Tiếp theo phần trình bày khái
quát về ba cột trụ căn bản là Chân-Thiện-Mỹ trong nền Văn Hóa nhân bản của nhân
loại xưa nay, từ đấy làm nổi bật lên bộ mặt thật giả trá, gian dối, phỉnh gạt,
sắt máu, phi nhân của nền Văn Hóa “Ngợm”, Huỳnh Quốc Huy dẫn vào chi tiết chủ
trương thâm độc của CSVN trong việc thi hành chính sách ma mị này.
Đối tượng đầu tiên họ nhắm tới là
biến các thế hệ trẻ Việt Nam thành những đàn cừu chỉ biết u mê nghe theo lời
tuyên truyền trí trá của Đảng. Trước hết, họ đoàn ngũ hóa giới trẻ tùy theo tuổi
tác để tùy theo trình độ nhồi nhét vào đầu óc con em chúng ta những tư tưởng đố
kỵ, sắt máu qua những khẩu hiệu những bài hát với nội dung kêu gọi hận thù giai
cấp, suy tôn lãnh tụ, trong đó già Hồ được đề cao tới tận mây xanh. Sau tháng 7
năm 54 chia đôi đất nước, họ biến giới trẻ miền Bắc thành một bày đàn, từ thành
thị tới thôn quê, hết ngày này qua tháng khác chỉ biết nhắm mắt nghe theo đảng
đoàn và được vận hành như những cỗ máy. Anh nói:
“Trong khi ấy, cha mẹ không hề
hay biết, không hề đề phòng, không hề đánh chặn nó, không hề giúp cho con cháu
mình né tránh nó! Có đúng không quý anh chị?”
Ảnh: Huỳnh Quốc Huy – Nguồn:
Internet
Những tay phù thủy của âm nhạc của
giai điệu
Để thực hiện dã tâm lần hồi biến
các thế hệ trẻ từ lớp măng non tới tuổi thanh niên trở thành một lực lượng nòng
cốt, mù quáng chấp nhận gian khổ, nhắm mắt lao đầu vào đường mòn mang tên Hồ tặc
vượt Trường Sơn, tiến hành cuộc trường chinh xâm lược miền Nam… Hànội đã khổ
công đào tạo một lớp cán bộ văn nghệ xuất quỷ nhập thần.
Người trẻ họ Huỳnh đã dành một đoạn
khá dài để dẫn giải chung quanh điều anh gọi là “phù thủy âm nhạc” “Quỷ Chúa
giai điệu” để nói về chủ trương đào tạo những tay thợ viết lành nghề, lão luyện
trong việc thuổng những âm giai cổ truyền của tiền nhân để biến tấu, cài đặt những
lời lẽ ngợi ca suy tôn lãnh tụ một cách kệnh cỡm. Vì cứ lập đi lập lại hoài từ
ngày này qua ngày nọ, từ năm này qua năm khác lâu dần thấm nhiễm vào tận não tủy
những người trẻ biến họ thành những hình nộm, những âm binh mặc tình cho Quỷ
Chúa sai khiến, sẵn sàng làm vật thiêu thân cho những mưu đồ tàn ác.
Huỳnh Quốc Huy nhận định:
“Mà họ hay lắm các anh chị ạ. Một
mặt họ bóp nghẹt sự thật và những giá trị nhân bản. Mặt khác, để đạt được thành
công tối đa trong việc tôn vinh sự dối trá nơi các thế hệ trẻ họ đã khổ công
hun đúc ra những cây viết, những người làm nhạc tài năng tuyệt đỉnh… Đó là những
tay phù thủy của những nốt nhạc, những con Quỷ Chúa của những giai điệu. Tôi có
thể nêu những thí dụ cụ thế để các anh chị dễ nhận ra.
Có những bài hát, nghe âm thanh
thôi, nghe giai điệu thôi thế hệ lớn tuổi sẽ nhận ra là nó lấy cảm hứng từ những
bài dân ca cổ truyền của dân tộc mình Đấy
là những âm thanh, những giai điệt tuyệt vời, nó miên man len lỏi vào lòng người
một cách tự nhiên. Tác dụng tai hại là khi bị đẩy vào trạng thái miên man bởi
âm thanh, giai điệu cũ người nghe bị cuốn vào lời ca mới mà quên luôn nét đẹp của
lời ca nguyên thủy. Quên luôn cái mục đích nó hướng tới và trong vô thức… say
mê, thích thú nó luôn. Chúng ta khó từ chối nó. Chúng ta khó cưỡng lại nó. Giản
dị vì nó khởi nguồn từ giai điệu cố truyền của dân tộc. Nghe riết rối không còn
nhận ra những hình tượng bậy bạ gửi trong ca từ được những tay phù thủy âm nhạc
tạo ra.
Trong số các anh chị có ai nghe
bài ‘HCM đẹp nhất tên Người’ chưa? Có ai nghe chưa? Của ông Trần Khiết Tường
đó. Tôi thử nhái một khúc cho các anh chị nghe nhé:
‘Hò ơi! hò ơi! ơ ơ…ơ, la lá la là
la la la lả lá la là… là la… là la lá la…’
Hay không các anh chị?
Tôi dẹp bỏ các từ ngữ. Nếu tôi
hát nguyên các từ ngữ hóa ra tôi làm thợ hát để tuyên truyền cho họ sao?
Nếu các anh chị nghe được từng chữ,
từng câu các anh chị sẽ thấy khiếp đảm lắm!
Giai điệu thật hay, nhưng tôi
nhái có thể không hay lắm, các anh chị nghe rồi coi chừng sẽ bị ghiền luôn đó,
nhất là đối với những anh chị gốc miền Nam, miền Tây. Tại sao vậy? Bởi vì nó là
điệu hò Cần Thơ… Nó là âm giai điệu hò Cần Thơ sông nước. Nó đã thấm sâu vào
tâm thức của đồng bào miền Tậy.
Thâm độc như thế đó quý anh chị.
Chúng nói lấy cái đó, cái tâm thức từ đời khẩn hoang của ông bà mình đã sáng tạo
ra cái giai điệu thật phóng khoáng, tự do. Nó lấy cái đó nó nhồi nhét ngôn từ
riêng của chúng vô. Nó thấm sâu trong lòng con em đồng bào mình, lớn lên bị những
ca khúc như vậy dụ hoặc từ thế hệ này qua thế hệ khác. Đó là những phù thủy âm
nhạc nhồi vào đồu óc dân mình một cách vô thức!
Nếu nghe kỹ và tỉnh táo, chúng ta
sẽ nhận ra là mọi người đều bình đẳng. Như vậy giữa tên ông Hồ và tên tôi, tên
các anh chị đâu có gì khác, đều đẹp như nhau, làm gì có cái vụ tên đẹp nhất phải
không các anh chị? Tên con cái của quý anh chị cũng đẹp như tên ông ta. Cứ coi
như tên tôi là Huỳnh Văn Mít, Huỳnh Văn Ổi thì nó cũng đẹp. Anh lấy cái gì làm
chuẩn để chê tên tôi xấu và bắt mọi người ca tên anh đẹp???
Rất cả mọi người tạo hóa sinh ra
đều ban cho họ quyền bình đẳng không ai có thể xâm phạm, trong đó có cái quyền
bình đẳng giữa tên tôi và tên ai đó chứ. Đúng không?”
“Đẹp nhất tên Người”, “Đẹp nhất tên Người”….
theo Huỳnh Quốc Huy, người ta muốn biến những ngoa ngôn, sáo ngữ lợm giọng ấy
thành một thứ chân lý… nhưng vẫn theo anh, nó lại là thứ “chân lý phi lý” nhất
trần gian! Và vẫn theo suy nghĩ của anh thì từ cái tên lọai số một sẽ đẻ ra những
cái tên loại hai, ba xoay quanh loại nhất để biến thanh một tập đoàn thống trị
để thay nhau đè đầu cưỡi cố dân ta từ trên nửa thế kỷ qua. Phóng trí tưởng tượng
xa hơn, anh nêu lên một mối nguy lớn khác cho trên 90 triệu đồng bào ngày nay
là nếu vô phúc cái “tên đẹp nhất” ấy lai là tên một anh Tàu phù thì sao?
Huỳnh Quốc Huy thảng thốt kêu
lên: “Nó sẽ cực kỳ nguy hiểm!… Nhưng tôi chỉ ví dụ thôi… xin đừng suy diễn (cười)”
Về tình cảm yêu thương, một thứ
tình cảm tự nhiên như hơi thở của con người cũng bị bọn phù thủy, bọn Quỷ Chúa
này hà hơi tiếp sức để biến thành những thứ tình cảm bệnh hoạn, không hề có
trong đời thường. Đó là thứ tình cảm gượng ép được bọn bồi bút dùng ma thuật
pha chế để dành cho lãnh tụ, cho giai cấp.
Sau khi nêu lên câu hỏi “Các anh
chị đã từng nghe bài hát này chưa?”, với nét cười nhạo báng, Huỳnh Quốc Huy cất
tiếng hát:
“’Đêm Trường Sơn, chúng ta nhìn
trăng, nhìn cây càng về khuya như có vẻ bâng khuâng, chúng cháu thấy… bùng,
bùng, bùng… Bác như thể đã đến nơi này…’
Ghê không các anh chị? (cười nửa
miệng. Lanh tanh).
Các anh chị thử nghĩ xem những
chàng thanh niên trai trẻ của Hà Thành, thủ đô thanh lịch ngàn năm văn hiến
nghe theo tiếng gọi của Pắc-Pó, họ khoác ba-lô, đội nón cối, xỏ dép râu lội bộ
xuyên rừng Trường Sơn xa xôi cách trở.Nửa đêm thanh vắng, họ ngồi bên nhau ngắm
cảnh vật chung quanh, tôi đố quý anh chị khi ấy họ nhớ tới ai, và mong mỏi điều
gì?”
Im lặng một giây để mọi người suy
nghĩ, anh cười khan rồi tự trả lời: “Văn Hóa Ngợm cố tình nhồi vào tim óc họ phải
mong có ‘Bác’ ngồi kế bên! Kinh khiếp không các anh chị?!”
Phân tích tâm lý, tình cảm của
con người bình thường, không bị lệch lạc, bệnh hoạn, anh cho rằng, vào những
giây phút như thế những đối tượng đầu tiên khiến họ phải nhớ tới là gia đình. Họ
sẽ nhớ cha mẹ, ông bà, bè bạn, bà con lối xóm và quang cảnh phố phường Hànội về
đêm.
Riêng với những người trai trẻ,
bên cạnh tình cảm gia đình, họ không thể không nhớ tới hình bóng những bông hoa
biết nói của Hà thành thanh lịch. Nếu đã yêu họ cũng không thể không nhớ tới
người yêu. Đấy là tình cảm chung của con người, là tâm trạng chung rất bình thường
của những con người bình thường phải có.
Nhìn thẳng về hướng trước mặt,
anh cười gằn rồi cất tiếng hỏi lớn: “Bộ bị biến giống hay sao mà cả một bày đực
rựa ngồi giữa dãy Trường Sơn ngắm trăng mà chỉ tưởng tượng kế bên có ông già
râu?”
Anh giơ cao hai tay lên rồi thảng
thốt kêu: “Trời ơi là Trời?! Trong khi cái ông già râu đó không có một chút
liên hệ họ hàng thân thích gì với họ! Thế thì cái Văn Hóa đó là thứ Văn Hóa gì.
Đó chính là thứ Văn Hóa bệnh hoạn!… Nói tới đây tư nhiên tôi muốn nhuốm bệnh rồi
các anh chị ạ!”
Với trí thông minh, tài ăn nói
lưu loát, với nhiệt tâm của tuổi trẻ thêm vào lòng yêu nước muốn thông truyền
những hiểu biết của mình về nguy cơ mà thế hệ trẻ sẽ mắc phải, Huỳnh Quốc Huy
phân tích cặn kẽ những xảo thuật mà từ hơn nửa thế kỷ qua cho đến hôm nay đảng
và nhà cầm quyền CSVN vẫn không ngừng áp dụng. Theo suy nghĩ của anh, với thái
độ u mê, hoang tưởng, hãnh tiến, tham lam, độc ác và ích kỷ, họ không chỉ ngừng
lại sau khi xâm chiếm được miền Nam năm 75… mà họ còn nuôi mộng đẩy con em
chúng ta mơ tới chuyện một ngày nào đó sẽ đi chinh phục Sydney của Úc, Luân Đôn
của Anh, Nữu Ước của Hoa Kỳ và Paris của Pháp.
Dĩ nhiên ai cũng hiểu đây chỉ là
cách “cách miêu tả cố tình” của người trẻ họ Huỳnh đế nhấn mạnh tới cái căn
tính hoang tưởng nẩy mầm từ căn bệnh thâm căn cố đế của những đồ tử đồ tôn chủ
nghĩa Mác-xít/Lê-nin-nít mà ông Hà Sĩ Phu Nguyễn Xuân Tụ từng nói tới. Đó là “bệnh
kiêu ngạo cộng sản”. Có điều đây là thứ kiêu ngạo nằm trong “sách lược”, trong
“qui trình” dùng phương sách ám thị để biến giới trẻ thanh âm binh để dễ dàng
si khiến. Bởi vì những chuyện phi lý như thế bản thân tập đoàn Ba Đình đủ khôn
lỏi để không bao giờ tự mình làm, nhất là không khi nào cho con cháu của chính
họ làm. Anh nói: “Con cháu của các anh chị sẽ bị biến thành những con người dữ
dằn như vậy đó! Các anh chị có thích, có muốn điều đó xảy ra không. Phần tôi,
chắc chắn tôi không thích.
‘Giết giết nữa, bàn tay không
ngơi nghỉ’
Trên đời ai không có ước mơ.
Nhưng mà nói các anh chị hay, những tên đầu sỏ ngu dốt, tàn nhẫn, độc ác ấy
chúng nuôi những giấc mơ kinh hoàng lắm. Có thể nó đang nuôi tham vọng đẩy con
cháu chúng ta một ngày nào đó chiếm Donald Trump Tower sau khi bắt ông Tổng thống
Trump của nước Mỹ đi cải tạo!”
Vẫn với mục tiêu vạch trần cho mọi
người nhận chân bộ mặt thật tàn ác của Hànội trong sách lược triệt hủy những
giá trị Văn Hóa Nhân bản biết bao đời tiền nhân ta đã dày công bồi đắp –cụ thể
là Hai Mươi Năm Văn Học/Nghệ Thuật của hai nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa Miến
Nam- Huỳnh Quốc Huy đã nhắc tới hành vi man rợ “phần thư, khanh nho”, tức là “đốt
sách chôn nhà nho” của Tần Thủy Hoàng trước công nguyên. Dựa vào sử ký của Tư
Mã Thiên, anh cho hay, sau khi thống nhất nước Tàu thuở ấy, bạo Chúa Tần Thủy
Hoàng đã ra tay diệt trừ tận gốc mọi quyền tự do của người dân –trong đó có quyền
tự do ngôn luận không ngoài mục tiêu diệt khẩu trước khi xuống ta “đốt hết sách
vở và chôn sống cả một thề hệ Nho gia”.
Theo cách nhìn man rợ của Tần Thủy
Hoàng lúc bấy giờ thì giới trí thức đã dùng sách vở, dùng Văn Hóa để tạo phản,
chống lại triều đình nhà Tần. Do đó họ phải thiêu hủy toàn bộ sách vở vả sát hại
các nhà nho để triệt mầm hậu họa. Anh
nói:
“Chính sách bất nhân, phi văn hóa
này thực hiện từ năm 213 trước công nguyên, qua đó, tất cả kho tàng văn học,
sách vở bị đốt hết, các nho gia bị tàn sát để nhà Tần rảnh tay xây dựng một Văn
Hóa mới theo ý họ. Cuối cùng rồi sao các anh chị? Họ đã dựng nên một thứ Văn
Hóa phi nhân… biến con người thành những ‘Con Ngợm’”
Đấy là chuyện nước Tàu dưới thời
bạo Chúa Tần Thủy Hoàng.
Người bạn trẻ họ Huỳnh kéo những
người đang theo dõi dòng tư tưởng của anh về với cảnh ngộ đất nước chúng ta đầu
hậu bán thế kỷ 20 vào những năm 54/55 sau khi đất nước bị chia đôi, nửa phía Bắc
đặt dưới sự thống trị của cộng sản. Tất cả những gì liên quan tới những giá
trĩ, những vốn liếng tinh thần, đạo đức của tiến nhân ta –bao gồm sách vở và những
công trình kiến trúc của triều đình nhà Nguyễn và văn minh của người Pháp để lại
đều bị thiêu hủy, đập phá tan hoang. Anh nói:
“Thưa các ông bà miền Bắc, tôi nói
như vậy có đúng không? Hầu hết những gì mà họ gán cho là tàn tích của phong kiến,
thực dân đều bị họ phá sạch, đốt sạch!”
Sau tháng tư năm 1975, chiếm được
miền Nam, họ tiếp tục chủ trương phải xóa bỏ tận gốc rễ điều họ cho là nọc độc
của tư tưởng Văn Hóa thực dân Pháp và Đế Quốc Mỹ. Theo những tài liệu có được trong tầm tay,
anh ước tính có tới 180 triệu cuốn sách, bao gồm sách ngoại ngữ như tiếng Pháp,
tiếng Anh, tiếng La Tinh đã bị thiêu hủy. Vẫn theo anh, không ít gia đình trí
thức ở Sàigòn lưu trữ cả ngàn cuốn sách đã bị bọn CS Bắc Việt với sự tiếp tay của
nhóm chó săn 30 tháng tư ở miền Nam tiếp tay xông vào đốt hết!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét