Nguồn: Yao Yang, “Graft or Growth in China?”, Project
Syndicate, 04/05/2015.
Hình: Cựu Bộ trưởng Đường sắt Trung Quốc Lưu Chí Quân, người
bị tuyên án tử hình treo năm 2013 vì tội nhận hối lộ. Nguồn: Fox News.
Chiến dịch chống tham nhũng của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã hạ bệ được nhiều “con hổ” cấp cao trong chính phủ và được ca ngợi rộng rãi như là một thành phần chủ đạo trong các cải cách cơ cấu sâu rộng mà Trung Quốc cần thực hiện nếu nó muốn xây dựng một nền kinh tế dựa trên thị trường toàn diện và bền vững hơn. Nhưng lại có rất nhiều lo ngại rằng ở một đất nước nơi mà quan chức chính phủ đóng vai trò chủ yếu trong việc thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, việc nhổ bỏ tận gốc rễ nạn tham nhũng có thể làm suy yếu sự phồn vinh.
Một số đã viện dẫn những khó khăn đáng kể gần đây của các
khách sạn và nhà hàng sang trọng (mà ở Trung Quốc được hỗ trợ rất nhiều bởi chi
tiêu chính phủ) như một bằng chứng cho thấy chiến dịch chống tham nhũng đang
làm nản lòng các hoạt động nâng cao tăng trưởng. Nhưng sự sụt giảm này rất có
thể là tạm thời, với các khách hàng mới đang nổi lên sau một thời gian điều chỉnh.
Một mối lo ngại đáng tin hơn là liệu những nỗ lực nhổ tận gốc
nạn tham nhũng có làm suy yếu động lực để quan chức chính phủ thúc đẩy tăng trưởng
hay không. Rốt cuộc, các mức tăng trưởng cao thường chuyển thành các khoản tiền
tô (rent) lớn mà có thể, thông qua các hành vi tham nhũng, được phân phối cho
chính các quan chức cũng như cho bạn bè và những người họ đỡ đầu. Theo logic
thì nếu loại bỏ các hành vi như vậy, các quan chức sẽ không thể thu được những
phần thưởng lớn từ tăng trưởng kinh tế, và như vậy sẽ có ít động lực hơn để
khuyến khích tăng trưởng.
Nhưng lập luận này không kín kẽ. Một trong các dạng tham
nhũng phổ biến nhất là việc “bán” các “ghế” trong chính phủ – một hành vi ít
liên quan đến tăng trưởng, nhất là khi nó được tiến hành bởi các sĩ quan cao cấp
trong quân đội, chẳng hạn như các vị tướng trong Giải phóng Quân Nhân dân đã bị
bắt giữ trong chiến dịch tiêu diệt nạn mua quan bán chức.
Một mối quan ngại lớn nữa là, nếu các doanh nghiệp không còn
khả năng “bôi trơn bánh xe” – tức hối lộ quan chức để cho phép họ đi vòng qua
các quy định tràn lan – thì thành tích kinh doanh của họ có thể bị ảnh hưởng.
Và, thực tế là thậm chí sau 30 năm cải cách, kinh tế Trung Quốc vẫn còn bị trói
buộc bởi các thủ tục quan liêu, điều làm hạ thấp năng suất một cách đáng kể.
Nhưng cũng có những lỗ hổng trong lập luận này. Điều quan trọng
nhất là nếu sự hối lộ như vậy muốn thúc đẩy tăng trưởng kinh tế bằng bất kỳ
cách thức bền vững và đáng kể nào, thì nó cần phải được tiến hành bởi hàng loạt
doanh nghiệp – không chỉ những doanh nghiệp giàu có nhất và có nhiều mối quan hệ
nhất. Nhưng hiện tại thì không phải vậy; hầu hết các quan chức Trung Quốc bị buộc
tội cho đến nay đều chỉ nhận hối lộ từ một doanh nhân đơn lẻ, qua đó cho phép
doanh nghiệp của họ giành được vị trí độc quyền.
Như vậy, trong khi nạn hối lộ ở Trung Quốc có thể tạo điều
kiện cho tăng trưởng ở một mức độ nào đó thì nó lại không tạo ra được loại môi
trường kinh doanh cạnh tranh ủng hộ các lợi ích lâu dài. Thật vậy, thực tế là
tham nhũng áp đặt một loại thuế lớn nhưng vô hình lên doanh nghiệp, đặc biệt là
bằng cách khiến các quan chức không muốn loại bỏ các thủ tục quan liêu cho mọi
doanh nghiệp – một hành động vốn thật sự thúc đẩy tăng trưởng.
Kết luận là rõ ràng: chi phí của tham nhũng lớn hơn nhiều so
với lợi ích – và không chỉ ở Trung Quốc. Từ Thế Chiến thứ hai, nhiều nước đã cố
gắng chuyển đổi tình trạng từ thu nhập thấp lên thu nhập cao, nhưng chỉ có 13
nước thành công – và tất cả đều có mức tham nhũng chính thức khá thấp.
Do đó, người ta có thể hỏi làm thế nào mà Trung Quốc đạt được
tốc độ tăng trưởng ấn tượng như vậy trong 20 năm qua, mặc dù tham nhũng tràn
lan. Câu trả lời có lẽ nằm trong chế độ “cử tuyển” (“selectocracy”) của nó.
Không giống như trong một nền dân chủ, nơi mà công dân bầu ra quan chức chính
phủ dựa trên những chuẩn mực mà họ lựa chọn, trong chế độ “cử tuyển” của Trung
Quốc, Đảng Cộng sản Trung Quốc chọn ra các quan chức để đề bạt dựa trên khả
năng thúc đẩy các mục tiêu chính của đảng – đặc biệt là tăng trưởng.
Tất nhiên, quan hệ chính trị và lòng trung thành cũng tác động
đến các quyết định đề bạt, đặc biệt ở các cấp chính quyền cao hơn. Tuy nhiên,
như nhà khoa học chính trị ở Mỹ Pierre Landry và các đồng nghiệp của ông nhận
thấy, tăng trưởng kinh tế là then chốt, nhất là trong số các quan chức cấp quận
và thành phố, nơi diễn ra nhiều hoạt động hỗ trợ tăng trưởng của chính phủ, chẳng
hạn như đầu tư cơ sở hạ tầng.
Việc được đề bạt đem đến cho các quan chức một động lực tích
cực để thúc đẩy tăng trưởng. Hãy xem xét trường hợp của Lưu Chí Quân (Liu
Zhijun), cựu bộ trưởng đường sắt, người đã thúc đẩy cơn sốt xây dựng đường sắt
cao tốc của Trung Quốc. Mong ước của ông về thành tích chuyên môn – và nhất là
ước vọng được thăng chức của ông – đã thúc đẩy ông đóng góp đáng kể vào tăng
trưởng GDP của Trung Quốc.
Nhưng Lưu cũng dính líu vào các vụ lạm dụng quyền lực quy mô
lớn– gồm có việc nhận hơn 10 triệu USD tiền hối lộ tới lúc ông bị bắt năm 2011
– dẫn đến các tổn thất đáng kể về kinh tế cho nhà nước. Án tử hình (treo) của
ông sẽ giúp ngăn chặn các quan chức khác đi theo con đường đó.
Nếu các quan chức tham nhũng có thể có những đóng góp đáng kể
như vậy cho tăng trưởng thì hãy tưởng tượng xem các quan chức khác vốn tuân thủ
pháp luật có thể làm được gì? Những gì họ cần là những động lực mạnh mẽ để trở
nên tích cực (trong công tác). Theo nghĩa đó, chế độ “cử tuyển” của Trung Quốc
vốn hứa hẹn thăng chức cho các quan chức chứng minh là mình hiệu quả nhất trong
việc thúc đẩy tăng trưởng, có thể là chìa khóa để giải thích cho thành tích
kinh tế ấn tượng của nước này.
*
Yao Yang (Dương Diêu) là Giám đốc Trung tâm Trung Quốc về
Nghiên cứu Kinh tế và là Hiệu trưởng Trường Quốc gia về Phát triển, Đại học Bắc
Kinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét