 ngày của anh, với hy vọng có thân nhân nào
nhận ra và đón thi hài anh về chôn cất hay không. Sau hơn hai năm, Nguyễn Tuấn
đã biến thành tro, mới tìm được nơi an nghỉ tại chùa Liên Hoa ở khu Tiểu Sài
Gòn, chùa làm lễ cầu siêu cho anh vào cuối tuần này.
Trong các bản tin cuối tuần qua
trên báo Người Việt, ký giả Hà Giang đã trình bày những gì có thể biết được về
Nguyễn Tuấn, cuộc sống không nhà của anh, tình yêu mến và lòng kính trọng của
những người quen biết anh, cuộc hành trình đưa anh từ nhà xác Los Angeles về
chùa Liên Hoa.
Nguyễn Tuấn qua đời khi đang ngồi
trong quán bánh ngọt Jolly Donuts trong thành phố Los Angeles, nước Mỹ. Một chiếc
xe hơi SUV đâm thẳng vào tiệm bánh lúc anh đang uống cà phê, khoảng 10 giờ đêm
ngày 4 Tháng Mười năm 2014. Khi chết đi, trong túi Nguyễn Tuấn chỉ có mấy tấm
vé xổ số cũ, 350 đô la tiền mặt, và một điện thoại di động. Trong máy không ghi
lại một số điện thoại của người nào. Cũng không thấy số điện thoại nào gọi tới.
Thi hài anh được đưa vào nhà xác thành phố, tạm ghi tên là John Doe No. 278. nằm
giữa mấy trăm di hài vô thừa nhận trong một thành phố gần 10 triệu dân.
Cảnh sát và Sở Xe Tự Ðộng không
tìm ra tung tích khi dùng dấu tay anh. Nếu tìm trong hồ sơ của Sở Di Trú chính
phủ Mỹ, chắc có thể thấy; vì khi một di dân vào nước Mỹ thế nào cũng được lấy dấu
tay. Nhưng trước đây gần 40 năm chưa có máy vi tính để chứa được nhiều dấu tay
trong hồ sơ di dân như bây giờ. Cất công tìm bằng tay, bằng mắt thì có thể
nhưng sẽ tốn quá nhiều thời giờ của nhiều công chức. Chính phủ nào muốn chi
tiêu một số tiền lớn như vậy chỉ để tìm danh tính một người vô gia cư không
quan trọng?
Một người quen thân Nguyễn Tuấn
trong 20 năm là bà Lori Huynh, 79 tuổi. Bà Huỳnh vượt biển tìm tự do năm 1980
khi chồng bà còn nằm tù trong trại “cải tạo.” Bà Huỳnh kể lại nhiều cảnh hãi
hùng trong chuyến đi của chiếc tàu chở 300 người. Quen biết hai năm bà mới nghe
Tuấn thổ lộ, kể rằng gia đình anh đã chết hết trên mặt biển; anh là người duy
nhất còn sống.
Không biết gia đình Nguyễn Tuấn
vượt biển năm nào. Khi qua đời anh khoảng 53 tuổi thì chắc lúc đến Mỹ anh đã
hơn 13 rồi. Nguyễn Tuấn cũng chỉ tâm sự với bà Huỳnh một phần nhỏ chuyện đời
mình và còn nhiều chi tiết mà bà Huỳnh không được nghe hoặc quên thuật lại. Cái
chết của cha mẹ anh, và bao nhiêu người khác trong cùng chuyến vượt biển đã ảnh
hưởng tới tâm não anh thế nào? Nguyễn Tuấn vẫn một mình vác cây thập tự bao
nhiêu năm, cho đến ngày 4 Tháng Mười năm 2014. Chắc hương hồn anh đã bay ngay về
Biển Ðông đi tìm cha mẹ.
Nhưng có một điều rõ ràng, minh bạch,
không có gì bí ẩn trong cuộc đời Nguyễn Tuấn: Tất cả những người quen biết đều
thương tiếc anh. Anh là người “không bao giờ làm phiền ai cả” như người bạn vô
gia cư Carrillo nói khi nhớ tới anh. Một người như thế đã khó kiếm trên cõi đời
này. Người như Nguyễn Tuấn còn khó kiếm hơn nữa. Anh nhân từ, hào hiệp, luôn “sẵn
sàng giúp ích” người chung quanh; như châm ngôn của các Hướng Ðạo Sinh. Anh
theo một quy tắc cư xử mà loài người vẫn dạy nhau mấy ngàn năm nay: Cứ sống
đàng hoàng tử tế; người khác sẽ thương yêu và tử tế với mình. Nhiều người sống
như vậy, chúng ta sẽ tạo nên một thế giới tử tế.
Sau khi bài đầu tiên về Nguyễn Tuấn
lên báo Người Việt cuối năm 2014, một số độc giả, như cô Christina ở Long Beach,
và cô Phương Quỳnh, đã tình nguyện liên lạc với chính quyền thành phố Los
Angeles để xin mai táng cho Nguyễn Tuấn; nhưng thủ tục không cho phép.
Năm đó, hàng trăm độc giả nhật
báo Los Angeles Daily News viết thư khen ký giả David Montero, người viết bài
“Who was Tuan Nguyen?” kể chuyện cái chết của anh và tình cảm của những người
quen biết anh khi còn sống. Họ đều khen ngợi và chúc Tuân Nguyên an giấc ngàn
thu. Một độc giả, ký tên Larry Morgan, đặt câu hỏi: “Tại sao một người nhân từ
và có tinh thần trách nhiệm như thế lại sống 30 năm ngoài đường?” Tại sao anh
ta không xin phiếu trợ cấp thực phẩm (food stamps) và chương trình trợ cấp tổng
quát (General Relief) của chính phủ?” Larry còn nhận xét: “Tấn thảm kịch trong
câu chuyện này là một người có giá trị như anh ta (Nguyen Tuan) lại phải sống một
cuộc đời đáng lẽ anh không phải sống như thế suốt 30 năm. Trong đất nước chúng
ta (nước Mỹ), dù chỉ còn một người sống vô gia cư thôi cũng là điều không thể
tha thứ được.”
Ký giả Montero trả lời, viết rằng
theo ông được nghe thì Nguyễn Tuấn không muốn sống với trợ cấp xã hội. Nhiều
người kể họ từng muốn giúp đỡ nhưng anh không nhận, Tuấn nói rằng anh thích sống
không nhà như vậy, nhiều người đã chọn sống cách sống đó.
Một độc giả bạn của Larry Morgan,
đồng ý: “Tôi đoán trong chuyến vượt biển cái chết của cha mẹ anh kinh khủng lắm
nên anh mới thành một con người khác hẳn chúng ta.” Ký giả David Montero kết luận:
“Chắc chúng ta đều có thể bị rớt xuống như vậy, nếu không nhờ ơn sủng thiêng
liêng và những người chung quanh săn sóc giúp chúng ta không rơi xuống vực thẳm.”
Một độc giả, ký tên LSK, cảm ơn David đã kể chuyện Tuấn Nguyễn, và cũng cầu
nguyện: “Mong mọi người chúng ta hãy tiếp tục mở đôi mắt và trái tim mình với
những người sống chung quanh, và cầu nguyện Mr. Nguyen an nghỉ ngàn thu.”
Sau khi đọc câu chuyện Nguyễn Tuấn
do Montero kể trên báo Los Angeles Daily News, tôi thấy phải cảm ơn người đàn
ông không nhà mới qua đời này. Bao nhiêu người ca ngợi anh, họ đã khen ngợi một
người Việt, một đồng bào tôi, tôi cảm thấy hãnh diện về dân tộc mình. Cảm ơn Tuấn!
Rồi tôi tự hỏi: Cha mẹ Tuấn đã dạy
dỗ anh cách nào để người con trai sống với tư cách đàng hoàng như thế suốt một
đời, cả song thân đã mất từ năm anh mới 12, 13 tuổi? Cha và mẹ anh chỉ dạy anh
theo những điều chính họ học từ ông bà, chú, bác, các thầy giáo, cô giáo ở Việt
Nam. Nền luân lý mấy ngàn năm để lại, vẫn được giữ gìn trong nền nếp xã hội Việt
Nam trước khi gia đình Nguyễn Tuấn vượt biển. Tất cả tạo nên môi trường đào luyện
những con người như Nguyễn Tuấn.
Có ai biết Nguyễn Tuấn không?
Chúng ta có hàng triệu, hàng chục
triệu những em Nguyễn Tuấn (hay các em gái Nguyễn Thị Tuấn) đã và đang được cha
mẹ người Việt sống làm gương và dạy các em biết phải sống với tư cách thế nào
cho người khác trọng. Họ mong các em sẽ trở thành những con người nhân từ, hào
hiệp, sống đường hoàng, như chính họ đã được dạy bảo. Những em Nguyễn Tuấn đó lớn
lên sẽ mang theo những quy tắc luân lý làm hành trang cho cả cuộc đời, dù giàu
hay nghèo, thành công hay thất bại, dù sống trong nước hay đang ở khắp bốn
phương trời. Nghĩ như vậy chẳng cảm thấy ấm lòng hay sao?
Lễ cầu siêu của Nguyễn Tuấn sẽ được
Hòa Thượng Thích Chơn Thành, viện chủ chùa Liên Hoa chủ trì, từ 2 giờ chiều đến
4 giờ chiều, ngày Thứ Bảy, 15 Tháng Tư, tại địa chỉ 9561 Bixby Avenue, Garden
Grove, CA 92841.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét