Tổng
cộng thời gian chấp chính của Thủ Tướng Trần Trọng Kim, có
lẽ, vẫn chưa bằng số giờ mà các ông Thủ Tướng Cộng Sản sau
đó ngồi hội họp. Và có lẽ đám người này không họp bàn về
chuyện gì khác ngoài việc bán nước hại dân nên chế độ hiện
hành càng kéo dài thì quê hương càng lụn bại...
*
Lịch sử không có chữ NẾU. Nhưng, đôi khi tôi vẫn cứ không cầm lòng
được, suy nghĩ vẩn vơ, Việt Nam sẽ ra sao, nếu từ tháng 8-1945 vẫn là
"Chính phủ Trần Trọng Kim"... (Huy Đức)
Tuần rồi, trên trang Dân Luận có một bài viết ngắn nhưng rất súc tích của tác giả Mạnh Kim. Xin được ghi lại đôi dòng:
“Lại thêm một quyển sử bị cấm phát hành. Lần này là ‘Một cơn gió bụi’
của học giả Trần Trọng Kim. Không chỉ là ‘một cơn gió bụi’, hồi ký của
Lệ Thần Trần Trọng Kim, một tượng đài văn hóa Việt Nam thế kỷ 20, thật
ra là một ‘cơn bão’ xét dưới góc độ kiểm duyệt hiện hành. Nó tiết lộ các
chi tiết về ‘một góc đời thường’ Hồ Chí Minh, về vai trò rất ít được
biết của Võ Nguyên Giáp, về những ngày tranh giành quyền lực và triệt hạ
nhau giữa Việt Minh với các đảng phái đối thủ mà Việt Minh có khi không
ngần ngại dùng ‘mền trùm đầu rồi bắt đi mất tích’. Việt Minh, theo miêu
tả trong ‘Một cơn gió bụi’, là tổ chức có thủ đoạn chính trị quỷ quyệt
bậc nhất giai đoạn lịch sử thập niên 1940.”
Cùng lúc, nhà báo Huy Đức cũng có góp đôi lời (nhỏ nhẹ) về sự kiện này:
Lý do chính để Cục xuất bản ra lệnh thu hồi Một Cơn Gió Bụi của học
giả Trần Trọng Kim là vì “cuốn sách có nhiều chi tiết, đánh giá không
phù hợp, không khách quan hoặc chưa được kiểm chứng”. Một cơn gió bụi
(Kiến văn lục) là cuốn hồi ký của học giả Trần Trọng Kim (1882-1953),
từng được NXB Vĩnh Sơn phát hành năm 1969. Đầu năm 2017 sách được NXB
Hội nhà văn và Phương Nam Books phát hành.
Sự thật lịch sử là một khối đa diện, không ai có thể tiếp cận hết mọi
tiết diện. Nếu sách có những chi tiết “không phù hợp, không khách quan
hoặc chưa được kiểm chứng” thì hãy để các nhà sử học khác kiểm chứng,
chỉ ra cái sai. Điều quan trọng là những gì cụ Trần Trọng Kim viết trong
Một Cơn Gió Bụi đã phải là sự thật hay chưa. Nếu đã là sự thật thì nó
luôn phù hợp ở mọi thời đại, chế độ nào thấy một sự thật không phù hợp
với mình thì chế độ đó... không phù hợp với thời đại nào của loài người
cả.
PS: Tôi cực lực phê phán việc biên tập sách nhưng tôi cũng khuyến cáo
Cục Xuất bản rằng, lệnh cấm này sẽ khiến người đọc trẻ tìm tới bản in
không bị kiểm duyệt của NXB Vĩnh Sơn, bản in mà trong đó có nhiều đoạn
rất nhạy cảm đã bị NXB Hội Nhà Văn biên tập.
Ví dụ: Trang 75 bản Vĩnh Sơn 1969 có đoạn "Trong số 22 người ấy có
một nữ đảng viên tên Đỗ Thị Lạc là người sau này có đứa con gái với Hồ
Chí Minh. Về sau người ta nói khi về đến địa hạt Bắc Giang, có ba đảng
viên trong 22 người ấy bị giết vì không chịu theo cộng sản". Đoạn này đã
bị cắt ở bản Phương Nam in 2017 (trang 80).
So với cái tâm, và cái tầm, của nhà xuất bản thì chuyện “cắt
xén” vụn vặt kể trên không có chi đáng để phàn nàn; bởi
ngoài hai ấn bản thượng dẫn, còn có bản in năm 2015 – do tuần
báo Sống phát hành từ California – và hàng chục trang mạng với
đường dẫn đến nguyên bản của tác phẩm này. Bức màn sắt đã
rớt xuống từ lâu. Đâu có chuyện chi mà dấu được hoài bên trong
đó nữa!
Wikipedia tiếng Việt, giọng Hà Nội, có ghi lại những câu sau:
- Chính phủ Trần Trọng Kim thường được Việt Nam Dân chủ Cộng hòa mô tả trong các tài liệu nghiên cứu chuyên môn trước và sau năm 1975, một cách trực tiếp hay gián tiếp, là bù nhìn của Nhật.
- Việc đưa Trần Trọng Kim đứng ra lập nội các cho Bảo Đại trước
sau đều do người Nhật đạo diễn để dẫn dụ ông, chứ bản thân ông tự ý thức
bản thân mình bất lực, họ trao quyền cũng chỉ để biến ông thành bù
nhìn.
Cái thời độc quyền thông tin đã qua nên cùng với “các tài liệu
nghiên cứu chuyên môn” của nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà,
còn có không ít ghi nhận của những vị thức giả khả tín. Xin
đơn cử một vài để rộng đường dư luận:
“Trong phiên họp đầu tiên của Hội đồng Nội các, bên cạnh công tác khẩn
cấp cứu trợ nạn đói ở miền Bắc đã làm ngót hai triệu người thiệt mạng,
Chính phủ Trần Trọng Kim đã ấn định một chương trình sáu điểm:
1. Chuyển giao tất cả các cơ sở hành chánh cho các viên chức Việt Nam.
2. Thâu hồi đất Nam kỳ và các nhượng địa đã dành cho Pháp.
3. Ân xá toàn thể các phạm nhân chính trị.
4. Cho phép thành lập các đảng phái chính trị.
5. Miễn thuế cho công chức, thợ thuyền và dân nghèo.
6. Thiết lập các Uỷ ban Tư vấn Quốc gia để soạn thảo Hiến pháp và nghiên cứu cải tổ chính trị, hành chánh và giáo dục [7].
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi bốn tháng (17.4-16.8) Chính phủ Kim đã thực hiện được gần hết chương trình này.”
“Về phần Nội
các Trần Trọng Kim, mặc dù chỉ tồn tại trong thời gian chưa đầy 4 tháng
(từ 17.4 đến 7.8.1945, nếu tính đến 23.8.1945 khi quyết định xong Chiếu
thoái vị thì được 4 tháng 6 ngày, tổng cộng 126 ngày, tương đương 1/3
năm) và làm việc trong những điều kiện vô cùng khó khăn, nhất là khi vẫn
bị quân đội Nhật kiềm chế mọi mặt, Nội các đã tỏ ra năng nổ, nhiều
thiện chí và cũng đã làm được một số việc đầy ý nghĩa, đáng ghi nhận:
- Tháng 6 năm 1945, đặt quốc hiệu là Đế quốc Việt Nam (bỏ tên Đại Nam, Annam); tạm duy trì bài quốc thiều “Đăng đàn cung“; đổi mới quốc kỳ, thay cờ Long tinh bằng cờ quẻ Ly có nền vàng hình chữ nhật, giữa có hình quẻ Ly màu đỏ thẫm.
- Bộ Tiếp tế tập trung cao độ lo việc cứu đói nhưng kết quả rất hạn chế
vì phương tiện, nhân lực đều do quân Nhật nắm giữ và nhất là giao thông
đường bộ, đường sắt, đường biển từ Nam ra Bắc đều bị quân Đồng minh cắt
đứt.
- Thanh trừng quan tham lại nhũng với kết quả hạn chế, vì thời gian ít
và điều kiện khó khăn trước mắt về nhân sự chưa cho phép làm mạnh.
- Tha thuế thân cho người dân và cho những công chức có thu nhập thấp. Thực hiện sự công bằng về thuế khóa.
- Chủ trương tăng lương cho tiểu công chức, bỏ các món chi tiêu huy hoàng vô ích.
- Can thiệp với Nhật để từ ngày 9.8.1945 tổng ân xá các tù chính trị, kể
cả những người cộng sản đã bị Pháp bắt giam tại các nhà lao và nhà ngục
khổ sai. Chủ trương trừng thanh quan lại và bài trừ tệ hối lộ.
- Đấu tranh với Nhật đòi lại các công sở và lấy lại được ba thành phố
nhượng địa Hà Nội, Hải Phòng và Đà Nẵng kể từ ngày 20.7.1945.
- Ngày 1.8.1945, Đốc lý Hà Nội Trần Văn Lai cho phá các tượng Pháp ở Hà
Nội vốn biểu trưng cho nền thống trị ngoại bang, như tượng Paul Bert,
Jean Dupuis, Đầm Xòe ở Cửa Nam, Đài kỷ niệm Lính Khố xanh, Khố đỏ.
- Ngày 14.8.1945, tranh thủ lấy lại Nam Kỳ cho triều đình Huế, thống nhất (về mặt danh nghĩa) đất Nam Kỳ vào đất nước Việt Nam.
- Chủ trương cho phép thành lập các đảng phái chính trị.
- Về tư pháp, thành lập Ủy ban Soạn thảo Hiến pháp trên cơ sở thống nhất
xứ sở, các quyền tự do chính trị, tôn giáo và nghiệp đoàn. Đạo luật tổ
chức nghiệp đoàn đầu tiên ở Việt Nam là do chính phủ Trần Trọng Kím soạn
thảo và ban hành ngày 5.7.1945.
- Đổi chương trình học tiếng Pháp ở bậc Tiểu học và Trung học sang chương trình tiếng Việt, do Bộ trưởng Giáo dục và Mỹ thuật Hoàng Xuân Hãn chủ trì biên soạn.
- Hành chánh được cải tổ với việc dùng chữ Việt trong tất cả các giao
dịch của chính phủ ngoại trừ lãnh vực y tế và các văn thư liên lạc với
Pháp hoặc với các công ty người Hoa...
“Bốn tháng đầy rẫy những khó khăn nhưng những thành quả đạt được không
phải là không đáng ghi nhận... Vượt qua tất cả mọi khó khăn, Trần Trọng
Kim và các cộng sự viên của ông đã vạch ra những mục tiêu và chương
trình hành động cụ thể và thực tế, từ những việc làm có tính các tương
trưng như đổi quốc hiệu thành Việt Nam, đổi quốc kỳ, duyệt lại quốc
ca... đến cứu đói, thu hồi toàn vẹn lãnh thổ, bắt các quan ở các tỉnh
phải trực tiếp liên lạc với chính phủ Việt Nam và cấm họ liên lạc trực
tiếp với người Nhật như họ vẫn liên lạc với người Pháp trước kia, Việt
Nam hóa nền giáo dục, cải tổ thuế má, tư pháp, vận động thanh niên sinh
viên và cả quần chúng nói chung tham gia sinh hoạt chánh trị, xã hội,
lập các hội đồng tư vấn địa phương và vận dụng mọi khả năng để thực
hiện.”
Nội Các Trần Trọng Kim. Ảnh: Chính Danh Văn Hoá Việt Nam
Tổng cộng thời gian chấp chính của Thủ Tướng Trần Trọng Kim,
có lẽ, vẫn chưa bằng số giờ mà các ông Thủ Tướng Cộng Sản
sau đó ngồi hội họp. Và có lẽ đám người này không họp bàn
về chuyện gì khác ngoài việc bán nước hại dân nên chế độ
hiện hành càng kéo dài thì quê hương càng lụn bại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét