Với người dân mảnh đất nghìn đời ông cha để lại nuôi sống bao thế hệ nhưng khi quan chức, đại gia “khát” thì muốn hay không cũng phải giao nộp, ai cưỡng lại sẽ bị cưỡng chế bằng bạo lực: đánh đập, bắt giam, bỏ tù, khủng bố tinh thần, bị xã hội đen rình rập hành hung, truy sát, bị chính quyền tước đoạt quyền công dân… Thế mà nhóm lợi ích quân đội lấy 157,6 ha đất vàng ở sân bay Tân Nhất, 117ha ở sân bay Gia Lâm, rất nhiều ha ở sân bay Bạch Mai (Hà Nội), Nha Trang,... thuộc đất an ninh quốc phòng kinh doanh kiếm lợi, mặc cho nhà nước thiếu đất phục vụ quốc kế dân sinh.
Tuy nhiên, đó không phải là những trường hợp lẻ loi mà là “truyền thống” của nhóm lợi ích quân đội.
Những năm 1980
ngành hàng không VN (HKVN) vẫn là đơn vị quân đội (Từ năm 1990 HKVN mới
thành ngành kinh tế dân sự). Lãnh đạo tổng cục HK dân dụng (TCHKDD) khi
đó là ông thiếu tướng không quân Trần Mạnh đề nghị nhà nước dân sự hóa
ngành HKDD để phát triển ngành kinh tế mới mẻ này. Năm 1985-1986, Bộ
Quốc phòng yêu cầu tổng cục HKDD giao sân bay Gia Lâm, các biệt thự
thuộc đất dự trữ trong khu vực sân bay Tân Sơn Nhất quản lý (bao gồm
nhiều ha), sân bay và đội trực thăng ở Vũng Tàu cho Bộ Quốc phòng nhưng
lãnh đạo tổng cục HKDD không đồng ý. Sau đó nghe nói phái viên của cấp
trên nhiều lần xuống tổng cục HKDD vận động nhưng vẫn không không thành.
Tình cờ, đầu
năm 1987, chúng tôi đăng bài “Vật tư rơi vào tay ai” ở báo Hàng Không VN
đấu tranh với một số cán bộ TCHKDD được chia đất rộng, lấy quỹ phúc
lợi xây nhà hoành tráng trong khi CBNV ăn ở rất cực khổ. Không ngờ việc
“phạm thượng” này được Tổng cục Chính trị, Bộ Quốc phòng ủng hộ nhiệt
liệt. Khá nhanh chóng, vụ việc cỏn con này được điều tra ráo riết, rùm
beng và cuối cùng Tổng Cục trưởng Trần Mạnh bị kỷ luật cách chức, giám
đốc sân bay Tân Sơn Nhất Phan Tương ủng hộ ông Trần Mạnh việc này còn bị
đi tù (bằng lý do không rõ ràng)... Thay thế ông tổng cục trưởng Trần Mạnh là ông Hoàng Ngọc Diêu.
Ngay sau khi có
Tổng Cục trưởng mới, mọi yêu cầu bàn giao đất đai, tài sản mà Bộ Quốc
phòng đã đề nghị trước đó được ký bàn giao chóng vánh. Sau này mọi người
mới đặt câu hỏi: Phải chăng mấy anh “tép” báo Hàng không VN bất ngờ
được ủng hộ, “tôn vinh” chỉ vì đã vô tình tạo ra cái cớ để Bộ Quốc phòng
đoạt đất đai, tài sản ngành HKDD? Bằng chứng là sau khi lấy xong những
“mục tiêu” kia thì các ngôi nhà sai phạm mà Viện Kiểm sát Quân sự Trung
ương tuyên bố tịch thu, xử lý vẫn tại vị đến ngày nay.
Từ những năm
1995 khi Mỹ bãi bỏ cấm vận, ngành vận tải HK luôn phát triển hai con số
nhưng đất đai ở các sân bay vẫn phần lớn thuộc Bộ Quốc phòng quản lý lại
bỏ hoang hoặc sử dụng sai mục đích do hoạt động máy bay quân sự ngày
càng “teo tóp”. Tại sân bay Gia Lâm thỉnh thoảng mới có vài ba chuyến
bay lên, xuống, dù quá lãng phí hạ tầng,nhưng tác dụng có lẽ chủ yếu chỉ
để “giữ đất”?
Đã được phân bổ
quá ít đất sau chiến tranh những quyết định trên của Bộ Quốc phòng lại
càng cản trở nhu cầu phát triển của ngành HKDDVN. Năm 1987 hoạt động
hàng không dân dụng ở Gia Lâm phải chuyển ngay lên Nội Bài giữa “đồng
không mông quạnh” làm cho việc đi lại của hành khách, hoạt động HK vô
cùng khó khăn, vất vả. Sau khi HKDD rút đi, hầu hết đất dự trữ của sân
bay này được quân đội chia cho cán bộ làm nhà ở, doanh nghiệp làm nhà
xưởng, sân golf nhà hàng, khách sạn… kinh doanh. Năm 2010, sân bay Nội
Bài quá tải nên ngành HKDD lập dự án sửa sang chuyển hoạt động các máy
bay nhỏ ATR 72 về Gia Lâm tạo thuận tiện cho hành khách nhưng cũng không
“thỏa thuận” được với bên quân sự, mặc dù lúc này, sân bay nằm trong
quy hoạch mạng sân bay dân dụng đã được Thủ tướng CP phê duyệt. Đến nay,
sân bay Gia Lâm chỉ còn trơ đường băng, đường lăn, sân đỗ chứa được mấy
máy bay, mỗi tuần èo uột vài chuyến bay lên xuống, vô cùng lãng phí.
Tại Tân Sơn
Nhất, sau năm 1975 vẫn còn hiện trạng quy hoạch sân bay rất hợp lý thông
minh: Những khu đất dự trữ đồng thời tạo tĩnh không thoáng cho máy bay
hoạt động chính quyền VNCH xây dựng các biệt thự nhà cấp 3 hai tầng
tiện nghi, hiện đại với 200-300 m2 sử dụng, mỗi biệt thự cách nhau vài
trăm mét có đường nhựa liên thông giữa rừng cây cổ thụ. Những biệt thự
này dành cho phi công, CBNV làm việc, nghỉ ngơi và làm nhiệm vụ giữ đất,
môi trường trong lành, giảm ô nhiễm không khí, tiếng ồn cho sân bay….
Thế nhưng, sau
khi Bộ Quốc phòng thu của sân bay TSN thì tất cả những biệt thự và khuôn
viên liền phân phát cho các tướng, tá làm nhà ở, bán chác… Dư luận kháo
nhau cán bộ nọ, kia tự dưng kiếm hàng chục tỷ ngon ơ. Phần lớn các khu
phố như Hồng Hà, Cửu Long, Bạch Đằng… ở quận Tân Bình hiện nay chính là
khu đất sân bay TSN trước đó. Bên những khu đất dự trữ còn lại của sân
bay phía quân sự quản lý cũng diễn ra tương tự. Đất dự trữ sân bay ba
bề, bốn bên bị quân đội và dân lấn chiếm.
Năm 2007 Tân
Sơn Nhất quá tải sân đỗ, nhiều chuyến bay đến phải bay vòng vèo trên
không chờ đợi, ngành HKVN đề nghị và được Thủ tướng Chính phủ cho quy
hoạch sang phía đất quân sự nhàn rỗi 30ha làm 30 chỗ đỗ nhưng phía quân
sự “không thỏa thuận”. Cũng từ đó nhóm lợi ích quân đội không biết làm
cách nào mà khiến Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và các cơ quan liên quan âm
thầm cho phép họ làm các công trình thương mại trong sân bay, mặc cho
Tân Sơn Nhất ngày càng quá tải như hiện nay.
Tại sân bay
Vũng Tàu, sau năm 1975 tổng cục HKDD vẫn tổ chức những chuyến bay thương
mại Sài Gòn - Vũng Tàu và năm 1986 thành lập ở đây cơ sở bay trực thăng
phục vụ bay dầu khí. HKDDVN đã mua hai máy bay Puma của Pháp chuyên bay
biển phục vụ chuyên chở người, trang thiết bị giũa giàn khoan và đất
liền… Thế nhưng, vào năm 1988-1989, Bộ quốc phòng thu mất công ty trực
thăng và cả sân bay với diện tích đất dự trữ mênh mông. Từ đó, diện tích
đất sân bay Vũng Tàu bị lấy dần và nay nhà cửa đã vây kín, tỉnh Bà Rịa
lại đang lên kế hoạch di dời sân bay đi chỗ khác với dự chi hàng tỷ đô
la.
Việc quân đội
lấy 157,6ha đất ở sân bay TSN, 117ha ở Gia Lâm, sân bay Vũng Tàu, đội
trực thăng bay dầu khí của HKDDVN đã cản trở không thương tiếc sự phát
triển HKDDVN. Việc quân đội lấy hơn 200 ha đất của dân xã Đồng Tâm nhưng
36 năm không sử dụng, không trả cho dân cũng chứng tỏ sự vô trách
nhiệm, vô lương tâm với dân. Tướng tá quân đội, quan chức đã có lương,
bổng lộc còn dân chỉ có mảnh đất sinh tồn mà họ nỡ giữ đó để đầu cơ lãng
phí nay còn sử dụngluật, lệ… để trấn áp dân.
Quân đội làm
kinh tế không chỉ kìm hãm sự phát triển kinh tế đất nước do cạnh tranh
không bình đẳng, sòng phẳng, minh bạch, môi trường lý tưởng cho tham
nhũng, làm tê liệt sức chiến đấu của quân đội mà còn hết sức thất sách
nếu có chiến tranh. Hiện nay nếu chiến tranh xẩy ra thì kẻ thù tha hồ
đánh phá cả vào các cơ sở kinh tế nhưng mang danh quân sự trong đó có
đội trực thăng bay dầu khí, sân bay Vũng Tàu, Tân Sơn Nhất... Đặc biệt
quân đội làm kinh tế, kinh doanh thì tất nhiên không thể giữ được chức
năng bảo vệ tổ quốc nữa vì quy luật: lơi nhuận, tiền trên hết!
Nó chứng tỏ quân đội không còn “vì nhân dân quên mình” nữa mà là “vì mình quên nhân dân”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét