Biên dịch: Lương Khánh Ninh | Hiệu đính: Nguyễn Huy Hoàng
Nguồn: Brahma Chellaney, “East Asia’s Historical Shackles,”
Project Syndicate, 12/01/2015.
Các mối quan hệ ngoại giao ở Đông Á từ lâu đã trở thành con
tin của lịch sử. Nhưng gần đây, “vấn đề lịch sử” của khu vực này đã trở nên
căng thẳng hơn với việc chủ nghĩa dân tộc ngày càng lớn mạnh giữa các chủ thể
quan trọng như Trung Quốc, Nhật Bản, và Hàn Quốc, làm tăng thêm những bất đồng
về mọi mặt, từ lãnh thổ và tài nguyên thiên nhiên cho đến việc tưởng niệm chiến
tranh và sách giáo khoa. Liệu các quốc gia Đông Á có thể vượt qua những xung đột
để lại từ những thế hệ đi trước để tiến tới một tương lai có lợi cho tất cả?
Hãy xem xét mối quan hệ giữa hai đồng minh thân cận nhất của
Hoa Kỳ ở Đông Á là Nhật Bản và Hàn Quốc. Dù những bất đồng trong lịch sử từ lâu
đã cản trở các mối quan hệ song phương, lập trường dân tộc chủ nghĩa ngày một mạnh
mẽ của Thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe và Tổng thống Hàn Quốc Park Geun-hye đang
làm trầm trọng thêm căng thẳng vốn đã gay gắt. Nếu Nhật Bản và Hàn Quốc thất bại
trong việc ngăn những bất đồng gay gắt trong lịch sử quay trở lại thì quan hệ
hai nước sẽ tiếp tục đóng băng và vô tình làm lợi cho Trung Quốc.
Không quốc gia nào hứng thú với chiêu bài lịch sử nhiều như
Trung Quốc, khi Chủ tịch Tập Cận Bình cũng đang dựa vào chủ nghĩa dân tộc để
đem lại tính chính danh cho nền cai trị của mình. Năm ngoái, Trung Quốc ấn định
hai ngày tưởng niệm mới để tưởng nhớ cuộc kháng chiến trường kỳ của Trung Quốc
chống lại cuộc xâm lược của Nhật Bản trong Thế chiến II: “Ngày chiến thắng chống
quân xâm lược Nhật Bản” vào mùng 3 tháng 9 và “Ngày tưởng niệm vụ Thảm sát Nam
Kinh” vào ngày 13 tháng 12. Điều gì sẽ xảy ra nếu những quốc gia như Việt Nam
và Ấn Độ cũng đặt ngày tưởng niệm các cuộc xâm lăng của Trung Quốc với họ kể từ
năm 1949?
Bằng cách củng cố định kiến về các quốc gia thù địch, những
tranh cãi xoay quanh lịch sử và sự tưởng niệm như vậy đã gây ra sự chia rẽ và bất
ổn, và nó chắc hẳn đã khiến những tranh chấp lãnh thổ gần đây trở nên trầm trọng
hơn. Thật vậy, việc chính trị hóa lịch sử vẫn là trở ngại chính đối với quá
trình hòa giải ở Đông Á. Những nỗ lực liên tục nhằm viết lại lịch sử – đôi khi
đúng theo nghĩa đen của từ này, bằng cách sửa lại sách giáo khoa – cùng các đường
lối dân tộc chủ nghĩa đã khiến việc thiết lập các thể chế khu vực gần như là bất
khả thi.
Điều này không nên xảy ra. Nhật Bản và Hàn Quốc là những nền
dân chủ năng động và là những cường quốc kinh tế theo định hướng xuất khẩu, có
quan hệ văn hóa truyền thống gần gũi và nhiều giá trị chung. Nói cách khác, hai
nước là những ứng viên sáng giá cho sự hợp tác.
Tổng thống Mỹ Barack Obama đã nhận ra tiềm năng này và thúc
đẩy tăng cường hợp tác chiến lược giữa Hàn Quốc và Nhật Bản nhằm đặt nền tảng
cho một liên minh an ninh ba bên với Hoa Kỳ, một liên minh mạnh mẽ hơn và có khả
năng đối trọng với Trung Quốc đang trỗi dậy. Dù vậy, Nhật Bản và Hàn Quốc lại từ
chối gạt bỏ quá khứ.
Chắc chắn, cáo buộc từ phía Hàn Quốc rằng Nhật Bản đang phủ
nhận một số hành động của nước này trong quá khứ ít nhiều là đúng. Nhưng có một
điều cũng đúng là bà Park – người từ chối gặp gỡ chính thức Abe cho đến khi ông
giải quyết xong những vấn đề dai dẳng xung quanh việc Nhật Bản từng thôn tính
bán đảo Triều Tiên – đã dùng lịch sử để dung dưỡng tình cảm dân tộc chủ nghĩa
trong nước. Thật vậy, việc theo đuổi lập trường cứng rắn đã cho phép bà Park
che dấu đi một phần quá khứ không mấy dễ chịu của gia đình: Thân phụ của bà,
nhà độc tài Park Chung-hee, đã hợp tác với quân đội Nhật Bản khi Hàn Quốc còn nằm
dưới sự cai trị của chế độ thực dân.
Abe cũng làm dấy lên những căng thẳng giữa hai nước, đặc biệt
là qua chuyến viếng thăm Đền Yasukuni ở Tokyo – một nơi tưởng niệm gây tranh
cãi vì vinh danh những tội phạm chiến tranh loại A thời Thế chiến II bên cạnh
những nhân vật khác. Dù chỉ đến thăm ngôi đền này một lần vào tháng 12 năm
2013, Abe cảm thấy buộc phải làm vậy để đáp trả việc Trung Quốc đơn phương
tuyên bố thiết lập vùng nhận dạng phòng không bao gồm cả những vùng lãnh thổ mà
nước này tuyên bố chủ quyền nhưng không nắm quyền kiểm soát.
Dĩ nhiên, sự khác biệt giữa các câu chuyện lịch sử của Nhật
Bản và Hàn Quốc đã có từ trước Thế chiến II. Hơn một thế kỷ trước, nhà hoạt động
người Hàn Quốc Ahn Jung-geun đã ám sát thủ tướng đầu tiên của Nhật Bản là
Hirobumi Ito tại một trạm xe lửa ở thành phố Cáp Nhĩ Tân, Trung Quốc, điều này
khiến Ahn trở thành một người anh hùng ở Hàn Quốc và một tên khủng bố ở Nhật Bản.
Hình ảnh của Ito được in trên tờ giấy bạc 1.000 yên Nhật; còn hình ảnh của Ahn
xuất hiện trên tem bưu chính 200 won ở Hàn Quốc.
Năm ngoái, bà Park đã đề nghị Tập Cận Bình vinh danh Ahn. Tập
Cận Bình nắm ngay cơ hội này để chia rẽ hai đồng minh chính của Mỹ ở châu Á bằng
cách xây dựng một đài tưởng niệm Ahn. Nhật Bản đáp trả bằng cách chỉ trích kịch
liệt Trung Quốc vì đã tôn vinh một tên khủng bố và tuyên truyền cái nhìn “một
chiều” về lịch sử – một động thái mà Nhật Bản khẳng định là “không có lợi cho
việc xây dựng môi trường hòa bình và ổn định.”
Chất xúc tác cho những xung đột như vậy rõ ràng là sự thịnh
vượng ngày càng gia tăng của châu Á. Với nền kinh tế ngày càng được mở rộng,
các quốc gia châu Á đã đủ tự tin để xây dựng và tán dương một quá khứ mới mà
trong đó, họ hạ thấp tầm quan trọng của những cuộc xâm lược do họ tiến hành hoặc
làm nổi bật thái độ vững vàng của họ khi phải đối mặt với sự đối xử vô cùng tàn
nhẫn từ nước khác.
Các câu chuyện được hợp pháp hóa của mọi quốc gia đều bóp
méo các sự kiện và truyền thuyết lịch sử. Tuy nhiên, trong một số trường hợp,
những di sản lịch sử có thể gây ảnh hưởng thái quá, át đi năng lực đưa ra những
lựa chọn chính sách duy lý của các nhà lãnh đạo. Điều này lý giải tại sao bà
Park tìm cách thắt chặt mối quan hệ với Trung Quốc, cho dù đối tác khu vực tự
nhiên của Hàn Quốc là nước Nhật dân chủ. Một nguồn hi vọng mới bắt nguồn từ chiến
thắng áp đảo của Abe trong cuộc bầu cử sớm gần đây, điều đã trao cho ông nguồn
vốn chính trị để tiếp cận Park với một sự mặc cả lớn: Nếu Nhật Bản bày tỏ sự ăn
năn một cách rõ ràng hơn về quá khứ quân phiệt của mình, Hàn Quốc sẽ đồng ý gạt
bỏ những đau thương của lịch sử ra khỏi chính sách chính thức của họ.
Nhật Bản hay Hàn Quốc đều không thể thay đổi quá khứ. Nhưng
họ có thể nỗ lực để định hình một tương lai hợp tác hơn. Như một câu ngạn ngữ
Nga nói ngắn gọn: “Quên đi quá khứ thì mù một mắt, sống trong quá khứ thì mù cả
hai.”
Brahma Chellaney là Giáo sư ngành Nghiên cứu Chiến lược tại
Trung tâm Nghiên cứu Chính sách có trụ sở đặt tại New Delhi, tác giả của các cuốn
sách Asian Juggernaut, Water: Asia’s New Battleground, và Water, Peace, and
War: Confronting the Global Water Crisis.
Nguồn: http://nghiencuuquocte.org/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét