Kính Hòa, RFA
Lịch sử và lòng tin
hiện tại
Theo ghi nhận của blogger Tuấn Khanh, mùng 7 Tết âm lịch
hàng năm được nhiều gia đình người dân thành phố Huế dùng làm ngày giỗ cho những
người thân của mình bị thảm sát trong cuộc tấn công Mậu Thân 1968 của quân đội
cộng sản vào thành phố này. Đa số họ là dân thường.
Cuộc thảm sát dân thường này chưa bao giờ được nhà cầm quyền
hiện nay công nhận. Tuấn Khanh, một người lớn lên tại miền Nam Việt Nam, viết rằng
từ khi anh biết rằng trong lịch sử dân tộc có một cuộc thảm sát như vậy, mà lại
là bởi những người cùng tiếng nói với nhau, những mùa xuân xứ Huế đối với anh
luôn là những mùa xuân buồn:
Những mùa xuân thật buồn từ đó. Khi tôi đến Huế. Tôi lần bước
đến sân vận động, ra trường Gia Hội cũ… và nghĩ về những ngày không bao giờ cũ.
Mãi mãi không bao giờ cũ. Nếu người cầm quyền có lòng tự trọng và nhân cách, họ
sẽ ghi chép sự thật và được mai sau nhìn nhận. Còn nếu không, chính nhân dân sẽ
chép lại, lưu truyền ngàn đời bằng tất cả lòng khinh khi và oán hận.
Có những câu chuyện lịch sử khác được chính quyền ghi nhận.
Nhưng sự ghi nhận này đi song hành với một khái niệm bạo lực cách mạng, vốn là
xương sống của chủ thuyết cộng sản. Và người ta nói rằng chính cái nhìn bạo lực
như một điều hiển nhiên của những người đang lãnh đạo xã hội đã dẫn tới một thực
trạng bạo lực hiện nay của đất nước.
Blogger Điền Phương Thảo nhìn thấy quan hệ nhân quả đó trong
những vụ chen lấn, cướp giật ở những nơi đáng lẽ là tôn nghiêm trong những ngày
xuân vừa qua. Tác giả cho rằng những hành động đó là những hành động của một xã
hội mất lòng tin, và so sánh những hành động cướp giật ngày nay với những từ cướp
trong sách giáo khoa lịch sử:
Có thể nói cụm từ “khủng hoảng niềm tin” đã trở thành từ
khóa quen thuộc trên các trang mạng xã hội. “Có vẻ như người Việt Nam không còn
tin vào ai nữa”. Không tin vào nơi được xem như những “ngôi đền thiêng” của xã
hội bởi chức năng cao quý của nó như trường học, bệnh viện. Không tin vào nhà
nước, vào nhà cầm quyền. Không tin vào những nơi thực thi công lý và cũng không
tin vào những việc thiện. Bởi lẽ ở sự dối trá có mặt ở khắp nơi. Do vậy, CƯỚP
và giành giật là phương thế hữu hiệu được nhiều người lựa chọn nếu muốn bảo vệ
quyền lợi của mình.
Từ trước đến nay, khi nói về cuộc tổng khởi nghĩa Cách mạng
Tháng Tám 1945 trên sách báo cũng như một số kênh thông tin đại chúng, trên các
văn kiện chính trị *…thường dùng cụm từ “tham gia cướp chính quyền.“Cướp chính
quyền từ tay Nhật; “Việt Minh phát động công nhân, nông dân cướp chính quyền
trên toàn quốc”; “cướp chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim; “ Việt Minh
cướp chính quyền tại Hà Nội. …”
Phải chăng vì thế mà trong lịch sử phát triển của dân tộc,
chưa có giai đoạn nào người dân Việt thích CƯỚP hơn bây giờ ?
Một điều nghịch lý là trong sự khủng hoảng mất lòng tin đó,
một số người trẻ tuổi Việt Nam lại rất sùng bái thần tượng. Và thế là cảnh chen
lấn cướp giật lại xảy ra khi họ muốn chiêm ngưỡng thần tượng, có thể là một
ngôi sao ca nhạc ngoại quốc, hay là một bức tượng thờ để cầu may. Bảo Uyên viết
trên trang blog của tờ Thời báo kinh tế Sài Gòn:
Thêm một bước đến gần với thần tượng cũng là khi người trẻ
thêm một bước rời xa khỏi những giá trị chung đã được thừa nhận; trong khi người
lớn vẫn lao vào cơn mê mưu cầu tài lộc. Giữa một rừng mơ ước về những thứ vô
hình, có thể nhìn thấy rõ sự thiếu vắng niềm tin vào sự tử tế hữu hình ở đời thực.
Sau tất cả, thứ niềm tin duy nhất còn sót lại chỉ là niềm tin vào quyền lợi bản
thân mình.
Mất lòng tin và sùng bái thần tượng không phải là mâu thuẫn
duy nhất trong xã hội Việt Nam hiện đại, một tương lai mờ mịt làm cho những người
dân bình thường vùi đầu vào những cuộc vui hủy hoại thân mình, những báo cáo đầy
màu hồng của nhà nước trái ngược với thực tế màu xám. Hãy nghe Bùi Văn Thuấn tả
cảnh làng ông trong những ngày Tết:
Những người “đi làm ăn xa” của quê tôi khi về là cùng với những
người ở nhà lao đầu vào hơi men, ca hát như một định mệnh. Những gương mặt đỏ
gay hoặc tái dại đó đều tưởng mình là hạnh phúc, sung sướng lắm. Cả đất nước của
tôi có lẽ cũng vậy, phần lớn những người “đi xa” khi về là lại cùng cả nước lao
đầu vào hơi men, lao đầu vào ca hát nhảy múa, lễ hội. Tết về nhà nhà người người
cả làng tôi và nước tôi đều chúc nhau “năm mới tiến tới, làm ăn phát đạt” nhưng
ai cũng biết đó là những lời sáo rỗng như bao năm nay lãnh đạo chúc tết trên
các phương tiện truyền thông của đảng.
Cả làng tôi và nước tôi cứ lặp lại cái vòng luẩn quẩn đó mà
không biết ngày mai tương lai của bản thân của gia đình và con cháu mình sẽ sống
ra sao? Hầu như rất ít người làng quê tôi hoạch định được tương lai cho con
cháu, tất cả như muốn phó mặc cho số phận. Đất nước này cũng vậy, những người
“đi làm xa” và cả những người ở lại phần lớn cũng không hoạch định gì hoặc nghĩ
gì cho tương lai. Tất cả chỉ biết ngày hôm nay phải vui cái đã.
Chuyện làng không phải chuyện nước nhưng có điểm tương đồng
đến kỳ lạ. Trên đất nước này có bao nhiêu làng như làng tôi? Có bao nhiêu xã
như xã tôi? Bao nhiêu người dù tương lai mù mịt, nguy cơ bệnh tật, nguy cơ bị
cướp đất trắng tay và hàng tá nguy cơ, thảm họa nhân tai rình rập bản thân và
con cháu nhưng vẫn tưởng mình hạnh phúc như làng tôi?
Tin ở tương lai
Đứng trước cảnh hỗn độn của một ngôi chùa trong ngày Tết,
blogger Viết từ Sài Gòn trấn an lòng tin của mọi người về những điều tốt đẹp của
một tôn giáo thật sự vẫn còn hiện hữu:
Và bạn đừng buồn, bởi Đức Phật của bạn vẫn ở trong tâm hồn,
trong trái tim và trong tâm linh của bạn đó, ngài vẫn ngự trị với tất cả sự tôn
kính và niềm tin của bạn. Ở đó không có sự lợi dụng hay mạo phạm, bởi tất cả những
ý đồ mạo phạm và hành vi lợi dung đều không phải là ý niệm hay niềm tin tôn
giáo. Và người ta đã ngang nhiên lợi dụng, mạo phạm tôn giáo để thực hiện mưu đồ
xây dựng đảng và bảo vệ đảng. Những thứ đó không phải là tôn giáo.
Những phản ứng tích cực của xã hội cũng đã bắt đầu để khôi
phục những giá trị đã mất, khôi phục lại niềm tin. Người dân Việt Nam đã cất tiếng
từ nhiều năm nay phản kháng bất công, đòi quyền dân sự của mình. Những cuộc biểu
tình từ vài mươi người, cho đến hàng ngàn người cho thấy rằng ở Việt Nam đã có
mầm mống của một phong trào dân sự đòi cải cách, đòi dân chủ.
Tuy vậy blogger Kami nhận định rằng Việt Nam vẫn chưa có một
phong trào đối lập thật sự để đòi hỏi thể chế toàn trị hiện nay cải cách xã hội
mạnh mẽ hơn nữa. Tác giả cho rằng những người dấn thân cho dân chủ nên thay đổi
não trạng, phải hình thành một lực lượng đối lập xã hội, chứ không nên đơn thuần
là những hoạt động chống đối ồn ào. Kami nêu ra trường hợp ông Trần Huỳnh Duy
Thức, một nhà đối lập có viễn kiến và tinh thần tổ chức chính trị, chính vì thế
mà ông bị nhà cầm quyền kết án rất nặng nề. Tác giả viết tiếp rằng dù để thực
hiện những hoạt động đối lập như vậy ở Việt Nam là khó những vẫn có thể thực hiện
được:
Cần phải hiểu, đối lập có ba đặc điểm đó là: có sự bất đồng
về chính trị, có tính tập thể và có tính cách hợp pháp được pháp luật công nhận.
Trong hoàn cảnh Việt nam hiện nay, để có tính cách hợp pháp được pháp luật công
nhận là điều hết sức khó, song không có nghĩa là không thể. Chính vì thế nó phải
được coi trọng và là vấn đề mấu chốt, phải trở thành mục tiêu trước mắt, đồng
thời bằng mọi cách phải đạt được.
Một khi khi chính quyền đã chấp nhận các tổ chức Xã hội Dân
sự độc lập như thế, cũng có nghĩa là một cách họ đã gián tiếp thừa nhận các tổ
chức hội, nhóm dù trong điều kiện chưa có Luật về Hội. Và tiếp tục như thế, về
lâu dài là họ đã thừa nhận đối lập tức là thừa nhận tự do chính trị.
Cũng trong niềm tin ở tương lai và một sự lạc quan như vậy,
blogger Lang Anh viết một loạt bài rất công phu về chuyển biến xã hội tại Việt
Nam, và kết luận rằng xã hội Việt Nam sẽ sớm nhận ra khuynh hướng độc tài của đảng
cầm quyền mà từ bỏ nó:
Chiều hướng mà người Việt Nam từ bỏ việc công nhận tính
chính danh của nền cai tri độc tài và hướng về các khao khát tự do là một chiều
hướng không có sự đảo ngược. Đó là những tiến bộ xã hội bền vững. Tôi tin rằng
khi số người Việt thức tỉnh đủ lớn và sẵn sàng xuống đường tuần hành đòi quyền
tự do bầu cử, đó sẽ là lúc bình minh lên ở đất nước này.
Nhạc sĩ Tuấn Khanh quan sát hàng ngàn sinh viên Mỹ xuống đường
chống những sắc lệnh của vị Tổng thống mới đắc cử mà họ cho là vi phạm nhân quyền,
anh nhớ lại chỉ cách đây hai năm các sinh viên Hà Nội cũng đã từng xuống đường,
ký kiến nghị đòi cải cách gửi tới đảng cầm quyền
Ở đâu đó trên thế giới, có người trẻ tuổi dám công khai viết
lên trán, từ chối quyền lãnh đạo của một tân tổng thống, thì ở đất Việt Nam nhỏ
bé, cũng có những sinh viên đứng lên từ chối cách hành động vô pháp ở tòa án,
và đòi xác lập những nguyên tắc đã được hiến pháp quy định.
Tuổi trẻ không có sự khác biệt về màu da và tổ quốc trong
hành động yêu nước, yêu con người. Chỉ khác là ở các bản tin thời sự, người ta
hay tấm tắc khen những người trẻ ở rất xa, và lãng quên những người trẻ ở ngay
quê hương mình. Có thể vì thờ ơ, cũng có thể vì hèn.
Nhưng dù được nhớ hay không, được vinh danh hay bị lãng
quên… tuổi trẻ Việt Nam cũng như Hồng Kông, Đài Loan, Mỹ, Anh… vẫn luôn âm ỉ
trong trái tim mình ngọn lửa của lẽ phải và sự thật, chờ một ngày tỏa sáng –
tôi tin như vậy.
Anh tin rằng Việt Nam cũng phải có một thế hệ tuổi trẻ không
ươn hèn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét