Tôi nhớ suốt đời một buổi ngồi coi TV với một gia đình người
Pháp. Một phóng sự về ẩm thực VN. Một ông đầu bếp cầm dao, rạch bụng con
rắn quằn quại, lấy máu, uống và mời khách.
Ông ta cười
cợt, hãnh diện như vừa thực hiện một kỳ công , trước con mắt hãi hùng
của người làm phóng sự. Ông chủ nhà người Pháp nhăn mặt, bà chủ nhà che
mắt không dám nhìn . Nếu nền nhà không bằng xi măng, tôi đã đào một cái
hố chui xuống cho đỡ xấu hổ. Lại thêm một cơ hội muốn chối không phải là
người Việt
Ở các nước Tây phương, thỉnh thoảng người ta đưa những vidéo về cảnh súc vật bị đối xử dã man trong các nhà hoả lò. Những vidéo này chiếu trên TV, gây phẫn nộ, hoả lò bị đóng cửa, ban giám đốc bị cách chức.
Bất cứ một người bình thường nào, ở một xứ bình thường nào, cũng không có can đảm nhìn những video man rợ trên Internet, facebooks VN, nhưng người Việt ta coi, dửng dưng, thích thú, đồng lõa. Đối xử với nhau như vậy, trách gì người Tầu đối xử tàn bạo với anh em mình?
Những cảnh bạo
lực trong xã hội VN càng ngày càng nhiều trên Internet, trên Facebook .
Những cảnh ẩu đả tàn nhẫn, trẻ em bị đối xử dã man, bị bắt nhịn ăn, phơi
nắng, học sinh kéo bầy đánh đập một cách hung bạo một em nhỏ yếu ớt
hơn, công an tàn nhẫn với dân thấp cổ bé miệng, người ta chửi nhau thậm
tệ, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, sau một tai nạn lưu thông hay một
chuyện bất đồng.
Ở các nước Tây phương, thỉnh thoảng người ta đưa những vidéo về cảnh súc vật bị đối xử dã man trong các nhà hoả lò. Những vidéo này chiếu trên TV, gây phẫn nộ, hoả lò bị đóng cửa, ban giám đốc bị cách chức.
Ở VN, người ta
đưa những hình ảnh tàn bạo, dã man, không phải chỉ giữa người với vật,
mà giữa người với người. Và đưa lên Internet, ít khi để tố cáo, nhiều
khi để khoe khoang một hành động vẻ vang, anh dũng. Cảnh một tên lỗ
mãng, cầm gậy đập đầu con chó dẫy đành đạch, cắt tiết, uống máu trước
máy quay phim. Cảnh một đàn xúm lại đạp vào đầu, vào mặt một cô bé, một
chú bé gầy yếu. Cảnh ông chủ nắm tay đấm mặt một cô bé sưng vù, trước
sự hỗ trợ, tán thưởng của gia đình, vì cô bé ăn trộm tiền, đưa lên
facebook, với dòng chữ : ‘’hãy nhớ mặt con chó này ‘’. Và thiên hạ
chuyển đi, thú vị như chuyển một bài thơ, một tác phẩm nghệ thuật .
Ở những xứ có
văn hóa, luật pháp cấm đưa hình, đưa tên những vị thành niên trên báo,
dù tội nặng tới đâu. Để đương sự có cơ hội làm lại cuộc đời. Ở VN, người
ta đưa hình những cô gái, nhiều khi vị thành niên, bị bắt về tội mại
dâm lên báo, lên mạng, với những lời bình phẩm độc ác, thô bỉ, khiến gia
đình nhục nhã và nạn nhân phải tự vẫn. Những cô gái bán mình để nuôi
thân, nuôi gia đình ở cái tuổi, tại một xứ khác, chắc chắn còn cắp sách
đi học, đi coi hát, đi du lịch, chạy nhẩy, cười đùa với bạn bè
Những người đã
rời quê hương từ nhiều năm không tưởng tượng đất nước mình sa đọa đến
như vậy. Người Việt có nhiều khuyết điểm, nhưng người ta vẫn nghĩ người
Việt bản chất hiền lành, từ tâm, chất phác. Ngay cả cái tính tốt cuối
cùng ấy cũng đã mất ? Người ta nói đến một xã hội vô cảm. Ghê rợn hơn cả
một xã hội vô cảm, đó là một xã hội bất nhân.
Bất cứ một người bình thường nào, ở một xứ bình thường nào, cũng không có can đảm nhìn những video man rợ trên Internet, facebooks VN, nhưng người Việt ta coi, dửng dưng, thích thú, đồng lõa. Đối xử với nhau như vậy, trách gì người Tầu đối xử tàn bạo với anh em mình?
Lần đầu tôi có
cái cảm tưởng ngỡ ngàng khi tiếp xúc với một nhóm học sinh du học. Một
nhóm nữ sinh viên khả ái, thông minh, có kiến thức, có kiến thức hơn là
tôi nghĩ , với cái thành kiến của những người đứng từ xa nhìn về. Tôi
hỏi : các cô nghĩ VN sẽ có thay đổi gì không. Một cô bé, rất dễ thương,
rất lễ độ, trả lời : ‘’ thưa chú, cháu nghĩ đéo có gì thay đổi. Đâu lại
vào đó ‘’. Hai người sững sờ là tôi và một ông bạn đã xa nhà từ lâu.
Những cô bạn của người phát biểu không bày tỏ một chút khó chịu. Đó là
chuyện tự nhiên. Chữ ‘’ đéo ‘’ trở thành một chữ hàng ngày, rất bình
thường, như chào ông, chào bà..
Sự bạo hành bắt
đầu bằng ngôn ngữ. Tôi không chê trách cô bé. Tôi rùng mình. Nếu sống
trong xã hội đó, giờ này tôi cũng ăn nói như vậy . Cũng nói với khách:
Dạ, cám ơn, đéo muốn ăn cơm, còn no bụng quá. Tôi nhìn cô bé, rất dễ
thương, ái ngại. Chúng ta chỉ là sản phẩm của xã hội , của môi trường
sống.
Nhưng đó là
chuyện nhỏ, so với cái văn hoá man rợ, người này trèo lên cổ người khác
để sống. Hay chỉ để chứng minh mình hiện diện. Đạp mặt người khác chứng
tỏ tôi hiện diện. Je cogne donc je suis (1).Tại sao có thể mất nhân tính
đến như vậy. ? Bởi vì sống trong một xã hội độc tài, suốt đời bị chèn
ép, bị áp bức, bị đối xử như con vật, người ta không có cách gì giải tỏa
hơn là quay lại hành hạ những người yếu hơn mình. Lại càng kính nể hơn
nữa những người sống trong xã hội chụp dựt đó nhưng vẫn giữ cái thiện,
giữ lòng nhân ái.
Tất cả những
nghiên cứu xã hội đứng đắn đều đi tới kết luận : những người có hành vi
bạo hành thường thường đã là nạn nhân của bạo hành. Là nạn nhân, người
ta có một trong hai thái độ. Hoặc đứng về phe kẻ yếu, tranh đấu chống
bất công, nhưng rất hiếm. Hiếm, bởi vì phải có nghị lực và lòng bao dung
phi thường. Hoặc để trả thù đời, trút lên đầu những người yếu hơn mình
những cái mình đã phải chịu đựng.
Đó là cái vòng
di truyền luẩn quẩn, bệnh hoạn ( cercle vicieux ) trong một gia đình.
Trên tầm vóc quốc gia, một đại họa. Mỗi người theo hay chống chủ nghĩa
CS vì những lý do khác nhau. Tôi từ chối chủ nghĩa CS trước hết vì lý do
đó : nó làm tiêu tan cái đẹp của một xã hội tử tế. Nó đưa chúng ta lại
gần với thú vật. Ở một xã hội văn minh, người ta kính trọng , lễ độ với
mọi người, kể cả, nhất là, những người yếu hơn mình.
Trên Internet,
người ta dạy cách trừ chuột hữu hiệu nhất, không cần thuốc độc, không
cần bẫy. Mổ đít con chuột , cắt tinh hoàn của con vật, thay vào đó hai
hạt đỗ tương, rồi khâu lại. Dần dần hạt đậu chương lên, con chuột đau
quá, phát khùng, cắn đồng loại như điên dại. Đám chuột sợ quá, bỏ chạy ,
nhà hết chuột. Trước đây có một truyện ngắn , rất hay, tựa là ‘’Khâu
đít chuột ‘’, quên tên tác giả, nói bóng nói gió về một xã hội như vậy.
Người Việt ta
là những con chuột bị thiến, bị khâu, nổi khùng, cắn nhau chí choé .
Viết mấy giòng này, tôi nghĩ cả tới những người quá khích, chống bạo lực
thì ít, chống nhau, hại nhau, chụp mũ nhau thì nhiều.
Chúng ta đều là
những con chuột điên cuồng. Bao giờ mới ý thức được mình bị khâu ,
những người chung quanh cũng chỉ là nạn nhân bị khâu như mình. Và nhận
diện những người khâu đít chuột, thực sự là những kẻ làm khổ mình, biến
đời mình, đất nước mình thành địa ngục ?
Paris, 05 /2017
( 1 ) Je
cogne donc je suis. Tôi đánh đập vậy tôi hiện hữu. Nhại câu nổi tiếng
của Descartes, ‘’Je pense donc je suis ‘’, tôi suy nghĩ, vậy tôi hiện
hữu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét