Tròn, màu trắng đục gợn nâu, vật chứng duy nhất cô Tím tóm
được kẻ thủ ác đã chuyền qua tay từng người trong xóm, với hy vọng ai đó từng
nhìn thấy nó hoặc anh em còn lại của nó. Cái nút có thể bị bứt ra từ áo trắng học
trò, áo xám của anh đò dọc, áo kẻ của ông thầy giáo, áo chim cò của mấy thằng
người hay ôm gà nòi đi cáp độ.
Nhưng chỉ có vậy, của bất cứ ai, bằng nhựa, lợn cợn trắng
nâu, chỗ đính chỉ vô áo bị gãy, cái nút không nói gì không kể gì thêm. Người có
thể kể thì lơ tơ mơ mỗi chuyện mình bị bịt miệng từ phía sau bởi một cánh tay cứng
đanh, sau đó ngất luôn không biết chi trời đất.
Thiêm thiếp trên chiếc giường trạm xá, đôi lần tỉnh dậy cô
Tím lại dập đầu vào tường, người ta phải nhồi thêm thuốc ngủ cho cô lịm đi. Ai
tới thăm bà nội thắc thỏm mỗi câu “thiệt là quân ác nhơn, không lấy gì đắp cho
con nhỏ”, như thể chuyện con gái bà phơi lạnh quan trọng hơn hết thảy chuyện
khác.
- Khóc chừng nửa năm thì tôi nín. Anh cũng biết đó, nước mắt
đâu mà khóc hoài.
Làm ra vẻ dửng dưng, cô Tím kết câu chuyện của mình, để giải
thích cho anh con trai hiểu sao qua tuổi ba mươi mà cô chưa chồng, sao cổ cô
đeo sợi dây chuyền bạc xỏ qua một cái nút áo. Cuộc coi mắt sẽ kết thúc ở đó,
nhưng có khi kết thúc ngay lúc người con trai ghé cái quán đầu xóm để hỏi nhà
Chín Tím. Phải Tím Nút Áo thì qua doi kia là tới. Vụ nút áo là sao hả ? Vầy, hồi
con nhỏ mười lăm tuổi…
Chắc phải bỏ xứ đi con Tím mới mong kiếm được tấm chồng, bà
nội hay rên rỉ vậy. Nhưng cô phải ở lại, hy vọng tìm được kẻ hại mình. Gã phải
là người trong xóm mới thuộc lòng những chiều thứ sáu, cô Tím về nghỉ cuối tuần,
xe lam chạy từ chợ về tới đầu xóm thì trời đã nhập nhoạng. Phải là người trong
xóm mới đánh ngất cô để khỏi bị nhận mặt. Trong tay chỉ có cái nút áo câm,
không đủ làm ra công lý của người, nhưng cô tin luật trời, thằng bất lương đó
phải có khi lơ là mặc lại cái áo có hàng nút tật nguyền, hoặc sẽ biến sắc khi
nhìn thấy dấu vết tội ác lủng lẳng trên cổ cô.
Suốt nửa năm dành cho việc khóc, cô Tím trốn ở trong nhà, thế
giới của cô chỉ từ cửa giữa ra sau bếp. Nếu không phải nấu cơm giặt giũ cô sẽ
săm soi nút áo, như nuốt trộng bằng mắt, ghi khắc, đóng đinh nó vào lòng mình.
Một bữa cô Tím hỉ mũi cái rột, lấy cùi tay lau nước mắt, nói với chị dâu, mai
đi coi cúng đình.
Chín Tím bắt đầu lảng vảng những chỗ đông người. Hay đi bộ
ngoài đường, gặp người đàn ông nào cũng nhìn nghiến ngấu. Chẳng quan tâm mặt
mũi vuông hay tròn, chân ngắn hay cong, chỉ nghĩ coi mặt họ có biến sắc không,
áo có đứt nút không. Kẻ bất lương đang núp sau mặt nạ của anh Bảy dượng Ba, những
người đàn ông sớm xỉn chiều say, hay chính ông ấp trưởng có ánh nhìn lén lút,
không chừng. Cô tin mình sẽ nhận ra gã bằng thứ linh cảm được chuốt nhọn trong
từng ấy tháng ngày. Mùi mồ hôi tay, hơi thở dày như tát lửa vào gáy cô, và tiếng
tim gã lồng lên trong ngực. Chắc chắn mình sẽ bắt được quân bất nhân đó, cô Tím
nghĩ vậy.
Bà nội tự dưng lo, “coi chừng gánh nút áo còng lưng”. Quãng
đó bên sông có anh thợ máy nhờ mối mai qua hỏi cưới. Cô Tím cũng hơi xiêu lòng,
nghĩ hôm cưới sẽ mời đông, biết đâu oan gia của mình cũng tới. Bữa Thợ Máy xách
cặp vịt qua nhà xuống mối, nhìn thấy nút áo trên cổ cô Chín, anh chết lịm. Anh
bảo từ đẻ ra đã sợ nút áo rồi, nên mặc
toàn áo thun tròng cổ, cũng không biết sao lại sợ, chắc kiếp trước bị một vốc
nút chèn ngang họng chết oan. Cứ thấy nút áo Thợ Máy sẽ không thở nổi, mà Tím thì
lúc nào cũng treo tòng teng trước ngực, cưới nhau sao giờ.
Chỉ cần gói cái nút giấu đáy tủ hay quăng phứt ra vườn, là
tháng Giêng sang năm có pháo rước dâu,
bà nội rên rẫm. Chín Tím đóng cửa buồng nói vọng ra, “vậy khác gì bỏ qua
cho nó”. Chủ nhân của nút áo giờ biết đâu đang nằm tréo nguẩy cho vợ nhổ tóc bạc,
hay thảnh thơi lắc võng ca vọng cổ, biết đâu ngồi coi đá cá lia thia. Hình dung
đó làm cô Tím thấy mình bốc khói. Phải có ai đó trả giá cho cái cảm giác buốt
ruột, buồn ói mỗi khi bước qua cầu Tân Thạnh, cho những ánh mắt thương hại dính
vào người, cho tuổi hai mươi héo rượi.
- Tôi mà đi theo anh rồi thì tụi vô lương đó sẽ thảnh thơi
đã đời, vậy đâu được.
Sau câu nói đó, thêm một người đàn ông ra về khi vừa mới ngồi
ấm chỗ bàn trà nhà nội. Anh này không ghê nút áo, chỉ ở hơi xa. Cô Tím không ngại
lấy chồng cách nhà mười ba cây số, cảnh lạ người lạ, cọ bụng chồng sẽ làm mối
thù mòn mỏi. Nút áo còn cô còn nhớ mình từng tơ tướp bên cỏ chân cầu. Nhưng cái
sự vắng mặt của cô sẽ làm nó thoát nơm nớp ám ảnh, vậy thì ông trời làm gì có mắt.
Chín Tím chọn làm gai, không làm đàn bà nữa.
Một bữa bà nội lén cắt sợi dây chuyền lúc con gái ngủ trưa,
bà nội quăng cả dây và nút áo xuống ao bông súng. Ai ngờ chỉ chút xíu vầy mà nặng,
bà nội nghĩ vậy khi nhìn những vòng sóng dần lặng, nước khỏa dấu vết của cái
nút áo vừa chìm xuống. “Bỏ đi. Sống đi. Sống như thiên hạ vậy”, bà trệu trạo bảo
khi Chín Tím dậy quờ quạng cái cổ trống không. “Họ đâu có nằm phơi bụng dưới
chân cầu”, cô cãi, chậm rãi ra ngoài ao bông súng không phải để nhìn bông súng.
Bà nội mướn người bơm đất lấp ao, cảm thấy hành động ấy quá chừng vô vọng. cô
Tím vẫn nhìn thấy bên dưới cỏ, dưới rễ cây mít, dưới từng lớp đất nâu nhão
nhoét, có cái nút áo.
Nọc con rắn hổ đất chạy từ cổ chân lên tim cô Tím vào năm cô
bốn mươi hai tuổi. Nhưng người ta cảm giác cô chết lâu rồi, đã lâu linh hồn
chôn cùng cái nút áo.
Nguyễn Ngọc Tư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét