FB Thach Vu
Một điều đã trở thành gần như quy
luật trong nhiều thập niên qua khi có các tranh chấp trong nội bộ đảng CSVN. Đó
là dù thù nhau cách mấy các phe phái vẫn quyết không để “phản động” lợi dụng,
và không để “đắm thuyền chết tất” như tại Đông Âu.
Thật vậy, trong suốt hơn 30 năm
sau triều đại Lê Duẩn, phe áp đảo ở thượng tầng lãnh đạo Đảng không đánh chết hẳn
phe thua. Thường họ chỉ loại trừ vài nhân vật hệ trọng nhất của phía đối phương
ra khỏi vị trí quyền lực, như Võ Văn Kiệt, Nguyễn Hà Phan, Lê Khả Phiêu, … là
coi như “ổn” và tạm sống chung hòa bình cho đến kỳ tranh quyền trước đại hội đảng
kế tiếp. Việc trả thù chẳng mấy khi lan xuống tới đời con cái. Trong một số trường
hợp, con cái đối phương còn được đối đãi đặc biệt như cái giá thương lượng cho
sự “chịu thua” của các ông bố, như con cái tướng Võ Nguyên Giáp, con cái Ngoại
trưởng Nguyễn Cơ Thạch, v.v…
Nhưng nay, tại thời điểm 2017, không
có vẻ gì cho thấy phe đang áp đảo ở thượng tầng cho đối phương của họ đường sống.
Phe nhóm ông Nguyễn Phú Trọng đang gia tăng từng bước, đánh các đối thủ từ đời
cha sâu xuống đời con và rộng ra các cán bộ từng có thời thân cận. Họ đánh thẳng
vào toàn bộ hệ thống kinh tài của đối phương, đặc biệt là hệ thống ngân hàng.
Ông Trọng cũng vừa đánh vừa không
để cho đối phương chạy nữa. Sau kinh nghiệm những vụ Phùng Quang Thanh, Trịnh
Xuân Thanh, và tương tự, nay ông Trọng cẩn thận ném đối phương vào tù trước rồi
mới hạch tội họ trên báo đài; hoặc kéo họ về trung ương canh gác ngày đêm trong
lúc luận tội và trừng phạt. Cựu Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng bị chận ở phi trường, cấm
ra nước ngoài, cựu ủy viên Bộ Chính trị kiêm Bí thư Thành ủy Đinh La Thăng bị
canh gác ngày đêm tại Hà Nội là một vài thí dụ điển hình.
Nhưng tại sao lại là lúc này? Tại
sao phe ông Nguyễn Phú Trọng không còn sợ “phản động” lợi dụng nữa? cũng không
sợ “đắm thuyền chết tất” nữa?
3 lý do sau đây đã hiện ra rõ nhất:
Trước hết, ông Trọng và nhóm tham
mưu của ông biết hiện nay chẳng có thế lực “phản động” nào trong nước có khả
năng lợi dụng các xung đột nội bộ đảng được cả. Thế lực duy nhất có khả năng
làm điều đó chỉ có thể là Bắc Kinh. Nhưng Bắc Kinh lại chính là chỗ dựa của phe
cánh ông Trọng. Thế là họ chẳng có gì phải sợ.
Kế đến, với kinh nghiệm đã thấy về
khả năng “hồi sinh” của ông Nguyễn Tấn Dũng trong quá khứ, có lúc đã khiến ông
Trọng phải mếu máo thừa nhận, thì cánh ông Trọng không thể không dùng cơ hội hiện
nay để thực sự tận diệt toàn bộ phe ông Nguyễn Tấn Dũng. Họ phải chặt cho hết mọi
nhân sự thân tín của đối phương còn ngồi ở vị trí quyền lực từ cấp tỉnh thành đến
ban ngành trung ương; phải cướp cho sạch mọi loại công cụ tài chính, truyền
thông còn sót lại của đối phương; và cho thuộc hạ chiếm kín mọi vùng tiềm năng
sức mạnh của đối phương, như khu vực kinh tế Phú Quốc.
Và lý do sau cùng – cũng là lý do
khó hiểu nhất cho giới quan sát phương Tây – là vì cánh ông Trọng cần chứng tỏ
với Bắc Kinh họ là những người đáng được chống lưng nhất trong mọi phe phái tại
Việt Nam.
Thật vậy, đây là một truyền thống
khá đặc thù trong thế giới cộng sản. Khi lãnh tụ một nước cộng sản đàn em muốn
dựa vào sự bảo trợ của một nước cộng sản đàn anh để thanh toán các đồng chí đối
thủ của mình, lãnh tụ đó cố sức chứng minh ông là người học trò xứng đáng nhất
để quan thầy hỗ trợ, chống lưng. Và cách
chứng minh đã “toàn tâm toàn ý theo thầy” là đem về nước mình áp dụng mọi chính
sách, mọi chiến dịch do “thầy” sáng chế, dù nước mình KHÔNG có nhu cầu hay hoàn
cảnh tương tự.
Lịch sử cho thấy khi ông Mao Trạch
Đông muốn dựa vào nguồn hỗ trợ tiền bạc, vũ khí từ Stalin để diệt hoặc lấn át hết
các đồng chí đối thủ trong đảng CSTQ, họ Mao đem về áp dụng từ hệ thống chính ủy
quân đội đến hệ thống tù lao cải và vô số các sáng chế khác được xem là của
Stalin, dù có thích hợp với xã hội TQ hay không. (Xin đọc thêm trong cuốn Mao
The Unknown Story của vợ chồng sử gia Jung Chang và Jon Halliday). Trò này khá
hữu hiệu đối với tâm lý Stalin, một người luôn có khao khát mình cũng vĩ đại
như Lênin.
Khi ông Hồ Chí Minh muốn dựa vào
viện trợ của Mao để loại các đồng chí đối thủ của ông trong đảng và diệt các
lãnh tụ dân chủ ngoài đảng thời thời thập niên 1940 và 1950, ông không chỉ cho
áp dụng từ quần áo đến chính sách mà còn để cả hàng ngàn đại cán, tiểu cán TQ
sang tung hoành trên đất Việt chỉ đạo cải cách ruộng đất, đấu tố địa chủ; dù
ông Hồ lúc đó biết giới địa chủ tại VN đã ít, mà địa chủ ác ôn lại càng ít, và
quan hệ bóc lột gay gắt giữa địa chủ và nông nô hầu như không có trong lối sống
truyền thống làng xã Việt Nam. Phần lớn những điều này nay đã được đảng CSVN thừa
nhận.
Khi 2 ông Lê Duẩn – Lê Đức Thọ muốn
dựa vào Mao để vô hiệu hóa ông Hồ và toàn nhóm thân tín như Trường Chinh, Phạm
Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, hai ông họ Lê
đã cho tiến hành chiến dịch chống Chủ nghĩa xét lại hiện đại vào nửa sau
của thập niên 1960, rập khuôn chiến dịch mà Mao tung ra tại TQ để phản đối chủ
trương chung sống hòa bình với phương Tây của Tổng Bí Thư CS Liên Xô
Khrushchev. Chắc chắn lúc đó ông Duẩn và ông Thọ dư biết các ông Hoàng Minh
Chính, Bùi Công Trừng, và hàng trăm gia đình nạn nhân khác trong vụ án Xét lại
chống đảng tại VN chẳng dính dáng gì tới Khrushchev tại Liên Xô.
Và nay khi ông Nguyễn Phú Trọng
muốn dựa vào nguồn tài lực khổng lồ của ông Tập Cận Bình để thanh toán tận gốc
rễ phe cánh Nguyễn Tấn Dũng, ông Trọng đang khuân trọn bài bản Đả hổ đập ruồi của
họ Tập về nước áp dụng với cái tên bình dân hơn – Lò đốt củi. Các đối thủ chính
trị của ông Tập trở thành “hổ” và “ruồi”, còn các đối thủ của ông Trọng trở
thành “củi tươi”, “củi khô”. Các cẩm nang thực hiện của Vương Kỳ Sơn (hung thần
dưới trướng họ Tập) đang được theo sát từng câu từng chữ.
Rõ ràng cách thức chứng minh
“toàn tâm toàn ý theo thầy” này đã có hiệu quả. Một mặt nó gãi rất đúng tâm lý
ông Tập Cận Bình, người không còn dấu giếm tham vọng muốn qua mặt cả Giang Trạch
Dân và Đặng Tiểu Bình để sánh vai Mao Trạch Đông trong lịch sử TQ. Ngược lại
cánh ông Trọng đã được cung cấp đầy đủ tài lực, vật lực để đè bẹp khả năng mua
chuộc và quậy phá của ông Nguyễn Tấn Dũng trước đây.
Nhưng càng thành công với phương
pháp này, cá nhân ông Nguyễn Phú Trọng nói riêng và cả nhóm thân cận của ông nói
chung, đang ngày càng mất thêm khả năng cưỡng lại ý đồ của “thầy hiểm độc”, và
ngày càng ao ước mãnh liệt hơn một tương lai vững chắc trong vị trí “học trò ngoan”.
Tóm tắt là toàn nhóm Nguyễn Phú
Trọng đang chìm càng lúc càng sâu vào tâm thức “Chỉ biết còn Bắc Kinh còn
mình”.
Và đó là đại họa cho dân tộc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét