1. Cuộc hành trình vạn dặm
LS Lê Luân
Sinh ra từ làng, nhưng quê hương là Tổ quốc.
Đó
là câu tôi trả lời cử tri nơi tôi lấy ý kiến hôm nay, với người đã đưa
ra nhận định: anh đi học hơn 10 năm, ít về quê, ít đóng góp cho quê
hương, làng xóm. Nên anh không đủ tiêu chuẩn để ứng cử đại biểu Quốc
hội.
Tôi lại trả lời tiếp: tôi đi học để trau
dồi kiến thức, học hỏi kinh nghiệm, và đây là lúc tôi trở về đóng góp
cho quê hương, đất nước. ông Hồ Chí Minh cũng rời quê hương mười mấy năm
từ năm 1911 để tìm đường cứu nước. Đi là để học hỏi sự văn minh, tiến
bộ, và để đem về xây dựng cho Tổ quốc, không chỉ là làng quê này.
Một cử tri khác lại đưa ra ý kiến: Anh có sức khỏe, có trí tuệ, nhưng anh còn trẻ, nên để kỳ sau thì sẽ phù hợp hơn.
Cử
tri khác lại đưa ra ý kiến: tôi đã đọc các bài viết của anh, nói chung
rất hay, nhưng có một cái nhìn tiêu cực về chính trị, xã hội. Nên cần
xem lại điều này.
Tôi thẳng thắn: chúng ta phải
nhìn vào thực tế. Điều này trung ương đã thừa nhận, cơ quan chống tham
nhũng có tham nhũng và cũng không chống được tham nhũng. Hay ông Chủ
tịch Quốc hội phải thảng thốt kêu lên, thủ tục hành chính của mình cay
độc, ác nghiệt lắm. Và bà Phó chủ tịch nước còn đau đớn thừa nhận, chúng
ăn không còn từ thứ gì của dân. Nên không có gì phải né tránh nữa cả.
Một
người nữa nói: Thôn ta là thôn bé nhất, nghèo nhất, thiếu thông tin,
nên đề nghị các cấp chính quyền tích cực phổ biến, đưa thông tin đến cho
người dân. Và cũng nhờ ơn Đảng, nhà nước, thì thôn ta mới "phát triển"
như bây giờ, có điện, có áng sáng, có đường bê tông đẹp. Ông không đóng
góp gì, từ 10.000 đồng cũng hầu như không. Nên anh không gần dân chúng,
vì vậy làm sao đại diện được cho chúng tôi.
Tôi
khẳng khái: Việc đóng góp không phải chỉ là số tiền mấy chục nghìn hay
phải về làng quê để công đức đình chùa, công việc thôn, xóm, mà tôi đi
học, làm việc khắp đất nước và giúp cho những người dân nghèo, vì họ là
đồng loại của tôi, nên mọi người ở đây cũng sẽ được tôi đại diện, trợ
giúp bất cứ việc gì và bất kỳ khi nào. Chuyện đóng góp nó giống như
chuyện con cá, mà tôi đang làm là tạo ra cần câu, tôi lập nên các chính
sách để phát triển đất nước, thì đương nhiên trong đó có quê mình được
hưởng. Và nếu được bầu, thì tôi là người đại diện cho mọi người một cách
trực tiếp để nói lên tiếng nói của [bà con ] và đưa các thông tin đến
bà con. Và đúng, nước ta nghèo, nên ngay cả cái micro tôi đang nói cũng
là của nước ngoài, không phải ở làng này, nước này sản xuất. Vì vậy, tôi
đi ra ngoài để học hỏi những giá trị văn minh để thay đổi cuộc sống của
đất nước mình, trong đó có mọi người ở đây.
Chú
chủ tịch xã, nói cuối cùng, đưa ra một số bài viết của tôi trên
facebook, nói rằng tôi có tư tưởng tam quyền phân lập, muốn thay đổi
Hiến pháp, đưa ra phác thảo 8 điều mà cách thiết lập, tổ chức quyền lực
giống ở nước Mỹ.
Tôi nghiêm giọng: Chúng ta qua
hơn 60 năm có tới 5 bản Hiến pháp, vậy không có lý gì để không thể thay
đổi khi nó còn bất cập. Tôi làm về luật, là luật sư, tôi hiểu nó đang
thiếu sót những gì, sai lầm ở đâu và như thế nào. Và phải tiếp thu những
cái mới, khoa học và đúng đắn thì mới phát triển được đất nước. Chúng
ta thực sự quá nghèo.
Mọi người hãy nghĩ, một
người dám nói thẳng thắn sự thật, thì chắc chắn sẽ đại diện cho những
tiếng nói của mọi người một cách tốt nhất. Tôi cảm ơn bà con đã lắng
nghe và mọi ý kiến đã nêu tôi đều tiếp thu một cách tích cực và cầu thị
nhất. Xin cảm ơn bà con.
Tôi đã nhìn thẳng tất
cả mọi người và nhắn rằng, hãy tiếp cận thông tin, lên mạng để mở mang
thêm về xã hội, về nhận thức, để đánh giá đúng tình trạng đất nước, mà
từ đó có thể lựa chọn được người tài để đưa đất nước đi lên. Không nước
ta nghèo quá rồi.
Tôi chào mọi người với nụ cười
và ánh mắt cương trực, bước khỏi hội trường, nhìn quanh làng quê yên
bình, chiếc ao làng xanh đục ô nhiễm, những ngôi nhà gạch ngói quét sơn
nhưng vẫn lộ rõ vẻ lạc hậu, nghèo khó của nó, tôi thầm nghĩ: bao giờ
người ta tìm được ánh sáng thực sự mà tỉnh giấc ngủ mê sau lũy tre làng?
Và tôi kết lại: Sinh ra từ làng, nhưng quê hương là Tổ quốc!
Kết quả: 10/71 phiếu = 14.1%.
L. L.
2. Đất nước niềm tin
LS Lê Luân
Đất nước lại một lần nữa tổn thương, lại tiếp tục bị xua đuổi đi nền văn minh của nhân loại.
Tôi
không buồn, không trách một số những người dân làng tôi trong buổi hôm
nay. Vì họ vốn dĩ là những người thật thà, lại thêm việc không có cơ hội
tiếp cận với những tri thức thực sự, họ ít khi bước chân ra khỏi làng
để biết về xã hội và thế giới ngoài kia, mà họ chỉ sống thuần túy với
tâm trí của nền nông nghiệp lạc hậu quanh năm, suốt tháng.
Mà
tôi buồn vì đất nước lại một lần nữa lỡ hẹn với những điều tốt đẹp,
những giá trị tiến bộ của thế giới đang rực sáng quanh ta, mà họ lại từ
chối.
Cùng đồng hành với tôi hôm nay, có các
anh, các bạn đồng nghiệp, nhà báo và đặc biệt có cả một bạn chỉ biết tôi
qua facebook đã tự về làng tôi từ sớm để dự buổi lấy ý kiến cử tri đối
với tôi.
Sau
khi hội nghị xong, mấy anh em đứng trước ngôi nhà cổ, xây năm 1970, nơi
tôi sinh ra và lớn lên trong những năm tháng tuổi thơ dữ dội và nghèo
khó.
Bố, Mẹ, và cả những người đang tin tưởng
tôi, hãy tự hào về một người con bé nhỏ của quê hương vẫn đang từng ngày
cố gắng để thức tỉnh lương tri tình người và đem lại cho tất cả mọi
người một cuộc sống đàng hoàng, tốt đẹp và văn minh hơn.
Tri thức và sự thật vẫn luôn lên tiếng, sẽ luôn và tiếp tục phải lên tiếng, không bao giờ ngừng nghỉ.
Vì hôm nay, họ không dám nhìn vào đôi mắt cương nghị của tôi. Họ không có trí tuệ nào để nói với tôi.
Trước
khi rời đi, nhìn vào họ, tôi vẫn luôn tin rằng những điều tốt đẹp, như
một dòng chảy tự nhiên, rồi chắc chắn sẽ đến trên quê hương và đất nước
này. Vì dù đa phần lá phiếu của họ hôm nay đã gạch tên tôi, nhưng tôi
biết, trong đầu họ đã in dấu của tôi về những gì hôm nay tôi đã làm.
L.L.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét