RFA
Đoàn Huy Chương (bên trái) nhận hoa chúc mừng từ Đỗ Thị Minh
Hạnh, đại diện Phong Trào Lao động Việt, ngày 15/2/2017.Facebook Phong Trào Lao động Việt
Tình hình sau hai cánh cửa nhà tù dường như ít được người
bên ngoài biết đến; nhất là trại giam ở Việt Nam. Hai cựu tù nhân lương tâm
Đoàn Huy Chương và Bùi Thị Minh Hằng vừa mãn án kể lại một số điều mà họ phải
trải qua trong tù.
Khủng bố, đày đọa
Truyền thông Nhà nước Việt Nam thường tuyên truyền trại giam
là nơi giúp những người sai lầm rèn luyện để trở lại đường ngay, nẻo chính. Tuy
nhiên theo lời của những tù nhân chính trị thì đó là nơi mà nhà cầm quyền đày đọa
họ nhằm có thể triệt tiêu ý chí đấu tranh.
Cựu tù nhân Đoàn Huy Chương, người vừa mãn án 7 năm tù vì từng
hoạt động giúp cho giới công nhân, cho biết tình trạng sử dụng tù thường phạm để
cai quản tù chính trị:
“Họ không cho mang sách báo vô. Anh Bùi Giác Trung có đem một
cuốn kinh Hòa Hảo thì nhà trại mới không cho mang vô. Họ bắt người trật tự tức
là người thường phạm họ qua coi mình và họ bẻ tay anh Trung. Lúc đó mình rất là
bức xúc.”
Bà Bùi thị Minh Hằng, người bị 3 năm tù giam do công khai
tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Quốc gây hấn với Việt Nam, cũng như quảng
bá về quyền con người, kể lại chuyện bà và một nhà hoạt động nữ trẻ khác là cô
Nguyễn Thị Thúy Quỳnh, ngoài những hành xử khắc nghiệt của quản giáo, còn phải
chịu cảnh mà thường phái nữ khi ở bên ngoài đều sợ hải:
“Khi tôi bị tạm giam ở Đồng Tháp, tôi cho rằng đây là một sự
cố tình khủng bố tinh thần. Họ thả rắn vào những phòng của tui và chị Thúy Quỳnh.
Vài ngày lại xảy ra những chuyện như thế. Đứng trước bối cảnh như thế thì chúng
tôi làm gì khi trong phòng chúng tôi chỉ có đôi giày, đôi dép chứ không có một
vật dụng gì để chiến đấu với con vật nguy hiểm. Nhưng đến lúc tình huống rơi
vào như thế thì tôi bắt buộc phải đánh con rắn này kể cả bằng tay không.”
Vu oan
Anh Đoàn Huy Chương cho biết ngay trước khi mãn án tù, bản
thân anh tiếp tục bị truy bức phải hứa hẹn những điều mà theo anh là không hợp
lý:
“Trước khi thả về thì họ kêu lên nói như thế này: Về có liên
lạc với mấy anh em không? Có liên lạc với Hạnh không? Tôi nói có chứ, tôi sẽ
liên lạc. Rồi họ hỏi người ta cho tiền có lấy không? Tôi nói lấy chứ. Mấy anh
cho tôi tôi cũng lấy nữa. Rồi họ hỏi: anh lấy như vậy thì vi phạm pháp luật làm
sao? Tôi nói chuyện đó không có gì vi phạm pháp luật. Bởi vì nhà nước Việt Nam vẫn
nhận tiền nước ngoài, vẫn kêu gọi kiều bào gửi tiền xây dựng quê hương đất nước
thì chuyện cho tiền không có gì phạm pháp cả.”
Cựu tù nhân Bùi thị Minh Hằng kể lại phương thức để có thể tồn
tại trong thời gian ở tù:
“Cái ác không có gì đáng sợ. Mà sợ nhất là chúng ta lại đầu
hàng và sợ cái ác. Khi chúng ta không sợ nó. Họ dọa dẫm chẳng hạn thì chúng ta
cũng dậm chân lại dọa họ, họ có thể sẽ thay đổi thái độ. Khi họ tấn công chúng
ta, chúng ta phải có động thái bảo vệ mình trước sự tấn công đó, hoặc là kêu gọi
cộng đồng và phơi bày những cách hành xử đó. Tôi cho rằng như vậy sẽ có tác dụng
ngăn chặn họ. Chính bản thân tôi đi theo con đường đó cho đến khi họ giam cầm
tôi trong trại cũng thế. Tôi chiến thắng tất cả bằng lý lẽ, bằng luật pháp, và
cả sự thuyết phục.”
Nữ cựu tù Bùi thị Minh Hằng khẳng định rằng ngay trong xã hội
Việt Nam hiện nay còn chưa có nhân quyền thì làm sao trong nhà tù có thể có được
sự tôn trọng các quyền cơ bản của tù nhân.
Bà cho biết dù luôn sử dụng luật pháp của Việt Nam và những
điểm trong công ước quốc tế mà Hà Nội ký kết để đấu tranh với quản giáo trong
nhà tù; thế nhưng theo bà tất cả đều bất chấp và câu trả lời của họ là làm theo
chỉ thị của cấp trên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét