Triết lý giáo dục của thời đại mới phải hướng đến việc đào tạo
con người tự do, thay vì đào tạo con người công cụ như hệ thống giáo dục hiện
thời. Con người tự do là đích đến của giáo dục.
Tôi đã dành 22 năm của cuộc đời mình để đi học. Trong đó, 17
năm học phổ thông và đại học ở Việt Nam, và 5 năm sau đại học ở nước ngoài.
Trong khoảng thời gian đó, tôi đã trực tiếp trải nghiệm ba nền giáo dục khác
nhau.
Tôi cũng là một phụ huynh có ba con nhỏ. Con đi học, tôi vì
trách nhiệm và vì tò mò mà dành thời gian tìm hiểu chương trình, rồi học cùng
con ở hai quốc gia khác nhau nữa. Vậy tính ra, tôi đã đi qua năm nền giáo dục Á
- Âu, cả trực tiếp và gián tiếp.
Vậy tôi thấy gì khác nhau trong năm nền giáo dục đó? Và quan
trọng hơn, bài học nào sẽ được rút ra từ những trải nghiệm thực tế đó.
Tôi thấy rằng, dù khác nhau về văn hóa, thể chế và tôn giáo,
nhưng mục tiêu giáo dục nơi đâu cũng chỉ chia ra thành hai loại: Đào tạo con
người công cụ và đào tạo con người tự do.
Hai mục tiêu này không tách bạch tuyệt đối, thường lồng ghép
xen lẫn vào nhau theo chủ ý hoặc vô thức do tập tục. Tùy theo mức độ công cụ
hay tự do nhiều hay ít, mà hệ thống giáo dục đó sẽ tạo ra con người công cụ hay
con người tự do theo cách tương ứng.
Như mọi hệ thống sản xuất khác, một hệ thống chỉ có thể vận
hành trơn tru hiệu quả và không rơi vào hỗn loại khi hình dung đích xác được sản
phẩm đầu ra có những thuộc tính nào. Với giáo dục, thì đó chính là việc gọi tên
triết lý giáo dục thông qua việc trả lời câu hỏi cốt yếu: Hệ thống giáo dục hướng
đến việc đào tạo con người nào?
Câu trả lời cho câu hỏi này không là gì khác, mà chính là
triết lý giáo dục. Chỉ khi nào câu hỏi này được trả lời rõ ràng, dõng dạc và
chính danh thì triết lý giáo dục mới tỏ lộ và trở thành tư tưởng và kim chỉ nam
cho mọi hoạt động của hệ thống giáo dục. Nếu không, giáo dục sẽ rơi vào bế tắc.
Với cách hiểu về triết lý giáo dục như thế, với việc phân
tích nội dung chương trình giáo dục và với những trải nghiệm về hệ thống giáo dục
hiện hành, tôi hoảng hốt nhận ra rằng, triết lý giáo dục của hệ thống hiện thời
là đào tạo con người công cụ.
Đó là lý do vì sao tôi đã gặp nhiều khó khăn khi ra nước
ngoài du học trong những ngày đầu. Tôi gần như phải tự đào tạo lại từ đầu,
không chỉ kiến thức, kỹ năng, mà còn là những quan niệm về bản thân mình và cuộc
sống, và cả những giá trị mà một xã hội cần hướng tới.
Tôi hiểu rất rõ cái giá mà tôi phải trả trong suốt thời gian
đó. Và sau khi tỉnh ngộ ra điều đó, tôi bắt đầu gây dựng và theo đuổi một triết
lý giáo dục mới, phát biểu giản dị rằng: Con người tự do là đích đến của giáo dục.
Nói cách khác, câu trả lời cho câu hỏi “Học để làm gì?” sẽ
ngắn gọn là: Học để làm người tự do.
Vấn đề đặt ra: Con người tự do là gì? Và vì sao giáo dục lại
cần hướng đến việc đào tạo ra những con người tự do như vậy?
Con người tự do, như tên gọi của nó, thể hiện trước hết ở việc
tự do đi tìm câu trả lời cho câu hỏi cốt yếu “Tôi là ai?” Đó chính là tự do tư
tưởng. Tư tưởng về chính bản thân mình. Con người khác với con vật ở chỗ con
người biết hỏi “Người là gì, tức Tôi là ai?”, còn con vật thì không. Chính việc
tự do đi tìm câu trả lời cho câu hỏi này là cội nguồn của văn minh nhân loại,
hình thành nên nhân tính và xã hội con người.
Mà muốn vậy, điều kiện tiên quyết là họ phải có được tự do
tư tưởng để tư duy và trước khi đi đến câu trả lời cho câu hỏi tôi là ai của
riêng họ đó.
Mà để tư duy hiệu quả và chính xác, họ cần thông tin như những
nguyên liệu đầu vào. Vì thế, tự do tư tưởng đòi hỏi tự do thông tin như một điều
kiện cần. Nếu không có tự do thông tin, sẽ không có tự do tư tưởng. Trong giáo
dục, điều này có nghĩa, học sinh và giáo viên phải được quyền tiếp cận với các
nguồn tư liệu và tài liệu tham khảo khác nhau, thể hiện trước hết ở nhiều bộ
sách giáo khoa khác nhau được lưu hành.
Trong lớp học, học sinh phải được tự do bày tỏ ý kiến và diễn
giải của mình. Nội dung bài học vì thế không được phép đóng cứng vào một diễn
giải cụ thể nào, dù đó là diễn giải của người thầy đáng kính. Nếu không, học
sinh sẽ mắc kẹt vào một diễn giải cụ thể, làm thui chột sáng tạo và trở nên máy
móc. Việc học rõ ràng không phải chỉ là ghi nhớ giải pháp của thầy cô, mà là
tìm được bao nhiêu giải pháp theo cách của riêng mình cho vấn đề mình đang đối
mặt.
Tự do tư tưởng vì thế gắn liền với việc dịch chuyển nhận thức
để không bị đóng cứng vào một nhận thức đã có. Chỉ khi đó, người học mới có khả
năng mở ra những nhận thức mới, tương thích với thời đại mới, thời đại mà những
người sinh ra và dạy dỗ họ không có cơ hội để bước vào.
Việc thi cử khi đó cũng không đi theo hướng có học thuộc, biết
đúng điều đã được dạy để thi hay không, mà trở thành thước đo cho sự trưởng
thành của người học, mà quan trọng nhất là sự trưởng thành trong tư duy của họ,
biểu hiện qua một năng lực cốt yếu: Năng lực tư duy độc lập.
Vì sao như vậy, vì nếu không có năng lực tư duy độc lập, một
người dù đã bạc đầu, vẫn cần phải cậy nhờ đến tư duy của kẻ khác, do đó trên thực
tế vẫn là trẻ vị thành niên. Đất nước không cần nhiều trẻ vị thành niên bạc đầu
như vậy. Đất nước cần những con người
trưởng thành, có tư duy độc lập, để xây dựng một đất nước độc lập và trưởng
thành.
Rồi nữa, sau khi có tự do tư tưởng, thì lại phải có một hình
thức nào đó để biểu đạt cái tự do tư tưởng đó, vì thế mà tự do ngôn luận phải
được hình thành. Nếu không, tự do tư tưởng chỉ diễn ra trong đầu của mỗi cá
nhân, bị giới hạn bởi chính nhận thức chủ quan của cá nhân đó, do đó không mang
lại lợi ích gì nhiều cho xã hội.
Con người khác con vật chủ yếu ở khả năng nhận thức và tư tưởng,
trong đó có nhận thức và tư tưởng về chính bản thân mình. Vì thế, tự do tư tưởng
là tầng thứ nhất, là nền móng quan trọng nhất của con người tự do.
Tầng thứ hai của con người tự do là tự do lựa chọn. Lựa chọn
là cấp độ cơ bản nhất của hành động. Nhìn thật kỹ chúng ta sẽ thấy mọi hành động
có nghĩa đều bắt đầu bằng một lựa chọn. Ngay cả khi không lựa chọn cũng là một
lựa chọn. Vì thế, để cho sức mạnh và sự hữu ích của tự do tư tưởng được hiện thực
hóa, cần thiết phải có tự do lựa chọn.
Vì sao? Vì sau khi đã có tự do tư tưởng, đã có thể tư duy độc
lập, thì ta phải làm điều gì đó chứ? Không ai trả lương cho người lao động vì họ
biết gì và nghĩ gì trong đầu. Người lao động được trả lương vì họ tạo ra được
giá trị gì cho người sử dụng. Nếu giáo dục chỉ đào tạo ra những thế hệ học nhiều
thi giỏi mà không biết làm việc, không có khả năng lựa chọn thì rõ ràng nền
giáo dục đó đã sai đường.
Với giáo dục, tự do lựa chọn thể hiện trước hết trong việc
được quyền lựa chọn hình thức học tập phù hợp với mình. Vì thế, bên cạnh những
loại hình trường hiện có, loại hình homeschooling, tức học tại nhà, cần được thừa
nhận về mặt pháp lý. Trẻ vì lý do gì đó, như sức khỏe yếu, mới ở nước ngoài về,
hoặc đơn giản là muốn thay đổi cách học một thời gian, mà chọn hình thức học tại
nhà thì cần được thừa nhận, miễn sao có cơ chế kiểm tra đánh giá.
Quyền tự do lựa chọn còn thể hiện ở việc được lựa chọn
chương trình học tập. Vì lẽ đó, cần phải có nhiều bộ sách giáo khoa, thay vì chỉ
một bộ sách giáo khoa như hiện giờ. Rồi xa hơn thế, người học cần được quyền lựa
chọn giáo viên phù hợp. Vì thế hệ thống giáo dục cần phải tổ chức sao cho lựa
chọn này thực hiện được, ví dụ bỏ biên chế suốt đời. Không thể nào một giáo
viên kém, nhưng vì lý do nào đó, vào được hệ thống giáo dục, thì nghiễm nhiêm ở
đó gần 40 năm cho đến lúc về hưu mà không có cách nào để thay thế.
Tự do lựa chọn được đặt cơ sở trên tự do tư tưởng. Tự do tư
tưởng diễn ra ở bên trong bản thân mình, còn tự do lựa chọn là sự thể hiện cái
tự do bên trong đó ra bên ngoài thông qua lựa chọn. Nhờ đó, tự do bên trong mỗi
người được thể hiện ra đời sống, và hòa cùng tự do của người khác, trên cơ sở
tôn trọng tự do của chính người khác đó.
Nhờ có tự do lựa chọn mà một người có khả năng tự quyết về
cuộc đời mình, do đó làm chủ cuộc đời mình, và do đó tự chịu trách nhiệm về cuộc
đời mình như một hệ quả tất yếu. Đó là sự trưởng thành đích thực. Đó là điều mà
giáo dục hướng tới. Nếu không, xã hội sẽ thì là một tập hợp những kẻ vị thành
niên, dù đầu đã bạc và khi đi học thì điểm cao ngất ngưởng.
Nói cách khác, một người có tự do lựa chọn là một người đã
có khả năng lãnh đạo bản thân, làm chủ cuộc đời mình, và tự chịu trách nhiệm về
sự làm chủ đó. Đó chính là những phẩm chất mà một người học cần hướng tới. Lãnh
đạo bản thân, làm chủ cuộc đời mình là thước đo cho sự trưởng thành thực sự cho
người học.
Sau khi đã có được tự do tư tưởng và tự do lựa chọn, chúng
ta đã thành con người tự do ở cấp độ cơ sở nhất. Nhưng con người không chỉ có
tư tưởng. Con người còn có cơ thể này và muôn vàn cảm xúc và các trạng thái
tinh thần đi kèm. Mỗi sự thay đổi trạng thái của cơ thể, trạng thái cảm xúc, trạng
thái tinh thần thì đều tạo ra một sự trở thành mới. Nguồn gốc của những sự trở
thành mới này là sự tương tác của những gì đang diễn ra bên trong và bên ngoài
mình, cũng như sự kết nối của những gì đang diễn ra bên trong và bên ngoài mình
đó.
Tầng thứ ba của con người tự do sẽ là tự do trở thành, tức
được tự do trong việc quyết định trở thành người mình chọn để trở thành. Nó bao
gồm tự do thân thể, tự do biểu đạt cảm xúc, tự do biểu lộ tinh thần. Sự thay đổi
của chúng chính là sự thay đổi của chúng ta. Người học phải nhận biết và làm chủ
được những sự thay đổi đó, thông qua lựa
chọn trong tự do và sau khi suy xét.
Vì thế, tự do trở thành đặt cơ sở trên tự do lựa chọn và tự
do tư tưởng.
Cho đến nay, tự do thân thể đã được pháp luật bảo hộ, nhưng
nhiều khi còn mâu thuẫn khi triển khai. Quyền tự do thân thể chưa được nhận thức
đúng. Bạo hành trong gia đình và nhà trường, một sự xâm phạm tự do thân thể điển
hình, vẫn xảy ra thường xuyên. Bạo lực học đường bùng phát cũng là chỉ dấu xấu
cho thấy tự do thân thể đã bị xâm phạm ngay trong môi trường trong sáng nhất là
nhà trường.
Còn tự do biểu đạt, dù là cảm xúc hay tinh thần, gần như ít
khi được xét đến. Một phần do văn hóa truyền thống, một phần do giáo dục đã bỏ
qua thứ tự do trở thành này, nên con người không được sống thật với cảm xúc và
các giá trị tinh thần của mình, lại càng không dám biểu đạt chúng ra cho người
khác thấy. Tất cả những điều này đều không tốt cho sức khỏe tâm thần, cho sức
sáng tạo, và rộng hơn là cho một xã hội lành mạnh.
Vì sự trở thành có nguồn gốc từ sự kết nối và phản ứng với
những gì đang diễn ra bên trong và bên ngoài mình, tự do trở thành vì thế là cơ
sở cho sự triển khai việc sống của một người ở trong đời sống. Nhờ đó, một người
có thể tự phát triển bản thân mình, tự hoàn thiện việc sống của mình trở nên lịch
lãm, tinh thông và đẩy việc sống trở thành một nghệ thuật đáng ngưỡng mộ.
Khi đó, người ấy không chỉ trả lời được câu hỏi “Tôi là
ai?”, mà còn có thể trả lời được câu hỏi cốt yếu khác, như: Ý nghĩa cuộc sống
là gì? Ta đang đi qua cuộc sống này như thế nào? Ta sẽ làm gì với cuộc đời
mình? Trên tất cả, những câu trả lời này sẽ không chỉ đến được từ lý trí nhờ tự
do tư tưởng, mà đến từ toàn bộ khối trải nghiệm của mình ở trong đời sống, chân
thật như một phần của đời sống đang-là.
Tầng thứ tư của con người tự do là tự do kiến tạo, có được
trên nền móng từ ba thứ tự do đã nói ở trên. Tương lai của một con người, tương
lai của một quốc gia, nằm ở thứ tự do kiến tạo này.
Vì con người ta chỉ có thể sống ở thì hiện tại, tức ở cái
bây-giờ, nên cả bốn tầng bậc tự do này đều diễn ra ở thì hiện tại. Tuy nhiên, tự
do kiến tạo lại có mục tiêu hướng đến tương lai, cụ thể là kiến tạo một tương
lai tốt đẹp hơn so với những gì đang có.
Tự do kiến tạo vì thế là tự do trong việc tư tưởng, lựa chọn
và trở thành một tương lai mới tốt đẹp hơn, hiệu quả hơn, xứng đáng hơn. Điều
này là cần thiết, vì nếu không, mỗi người và do đó cả xã hội, sẽ chỉ giậm châm
tại chỗ mà không tiến lên được bước nào trên hành trình phát triển.
Tuy nhiên, có được tương lai kiến tạo không hề dễ. Một người
chỉ có thể kiến tạo tương lai nếu tương lai đó đã được kiến tạo trong tâm trí
mình trước hết. Do đó, tự do kiến tạo lại trở về với nền móng ban đầu của nó,
đó là tự do tư tưởng. Không có tự do tư tưởng sẽ không có tự do kiến tạo.
Vì nhận thức của con người là kết quả của một chuỗi những trải
nghiệm mà họ đã kinh qua, nên họ chịu giới hạn bởi chính những trải nghiệm họ
đã kinh qua đó. Nói cách khác, nhận thức của chúng ta bị giới hạn bởi chính nhận
thức của chúng ta ở trong quá khứ. Vì thế, nếu không ra khỏi quá khứ, tương lai
sẽ bị giam hãm bởi chính quá khứ. Lịch sử của đất nước chúng ta trong mấy chục
năm gần đây đã minh chứng cho điều này, rằng quá khứ vẫn còn đang ngự trị. Với
giáo dục thì điều này lại càng trở nên rõ nét, khi cải cách giáo dục cứ mãi sa
vào sự vụ hết lần này đến lần khác mà không ra khỏi được bế tắc do chính quá khứ
mang lại.
Vì vậy, để có được tự do kiến tạo, giáo dục phải là cho người
học có khả năng vượt qua những rào cản nhận thức gây ra bởi quá khứ. Nói cách
khác, giáo dục phải có khả năng làm cho người học vượt thoát khỏi những giới hạn
do chính giáo dục mang lại. Điều này thể hiện trước hết ở khả năng thay thế những
nhận thức cũ, giá trị cũ, tham chiếu cũ bằng những cái mới. Nhờ đó, chúng ta có
thể vượt qua chính mình để tạo chính mình.
Thực tế cho thấy, ai không làm chủ cuộc sống sẽ bị cuộc sống
làm chủ. Ai không làm chủ tương lai sẽ bị tương lai gạt bỏ ngoài lề. Tự do kiến
tạo vì thế là thứ tự do vượt thoát chính mình để tồn tại và phát triển.
Một con người tự do như thế, tự do tức một con người có tư
tưởng, tự do lựa chọn, tự do trở thành và tự do kiến tạo, là một con người của
thời đại mới. Và cũng chỉ một con người tự do như thế mới có khả năng sống một
cuộc đời đáng sống, cho mình và xã hội.
Đó là lý do vì sao tôi luôn tâm niệm rằng, triết lý giáo dục
của thời đại mới phải hướng đến việc đào tạo con người tự do, thay vì đào tạo
con người công cụ như hệ thống giáo dục hiện thời.
Con người tự do là đích đến của giáo dục.
G.V.D.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét