* Bài viết đã đăng trên Danlambao vào tháng 4/2014 của Nguyễn Ngọc Già
Một số người trong nước cũng như người Việt hải ngoại cho rằng không nên vực dậy "xác chết" có tên Việt Nam Cộng Hòa. Tuy nhiên, lịch sử là nguồn cội của bất kỳ dân tộc nào. Lịch sử là khoa học và tính Người được thể hiện cao nhất từ đó. Bất kỳ một giai tầng nào hay một bậc vua chúa hoặc một nhà độc tài nào đi nữa, cũng không thể nào trốn được lịch sử. Lịch sử là Con Người.
Lịch sử dù đau thương như VNCH đã để mất Hoàng Sa, hay đáng tủi hổ như
công hàm 1958 của VNDCCH và hội nghị Thành Đô của CHXHCNVN cùng nhiều
biến cố sự kiện quan trọng khác không thể không nhắc lại.
Nhắc lại để hiểu rõ hơn và để cho thế hệ con cháu hôm nay, ngày mai
nghiền ngẫm, dọn mình cho một thời đại mới - đang bắt đầu ló dạng. Tôi
không biết mình có mơ mộng hão huyền trong tình thế của nước CHXHCNVN
hôm nay không, nhưng trong tâm hồn tôi, từ lâu, tôi muốn nói: Cám ơn
Việt Nam Cộng Hòa - Nhà Nước mà ở đó, làm cho tôi "Trích Lục Bộ Khai
Sanh" [*].
Sài Gòn - nơi tôi được sinh ra, lớn lên, chứng kiến một góc nhỏ nhoi những trầm luân của số phận dân tộc Việt Nam.
Dù VNCH tồn tại ngắn ngủi, nhưng tôi không sao quên được cuộc sống chan
hòa nhân ái của tuổi hoa niên, dù ngay trong những ngày chiến tranh lửa
khói.
Hôm nay, bỗng nhiên trong tôi bật ra lời thành tâm này. Tôi viết với nỗi
xúc động rưng rưng trên khóe mắt, khi xem lại hình ảnh những tử sĩ đã
ngã xuống tại Hoàng Sa - Trường Sa ngày xưa.
Thay mặt gia đình
Như đã viết rải rác trong nhiều bài trước đây, tôi sinh ra và lớn lên
tại Sài Gòn, trong một gia đình trung lưu với việc làm ăn phát đạt, dần
dẫn đến giàu có hơn.
Thật ra, sau này tôi mới biết ba tôi là "Việt Cộng nằm vùng", do đó có
thể nói, gia đình tôi là gia đình "ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản".
Cách đây vài chục năm, khi nghe câu này, tôi khá giận dữ và cảm thấy bị
sỉ nhục. Cảm giác đó dễ hiểu bởi sự thật chưa được phơi bày như sau này.
Tuy nhiên, cũng nhờ đó mà tôi tự tìm tòi. Tôi nghĩ, không có cách gì
thuyết phục nhất cho mỗi người, nếu như tự thân mình không chủ động tìm
hiểu và can đảm nhìn thẳng vào Sự Thật. Nhìn một cách thẳng thắn, không
hề né tránh là điều chưa bao giờ dễ dàng, cho bất kỳ ai, cho bất kỳ điều
gì, không riêng lãnh vực chính trị.
Ít nhất, cho đến nay, tôi có thể nói, tôi đã nhìn thẳng vào Sự Thật mà tôi biết, tôi tin một cách có căn cứ.
Từ cảm giác giận dữ, dần dần tôi chuyển qua cảm giác nhục nhã. Nhục nhã
vì sự vong ân bội nghĩa của gia đình mình đối với Quốc Gia mà từ đó gia
đình tôi làm ăn khá giả một cách chân chính, còn bản thân tôi lớn lên từ
đó.
Tôi không có ý định chạy tội cho ba tôi hay những người thân khác. Suy
cho cùng, gia đình tôi vừa là đồng phạm, vừa là nạn nhân của cộng sản.
Đó là sự thật. Ba tôi chưa bao giờ giết bất kỳ một ai.
Ba tôi đã chết dưới tay người cộng sản. Tôi có căm thù không? Có. Có
muốn báo thù không? Đã từng. Điều mỉa mai, ba tôi chết không phải vì
người cộng sản trả oán hay trù dập mà cái chết của ba tôi đến từ sự "ân
sủng" dành cho ông - một người chưa bao giờ cầm một đồng tiền bất chính
nào, cũng như chưa bao giờ nhận bất kỳ sự "ban ơn" nào từ người cộng
sản. Một cái chết khá đặc biệt trong muôn vàn cái chết, do người cộng
sản gây ra. Có thể đó là một niềm an ủi cho tôi. Cũng có thể đó là một
ơn huệ của Ơn Trên, đã sắp đặt cho ba tôi một cái chết không hề nhơ
nhuốc mà nhuốm màu thê lương trong một con người thơ ngây và chơn chất.
Nhưng đó là câu chuyện quá vãng của gần 20 năm về trước, không phải
những gì tôi muốn viết hôm nay.
Tôi có ba người chú ruột đều được "phong liệt sĩ". Cả ba người đều chết
thời Pháp. Bà nội tôi được "tặng" "bà mẹ Việt Nam anh hùng". Tôi có hai
người cậu ruột, trốn ngoại tôi để đi tập kết năm 1954. Hai người cậu
ruột khác lại làm trong chế độ VNCH. Hai người cậu này đều có chức phận
vào thời bấy giờ. Tôi có một người chị ruột làm trong nhà thương và
"thân cộng" lúc đó. Một người anh ruột là sĩ quan thuộc quân lực VNCH
(nhưng thật ra là VC nằm vùng), một người anh ruột khác là hạ sĩ quan
cũng thuộc quân lực VNCH (thuần túy là lính, không quan tâm và tham gia
vào chính trị, cũng như không phải VC nằm vùng). Tôi có vài người anh,
chị ruột nữa, họ là dạng "cách mạng 30/4". Một số bà con thân thuộc nội
ngoại khác, người thì ở trong "khu", người lại chống Cộng triệt để. Vài
người khác, người thì là quân nhân, người nữa lại là công chức của VNCH
v.v...
Hồi trước 1975, đa số gia đình đều đông con. Ít thì ba, bốn; nhiều thì
chín, mười. Có gia đình lên đến mười hai - mười bốn người con, đều bình
thường trong nếp sống lúc bấy giờ. Một đời sống sung túc, hầu hết gia
đình khá giả, đều giống nhau suy nghĩ: nhiều con là phúc lộc Trời cho.
Chế độ VNCH cũng không có việc "sinh đẻ có kế hoạch". Mắn đẻ lại là điều
tốt mà phụ nữ thời xưa luôn tự hào. Cuộc sống dung dị như thế. Không
chỉ riêng những gia đình giàu có mà có thể nói hầu hết đều tương tự như
vậy.
Dông dài như thế, để nói rằng giòng tộc nội ngoại của tôi khá phức tạp. Giá như...
Vâng, chính cái "giá như" nó đã làm hầu hết giòng tộc, anh chị em đại
gia đình tôi "tan đàn xẻ nghé" từ dạo ấy. Dạo mà "rầm rập bước chân ta
đi rung chuyển đường phố Sài Gòn" với ngày 30/4/1975 (!)
Một giòng tộc như thế mà nói đến "đoàn kết" (như CSVN đang kêu gọi) thì quả là... hài kịch.
Ba tôi và anh chị tôi đã từng đi tù dưới chế độ VNCH. Ba tôi ra tù sớm,
chị tôi thì được tha bổng sau vài tuần tạm giam, vì không đủ chứng cớ
kết tội. Riêng anh tôi nhận án "20 năm khổ sai" và bị đày đi Côn Đảo cho
đến (tất nhiên) 1975.
Điều tôi cám ơn Nhà Nước Việt Nam Cộng Hòa thật giản dị:
- Ngày ba tôi ra tù, ông vẫn mạnh khỏe. Về đến nhà chỉ một tuần sau là ông có thể bắt tay trở lại công việc làm ăn.
- Suốt thời gian ba và anh chị tôi bị điều tra cho đến lúc kết án chính
thức, gia đình tôi (những người không liên quan) không hề bị săn đuổi,
bắt bớ vô pháp, hành hung, xách nhiễu v.v... Má tôi đã gánh vác mọi việc
làm ăn vào lúc đó. Chúng tôi vẫn đi học bình thường và sống trong môi
trường không hề bị kỳ thị của bất kỳ thầy cô hay bạn bè nào. Hàng xóm
láng giềng cũng không vì thế mà ghẻ lạnh, hắt hủi hay tiếp tay như kiểu
bây giờ mà người ta gọi là "đấu tố thời đại mới".
- Anh tôi - người ở tù Côn Đảo, ngày trở về đất liền vẫn mạnh khỏe, dù ốm o đen đúa, nhưng không hề mang thương tật gì cả.[**]
Cá nhân tôi
Tôi cám ơn Việt Nam Cộng Hòa, không chỉ vì tôi được sống trong một xã
hội - có thể chưa phải là tốt đẹp nhất - nhưng tốt đẹp hơn chế độ cộng
sản 39 năm qua, mà tôi còn biết ơn vì tôi đã hấp thụ được nền giáo dục,
có thể nói, cho đến nay 39 năm, dù VNCH không còn, dù CHXHCNVN cố gắng
"cải cách" giáo dục nhiều lần rất tốn kém nhưng không hề mang lại chút
tiến bộ nào khả dĩ. Và nói cho công bằng, giáo dục hiện nay tính về chất
lượng, vẫn không thể nào đạt được như trước 1975 của miền Nam.
Nền giáo dục trước 1975 mà tôi hấp thụ, dù ngắn ngủi, nó thật sự là nền
giáo dục nhân bản và khai phóng. Trung thực và hiền lương. Ganh đua
nhưng không đố kỵ. Biết phẫn nộ nhưng không tàn ác. Đặc biệt nền giáo
dục đó giúp cho hầu hết học trò luôn biết dừng lại đúng lúc trước cái
sai với nỗi xấu hổ và tính liêm sỉ - tựa như "hàng rào nhân cách" được
kiểm soát kịp thời.
Chính xác hơn, tôi cám ơn Thầy - Cô của tôi, có lẽ bây giờ hầu hết đã
qua đời, nếu còn sống chắc cũng đã nghễnh ngãng hay quá già yếu.
Tôi biết ơn các Giáo sư [***]. Tôi muốn nói rõ: Tôi không hề có danh vị, bằng cấp gì cả.
Tôi biết ơn Thầy - Cô của tôi, vì nhiều độc giả thương mến (có lẽ qua
những bài viết), họ ngỡ tôi là: giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ, nhà văn, nhà
giáo v.v... nhưng tôi thưa thật, tôi chỉ là một người "tay ngang" trong
viết lách. Qua từng bài viết, tôi rút ra kinh nghiệm. Đặc biệt, tôi luôn
cố gắng viết cẩn trọng và khách quan nhất để thuyết phục độc giả. Tính
cách này, tôi đã học từ Thầy - Cô tôi, ngày xưa. Dù môn Văn Chương ngày
ấy, tôi luôn nhận điểm thấp tệ.
Tôi biết ơn Thầy - Cô của tôi cũng vì, sau 1975, cả nước rơi vào đói
kém, làm cho "tính người" trong xã hội cũng mai một dần và tôi không là
ngoại lệ. Thảm trạng xã hội lúc đó biến tôi trở nên chai lỳ, mất cảm xúc
và lạnh lùng. Đặc biệt "chữ nghĩa" hầu như trôi sạch hết cùng những
"tem phiếu", "xếp sổ mua gạo", chầu chực "mua nhu yếu phẩm" v.v... ngày
xưa.
Về sau này, khi cuộc sống đỡ hơn, tôi có thời gian hơn cùng với thời
cuộc đảo điên, dần dần, tôi cảm nhận tôi "trầm mình" trong nỗi đau của
bản thân, gia đình, từ đó tôi mới thấu hiểu những điều ngày xưa tôi học
và tôi giật mình vì sự lãng quên đáng trách đó.
Tôi tìm lại được "tính Người" mà bấy lâu nay tôi đánh mất.
Một lần nữa, tôi cám ơn Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa và các Thầy - Cô của ngày xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét