Tôi vừa xem
video clip phụ nữ Quỳnh Lưu mặc áo cờ đỏ, phất cờ đỏ, cầm micro oang oang đọc lời
kết án LM Đặng Hữu Nam được đưa trên trang web của báo Nghệ An. Không khí hừng
hực hận thù, với những lời luận tội ghê gớm, và hãi hùng nhất là khi có một phụ
nữ đứng lên tự xưng là hội viên hội nông dân đề nghị bỏ tù LM Đặng Hữu Nam 20
năm (!), thì người ta reo hò và phất cờ tỏ vẻ vui mừng khôn xiết.
Rồi sau đó là
quyết nghị của Hội phụ nữ, tiếp tục lập lại lời kết án và đòi trừng trị Cha
Nam, bằng những lời lẽ đanh thép và giọng đọc chát chúa. Chẳng khác nào cảnh đấu
tố dưới thời cải cách ruộng đất. Lại còn có cả tiếng nhạc, cứ như một đội quân
đang trên đường ra trận (buổi xuất quân tiểu đoàn năm ấy, cả tiểu đoàn thề dưới
sao vàng: Người chiến sĩ tiếc gì máu rơi ...).
Nhìn những khuôn
mặt của những người tham gia buổi đấu tố (hay là biểu tình nhỉ, nhưng luật VN
đã cho phép biểu tình đâu mà, cho nên chỉ có thể gọi là đấu tố thôi, vì hình
như đấu tố thì không bị cấm), tôi chẳng biết phải tả như thế nào nữa. Chỉ cảm
nhận rằng những khuôn mặt ấy vừa đầy vẻ thù hận và say sưa hăng máu vừa thiếu vắng
một cái gì đó rất rõ ràng.
Tôi thấy rờn rợn.
Là một nhà giáo, và là một người Công giáo, tôi tin rằng điều quan trọng nhất cần
giáo dục ở một con người là lòng nhân ái.
Con người mà
không có chữ nhân thì sao có thể gọi là người được?
Nhưng liệu có thể
xây dựng lòng nhân ái cho người trẻ được hay không khi chúng được sống trong một
môi trường sắt máu như thế này?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét