Trường ĐH Luật khoa Sài Gòn thời
xưa. Ảnh: Luật khoa San Jose.
Giải phóng miền Nam và “giải
phóng” luôn cả “Tiên học lễ” ra khỏi học đường.
Trước ngày 30/04/1975 tất cả các
phòng học của Trường Tiểu học Công lập cũng như Tư thục thuộc chế độ Việt Nam Cộng
Hòa đều treo câu “Tiên học lễ, hậu học văn”. Lễ và Văn là nền tảng đào tạo nên
một con người tốt cho xã hội. Sách Luận ngữ có viết: “bác ngã dĩ văn, ước ngã
dĩ lễ” (dùng văn chương mở rộng kiến thức của ta, dùng lễ để ước thúc hành vi bản
thân ta).
Còn ở miền Bắc Việt Nam thì sao?
Nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân đã ghi lại: “Thế hệ tôi, sinh trưởng ở miền Bắc,
đi học trường phổ thông 10 năm (từ lớp 1 đến lớp 10) vào những năm 1954-1964,
thì khẩu hiệu “tiên học lễ, hậu học văn” hầu như không để lại ký ức gì. Là vì ở
miền Bắc thời đó, những gì được xem như gắn với “tư tưởng phong kiến” đều bị
coi là lạc hậu, cần tránh xa, cần chống lại; mà “tiên học lễ, hậu học văn” thì
rõ ràng là tư tưởng của Nho giáo, là thuộc hệ tư tưởng phong kiến rồi! Cho nên
dễ hiểu là không hề thấy khẩu hiệu “tiên học lễ, hậu học văn” xuất hiện trong
khuôn viên bất cứ ngôi trường nào trên miền Bắc thời gian ấy; cũng hầu như không
có giáo viên hay cán bộ nào trong ngành giáo dục thời ấy dám nói đến khẩu hiệu
đó trước các đám đông”.
Giữa đám người “có miệng ăn mà
không có miệng nói” thì vào năm 1973, nhà giáo Nguyễn Lân (1906-2003) viết bài
“Có nên vận dụng phương châm” tiên học lễ hậu học văn” trong việc giáo dục thế
hệ trẻ của ta ngày nay không?” (đăng tạp chí “Văn hóa nghệ thuật” ở Hà Nội, số
31, tháng 7/1973) mà động cơ viết bài này, theo lời của chính tác giả Nguyễn
Lân, là do thực tế “một số trẻ em không ngoan, trong nhà thì bướng bỉnh với cha
mẹ, ra đường thì hỗn láo với mọi người, đến trường thì xấc xược với thầy giáo”
(trích bài báo đã dẫn). Ngay sau khi bài báo xuất hiện, trên báo “Tiền phong” của
Trung ương Đoàn (số 2351, ra ngày 16/08/1973) có bài báo dài của tác giả Thanh
Bình nhan đề “Quét sạch những tàn dư tệ hại của Khổng giáo”, với những kết luận
chém đinh chặt sắt: “…chúng ta không thể dung hòa được với Khổng giáo và hệ tư
tưởng phản động và bảo thủ của nó” … “Chúng ta phải kiên trì đấu tranh để quét
sạch nó ra khỏi mọi lãnh vực của đời sống xã hội như quét sạch những đống rác bẩn
vậy!”
Tác giả cho biết, tiếp theo bài
báo này, “báo Tiền phong còn định ra cả một loạt bài khác nữa để công kích sự đề
xuất kể trên của nhà giáo Nguyễn Lân, nhưng Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã can thiệp
dừng lại“.
Sau khi cộng sản vào “giải phóng”
miền Nam, câu khẩu hiệu “Tiên học lễ, hậu học văn” cũng được đảng “giải phóng”
khỏi các trường học ở miền Nam Việt Nam và học sinh buộc phải học “đạo đức cách
mạng”. Mãi đến những năm cuối của thập kỷ 80 và đầu những năm của thập kỷ 90 của
thế kỷ trước mới thấy xuất hiện lại trong tất cả các trường học trên cả hai miền
Nam và Bắc của đất nước ta. Khẩu hiệu “Tiên học lễ, hậu học văn” được ngành
giáo dục cho sơn phết thật to được treo ở mặt trước của mỗi trường học, nhưng
dường như câu khẩu hiệu ấy chỉ là câu sáo rỗng vô hồn, được viết ra bởi quán
tính mà thôi!
Bỗng dưng vào năm 2014, trường
Trung học Cơ sở Tô Hoàng (Hà Nội) đã đi tiên phong bỏ biển hiệu “Tiên học lễ hậu
học văn”. Bài viết: “Đại học, học… đại và yêu nước có học” được đăng trên báo
VietNamNet ngày 18/05/2014, đã đăng tải sự kiện ấy: “…Không chỉ tổ chức chào cờ,
xếp nghi thức, Trường Trung học cơ sở Tô Hoàng ở Hà Nội đã có cách biểu thị
tinh thần tự tôn dân tộc “dài hơi” khi thể hiện tư tưởng thoát khỏi cái bóng ám
ảnh của Khổng giáo trong trường học. Từ năm học này, trường đã thay biển hiệu
“Tiên học lễ, hậu học văn” (của Khổng tử), bằng các câu của người Việt (“Hiền
tài là nguyên khí của quốc gia”) và UNESCO (“Học để biết, học để làm, học để
chung sống, học để tự khẳng định mình”)…”
Giữa các quốc gia trên thế giới
luôn có sự tiếp thu văn hóa lẫn nhau không phân biệt Tây hoặc Tàu. Văn hóa hay
chúng ta tiếp thu, văn hóa không hợp với thuần phong mỹ tục thì chúng ta chối từ.
Để có câu nói “Hiền tài là nguyên khí của quốc gia” cụ Thân Nhân Trung cũng phải
trải qua con đường “Tiên học lễ, hậu học văn” mới đúc kết nên câu nói ấy. Không
có “Lễ” thì kẻ hiền tài sẽ không được trọng dụng và những kẻ trình độ “a, bờ, cờ”
sẽ làm lãnh đạo!
Lễ là để cho con người có văn hóa
hơn
Để trở thành một con người có văn
hóa, thì phải có “Lễ”. Sách Quản tử viết: “Lễ, nghĩa, liêm, sỉ thị vi tứ duy”
(Lễ, nghĩa, liêm, sỉ là bốn giềng mối chính) và Lễ đứng đầu trong bốn giềng mối
ấy. Không có Lễ sẽ trở nên vô thần, phủ nhận thần thánh: “Dân chi sở do sinh, lễ
vi đại. Phi lễ vô dĩ tiết sự thiên địa chi thần dã…” (Trong những cái của dân cậy
mà sinh hoạt thì lễ là to hơn cả. Không có lễ thì không thể thờ thần của trời đất
cho có thứ bậc… – Lễ ký: Ai Công vấn XXVII).
Lễ là cốt để giữ chừng mực cho
hành vi của người ta: “Đạo đức nhân nghĩa, phi lễ bất thành; giáo huấn chính tục,
phi lễ bất bị; phân tranh biện tụng, phi lễ bất quyết; quân thần, thượng hạ, phụ
tử, huynh đệ, phi lễ bất định; hoạn học sự sư, phi lễ bất thân; ban triều, trị
quân, lỵ quan, hành pháp, phi lễ uy nghiêm bất hành; đảo từ, tế tự, cung cấp quỷ
thần, phi lễ bất thành, bất trang thị dĩ quân tử cung kính tổn tiết, thoái nhượng
dĩ minh lễ” (Đạo đức nhân nghĩa, không có lễ không thành; dạy bảo sửa đổi phong
tục, không có lễ không đủ; xử việc phân tranh kiện tụng, không có lễ không quyết;
vua tôi, trên dưới, cha con, anh em, không có lễ không định; học làm quan, thờ
thầy, không có lễ không thân; xếp đặt vị thứ trong triều, cai trị quân lính, đi
làm quan, thi hành pháp lệnh, không có lễ, không uy nghiêm; cầu khẩn, tế tự,
cung cấp quỷ thần, không có lễ không thành kính, không trang chính. Bởi thế cho
nên quân tử dung mạo phải cung, trong bụng phải kính, giữ gìn pháp độ, thoái
nhượng để làm sáng rõ lễ – Lễ kí: Khúc lễ thượng).
Lễ khiến cho hành vi của người ta
hợp với đạo Trung dung: “Cung nhi vô lễ tắc lao; thận nhi vô lễ tắc tỷ; dũng
nhi vô lễ tắc loạn; trực nhi vô lễ tắc giảo” (Cung kính mà không có lễ thì phiền;
cẩn thận mà không có lễ thành ra sợ hãi; dũng mà không có lễ thì loạn; trực mà
không có lễ thành ra vội vã – Luận ngữ: Thái Bá VIII, 2).
Để cho người ta khỏi làm điều bậy
bạ thì phải có Lễ: “Lễ giả, nhân nhân chi tình nhi vi chi tiết văn, dĩ vi dân
phường giả dã” (Lễ là nhân cái thường tình của người ta mà đặt ra tiết độ; văn
vẻ, để làm cái ngăn giữ cho dân – Lễ ký: Phường ký, XXX)
“Nhìn tổng quát lại đất nước ta
có bao giờ được thế này không?”
Vào tháng 11/2016 tại thôn Phật
Tích, xã Phật Tích, huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh, ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
đã phát biểu: “Có lẽ nhìn lại chưa bao giờ quê hương ta đẹp như thế này, chưa
bao giờ quê hương ta có đời sống văn hóa, kinh tế phát triển, xã hội ổn định…”,
nhưng rồi sau đó ông lại nêu ra: “Mặc dù bây giờ ra đường lắm chuyện khó chịu,
nghe báo chí nói rất nhiều chuyện tiêu cực hàng ngày, rất là bực mình. Tệ tham
nhũng, cán bộ hư hỏng có cả nhưng nhìn tổng quát lại đất nước ta có bao giờ được
thế này không?”
Trên khắp nước Việt Nam hiện nay,
từ thành phố đến làng quê, đâu đâu cũng bắt gặp cổng chào ghi: “Tổ dân phố văn
hóa”; “Làng (thôn) văn hóa”, đi đến đâu cũng nghe cái từ “văn hóa” nào là “văn
hóa ứng xử”; “văn hóa ẩm thực”; “văn hóa phong bì”; “văn hóa từ chức” …. Ấy vậy
mà ngay trong môi trường giáo dục, tỷ lệ nói dối của học sinh tang dần theo tuổi.
Tại hội thảo “Thực trạng văn hóa học đường và nhu cầu giáo dục kỹ năng sống cho
học sinh trung học” tổ chức ngày 24/09/2013, GS-TSKH Trần Ngọc Thêm, Giám đốc Trung
tâm Lý luận và Ứng dụng (ĐHQG TPHCM) đã đưa ra một kết quả điều tra: Tỷ lệ nói
dối cha mẹ ở học sinh cấp Tiểu học là 22%; cấp Trung học cơ sở là 50%; sinh
viên là 80%.
Trong môi trường giáo dục mà còn
như thế, hỏi thử ngoài xã hội sẽ như thế nào? Ngay tại thủ đô Hà Nội “nạn mất dạy”
đang trong tình trạng báo động: “một bộ phận các bạn trẻ là học sinh trung học,
các ca sĩ, người dẫn chương trình… có những lời nói thô tục, những ứng xử không
có văn hóa nơi công cộng, làm ảnh hưởng đến nếp sống văn minh của thành phố”.
UBND Thành phố Hà Nội có công văn số 3802/VP-VX do Phó Chủ tịch Thành phố Hà Nội
Lê Hồng Sơn chỉ đạo gửi đến Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch, phối hợp cùng Sở
Giáo dục và Đào tạo, UBND quận, huyện, thị xã kiểm tra, xem xét có biện pháp xử
lí cụ thể, nhằm hạn chế cao nhất những hành vi thiếu văn hóa trong nhà trường
và ngoài xã hội. Trước đó nhiều tờ báo và trang tin đã có phản ánh về nạn “mất
dạy” tràn lan ở Thành phố Hà Nội- trái tim, Thủ đô của cả nước khiến dư luận bất
xúc.
Hàng loạt tiêu cực xảy ra trong
xã hội khiến bà Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan phải lên tiếng: “Sáng nay tôi
xem truyền hình biết tin một số cán bộ Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tại một số xã ở
Hà Tĩnh biển thủ tiền của người nghèo, đau lòng quá. Tôi nghĩ bảo hiểm y tế có
những mảng tối cần phải chỉ ra. Ví như chuyện những người có thẻ bảo hiểm y tế
không được đối xử công bằng như những người có tiền. Địa phương muốn giữ người
có bảo hiểm không muốn chuyển lên tuyến trên dẫn đến bệnh thêm trầm trọng. Rồi
chuyện chi trả chậm, bớt xén. Vậy khắc phục tình trạng này thế nào?” Bà Phó Chủ
tịch nước còn tiết lộ: “Đến tiền của các cháu dân tộc thiểu số mà hiệu trưởng
cùng với một số cán bộ còn biển thủ đến gần 3 tỷ, vừa rồi mới khởi tố. Cái liều
vacxin tiêm cho một cháu lại san ra tiêm cho hai cháu ngay tại Hà Nội…Tôi càng
đi càng thấy buồn, “ăn” của dân không từ một cái gì”.
Vụ học sinh Trần Chí Kiên lớp 2A4
trường Tiểu học Nam Trung Yên (Cầu Giấy- Hà Nội) bị xe ô tô chở bà Tạ Thị Bích
Ngọc – Hiệu trưởng của trường – đâm gãy chân đã biến thành chuyện học sinh này
tự ngã và bị gãy chân, bởi lẽ 100% con người ở ngôi trường này đều xác nhận vào
thời điểm em Kiên gãy chân không có xe ô tô vào trường. “Những thầy cô quay
lưng lại với lại với sự thật, quay lung lại với tai nạn thương tâm của chính học
trò mình, những thầy cô có nhiệm vụ trồng người mà “làm chứng dối” như vậy sẽ cảm
giác như thế nào khi đứng trên bục giảng nói về sự thật thà về đạo đức công
dân?”
Trước đó tại trường Tiểu học Nguyễn
Khả Trạc (Cầu Giấy- Hà Nội), bà Tạ Thị Bích Ngọc đã phạm một lỗi rất xấu về đạo
đức là đã “lập quỹ đen từ tiền cắt bớt khẩu phần ăn của 400 học sinh”. Vụ việc
đã có kết luận từ Thanh tra cũng như Úy ban Nhân dân quận Cầu Giấy nhưng thay
vì bị kỷ luật “lại được chuyển sang một trường khác làm hiệu trưởng thì rõ ràng
cái tư cách, cái tác phong đó của cô Tạ Thị Bích Ngọc không chỉ là riêng của
cô. Phải có nhiều người “đồng cảm” với cô, chống lưng cho cô thì cô mới có cái
quyền tiếp tục ngồi cao gây ra cái sự kiện náo loạn nhân tâm tại trường tiểu học
Nam Trung Yên! Cô mới có đủ thế lực tiếp tục tại vị cho tới ngày 21/02/2017, mấy
tuần lễ sau sự kiện đó! Ngoài ra, cái tác phong đó của cô, trong đời thường
không ai trong số các lãnh đạo của cô nhận ra sao?Tại sao cô vẫn được thăng tiến
trong ngành? Phải chăng chính sách nhân sự của ngành, chính sách đề bạt của
ngành không xem đạo đức đương sự là tiêu chuẩn quan trọng?”
Hoặc như vụ bà Phạm Thị Minh Hiếu,
Phó Giám đốc sở Tư Pháp tỉnh Bình Thuận, bẻ cành hoa anh đào để chụp hình bất
chấp sự can ngăn của người dân tại khu vực hồ Tuyền Lâm –Đà Lạt. Bà đã cật vấn
người can ngăn: “Em là ai mà có quyền nói chị vậy? Em là chủ ở đây à? Em cho chị
xem giấy tờ…”
Ngoài ra còn “lắm chuyện khó chịu”;
“nhiều chuyện tiêu cực hàng ngày” được bao che và chỉ một phần rất nhỏ các vụ
việc trên được phanh phui trên các phương tiện thông tin “lề phải”. Và “có lẽ
nhìn lại chưa bao giờ quê hương ta đẹp như thế này!”.
Bà Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị
Doan trong góp ý dự thảo văn kiện tại Quốc hội sáng ngày 23/10/2015 đã nói: “Tại
sao có tình trạng trên nói dưới không nghe, nói một đằng, làm một nẻo, đảng
viên không thực hiện nhiệm vụ của mình hoặc thực hiện nhiệm vụ với tính chất rất
hình thức, sử dụng không hết giờ làm việc, công suất làm việc cống hiến rất hạn
chế”.
Bà Nguyễn Thị Doan nêu câu hỏi “Tại
sao?” Tất cả cũng bởi “vô lễ” mà ra! Xã hội mà “vô lễ” thì “trên không ra trên,
dưới không ra dưới”. Người xưa nói: “Bất học lễ vô dĩ lập” (Không học lễ thì
không nên người được) hoặc: “Bất tri lễ vô dĩ lập” (Không biết lễ thì không nên
người được). Người có văn hóa “thật sự” sống theo phương châm: “Phi lễ vật thị,
phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động” (không phải lễ thì chớ
trông, không phải lễ thì chớ nghe, không phải lễ thì chớ nói, không phải lễ thì
chớ làm- Luận ngữ: Nhan Uyên, XII)
“Sao bây giờ không ai sợ pháp luật,
sợ bị trừng trị nữa?”
Cũng tại phiên họp cho ý kiến về
báo cáo giám sát việc thực hiện chính sách bảo hiểm y tế giai đoạn 2009-2012
ngày 11/09/2013 bà Nguyễn Thị Doan phát biểu: “Sao giờ không ai sợ pháp luật, sợ
trừng trị nữa? Mỗi ngày người ta “ăn” từng tí của dân, từ liều vacxin con con đến
tiền chữa bảo hiểm…”
Pháp luật chỉ để trị cái đã rồi,
còn lễ thì ngăn cấm được việc chưa xảy ra: “Phàm nhân chi tri, năng kiến dĩ
nhiên, bất kiến tương nhiên. Lễ giả cấm ư tương nhiên chi tiền, nhi pháp giả cấm
ư dĩ nhiên chi hậu…Lễ vân, lễ vân, quí tuyệt ác ư vị mạnh, nhi khởi kính ư di
diểu, sử dân nhật tỉ thiện viễn tội nhi bất tự tri dã” (Phàm cái biết của người
ta chỉ biết được cái đã có rồi, không biết được cái sắp có. Lễ là để cấm trước
cái sắp có, pháp luật là để cấm sau cái đã có rồi…Lễ vậy, lễ vậy, lễ quí là dứt
được điều ác từ lúc chưa nảy mầm ra, dấy lòng kính ở chỗ người ta không trông
thấy, để cho dân ngày ngày đến gần điều thiện, xa điều tội, mà tự mình không biết-
Đại Đái Lễ ký: Lễ tế).
Thánh nhân chỉ trọng lễ chứ không
trọng hình luật bởi vì tác dụng của lễ thật là quảng đại, thật là tinh vi. Hồ
Thích đã nói trong sách Trung Quốc triết học sử rằng: “Trong cái nghĩa rộng chữ
lễ có hàm cái tính chất pháp luật, nhưng lễ thì thiên trọng về cái quy củ tích
cực, mà pháp luật thì thiên trọng về cái cấm chế tiêu cực. Lễ thì dạy người ta
nên làm điều gì và không nên làm điều gì; pháp luật thì cấm không cho làm những
việc gì, hễ làm thì phải tội. Người làm điều trái lễ thì chỉ bị người quân tử
chỉ nghị chê cười, chứ người làm trái pháp luật thì có hình pháp xét xử”. (Trần
Trọng Kim, Nho giáo –Quyển thượng, in lần thứ 4, trang 155, Nxb Tân Việt- Sài
Gòn)
Bỏ “tiên học lễ” là một sai lầm lớn
Cô giáo Nguyễn Thị Thuận- Hiệu
trưởng Trường Trung học cơ sở Tô Hoàng (từ năm 2008)- cho biết khi trường quyết
định bỏ khẩu hiệu “Tiên học lễ, hậu học văn” : “ở mình có những cái đã quá lâu,
quá cũ nhưng nhiều người vẫn ngại thay đổi khi đã cần phải thay đổi”. Đừng chê
“tiên học lễ” là “cái đã quá lâu, quá cũ”, bởi vì sự giáo hóa của lễ rất tinh
vi và có hiệu quả rất sâu xa: “Lễ chi giáo hóa dã vi, kỳ chỉ tà dã ư vị hình, sử
nhân nhật tỉ thiện, viễn tội, nhi bất tự tri dã” (Sự giáo hóa của lễ rất cơ mầu,
ngăn cấm điều bậy lúc chưa hình ra, khiến người ta ngày ngày đến gần điều thiện,
tránh xa điều tội, mà tự mình không biết- Lễ ký : Kinh giải, XXVI).
Hiện nay tình trạng đạo đức của
công chức Nhà nước ngày càng xuống cấp, Giáo sư- Tiến sĩ Nguyễn Thế Hùng có nhận
định: “Bây giờ đạo lý xã hội suy đồi, cái đúng cái sai không phân biệt được. Ở
Việt Nam bây giờ, ngay trên các phương tiện truyền thông đại chúng và quan niệm
xã hội rất lệch lạc nên cái đúng cái sai người ta không hiểu được. Điều này rất
đáng buồn. Những người biết cái đúng và muốn tuyên truyền thì có khi nhà nước
không cho làm. Những xã hội dân sự muốn truyền bá cái đúng thì lại không được
nhân rộng, phổ biến, cho nên những điều không đúng có dịp sinh sôi nảy nở. Nói
cho cùng người ta gọi nhà dột từ nóc dột xuống là như thế”. (Xem “Công chức bẻ
hoa chụp ảnh: Nhà dột từ nóc?”).
Đạo đức xã hội hiện nay được Giáo
sư, Tiến sư Nguyễn Thế Hùng kết luận là “dột từ nóc dột xuống”, ấy vậy mà nhà
nghiên cứu Lại Nguyên Ân lại đề xuất: “Khẩu hiệu “tiên học lễ hậu học văn” – vốn
có xuất xứ từ Khổng tử – càng nên được chúng ta sớm chấm dứt sử dụng trong hiện
tại, để từ nay chỉ được nên ghi nhận như một trong những thứ ta đã vay mượn, thời
quá khứ xa xưa”. Có lẽ nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân chưa bao giờ nghe những cụm
từ như: “giao thoa văn hóa”; “tiếp thu văn hóa”; “tiếp biến văn hóa” … hay sao
mà lại có đề xuất ấu trĩ như vậy?
“Tiên học lễ” tuy nó quá cũ nhưng
nó như một bờ đê ngăn cản “những điều không đúng” trong xã hội: “Phù lễ cấm loạn
chi lễ do sinh, do phường chỉ thủy chi tự lai dã” (Lễ là cấm loạn sinh ra, như
bờ đê giữ nước không đến vậy – Lễ ký: Kinh giải, XXVI). Người giàu sang biết lễ
thì không dâm tàn, không kiêu căng; người bần tiện biết lễ thì không nản chí,
không làm bậy; người lãnh đạo có biết lễ thì mới biết trọng dụng hiền tài, biết
trị nước, an dân.
Nguyễn Văn Nghệ
Diên Khánh –Khánh Hòa
Đoàn Đạt (Một Thế Giới)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét