TÂM THƯ,
Kính gởi cộng đồng Facebook, cùng các bạn bè, thân hữu xa gần,
Ngày 1/6/2017 vừa qua, Tổng Lãnh Sự (TLS) Pháp tại Sàigòn đã mời tôi
lên để thông báo một tin "rất xấu": nhà nước Việt Nam ngày 17/5 đã ký
quyết định hủy bỏ quốc tịch Việt Nam của tôi, và điều này đưa đến việc
trục xuất tôi về Pháp (tôi có song tịch Pháp Việt).
Khi tôi đặt
bút xuống viết những dòng này, tôi có cảm tưởng như còn đang say rượu.
Vợ và con tôi nghe tin này khóc ngất. Anh tôi (thương phế binh VNCH tật
nguyền gần 100%) cũng bàng hoàng. Hoàn cảnh gia đình không cho phép vợ
tôi đi cùng, vì còn phải chăm sóc mẹ già cũng như lo cho ông anh tật
nguyền, điều này có nghĩa gia đình chúng tôi sẽ phải ly tán.
Tháng 11/1973...
nhưng tôi còn nhớ như ngày hôm qua, tôi cất bước sang Paris du học. Khi máy bay đang lượn trên bầu trời Sàigòn, tôi nhìn qua cửa sổ và tự nhủ sẽ trở về để xây dựng quê hương đang điêu tàn vì chiến tranh. Hai năm sau, mọi suy tính của tôi sụp đổ và tôi bắt buộc phải bước vào một cuộc đời mới, nơi một phương trời mới với những suy nghĩ mới, tuy nhiên trong lòng tôi vẫn canh cánh hướng về quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn của mình.
nhưng tôi còn nhớ như ngày hôm qua, tôi cất bước sang Paris du học. Khi máy bay đang lượn trên bầu trời Sàigòn, tôi nhìn qua cửa sổ và tự nhủ sẽ trở về để xây dựng quê hương đang điêu tàn vì chiến tranh. Hai năm sau, mọi suy tính của tôi sụp đổ và tôi bắt buộc phải bước vào một cuộc đời mới, nơi một phương trời mới với những suy nghĩ mới, tuy nhiên trong lòng tôi vẫn canh cánh hướng về quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn của mình.
Sau một thời gian sinh sống và làm việc, tư tưởng trở về
Việt Nam lại nhem nhúm trở lại và tôi đã cắp sách đến trường để trang bị
cho mình những kiến thức ích lợi cho công việc ở Việt Nam. Trở về nước
năm 2000, tôi trầy trật mới tìm được một công việc thích hợp trong Đại
học Bách Khoa SG với đồng lương ít ỏi. Trong suốt 10 năm giảng dạy, tôi
vẫn tự nhủ mình không phải là một người thầy giỏi, tôi chỉ được mỗi cái
chăm chỉ và tận tâm. Tôi tự hài lòng với bản thân vì đã đem hết sinh lực
và tâm trí của mình để truyền đạt kiến thức đến cho giới trẻ. Khi tôi
bị bắt vào năm 2010 vì đã lên tiếng về tình hình đất nước, tôi đang dạy
cùng lúc 5 môn toán khác nhau và đó là lúc khả năng và óc sáng tạo của
tôi đang ở mức sung mãn vượt bực.
Nhờ sự can thiệp của chính phủ
Pháp và sự lên tiếng của các tổ chức nhân quyền cũng như sự đấu tranh
của nhiều người trong, ngoài nước, án của tôi tương đối nhẹ, chỉ 17
tháng tù giam và 3 năm quản chế. Có điều sau đó thì hoài bão đi dạy của
tôi cũng sụp đổ. Thỉnh thoảng tôi tính mở lớp Pháp văn nhưng họ vẫn rầy
rà đủ thứ. Thậm chí vào năm 2016, khi cùng các bạn trẻ chia sẻ và trao
đổi các kiến thức về quyền con người, về pháp luật Việt Nam, về kỹ năng
sống cũng bị công an giải tán một cách thô bạo, máy móc bị tịch thu. Cho
đến ngày hôm nay những khiếu kiện của tôi vẫn bay vào hư vô.
Cho
dù khó khăn và đe dọa đủ điều, tôi vẫn cố gắng duy trì những phản ứng
và những đóng góp của mình về các vấn đề của đất nước. Những bài viết
của tôi mang tính phê bình nhưng bao giờ cũng chừng mực, ôn hòa và không
thể kết luận là nguy hại đến an ninh quốc gia. Tuy nhiên, dưới mắt nhà
cầm quyền cộng sản, chừng ấy là chưa đủ. Qua các kênh thông tin, tôi
biết tôi vẫn là một cái gì đó tiềm tàng đe dọa đến họ, và mặc dù đã duy
trì phản ứng của mình một cách rất chừng mực và thận trọng, họ cũng
không yên lòng, để sau cùng đi đến quyết định tước quốc tịch của tôi.
Việc tước quốc tịch đồng nghĩa với việc trục xuất, nghĩa là tôi không có quyền sống và chết trên quê hương của mình.
Tôi còn nhớ, khi tiếp xúc với TLS Pháp vào năm 2010-2011 khi còn ở
trong tù, tôi có minh định rằng tôi chọn ở tù hơn bị trục xuất. Ngài TLS
lúc ấy đã ghi nhận và nhắc đi nhắc lại nguyện vọng của tôi và hứa sẽ
giúp tôi toại nguyện.
Ngày hôm nay tình hình có vẻ đã thay đổi.
Việc bỏ tù một công dân Pháp có lẽ sẽ phức tạp cho cả hai chính phủ và
cuối cùng họ đã chọn một giải pháp đỡ phiền phức nhất nhưng cũng vô nhân
đạo nhất, vì hơn ai hết, họ biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi đơn chiếc
như thế nào.
Ngày xưa, khi bị tù, tôi nghĩ đó sẽ là những chuỗi
ngày đau khổ nhất của một con người, nhưng bây giờ tôi thấy còn một thứ
kinh khủng hơn, đó là không được sống trên quê hương của mình.
Ngay trong lúc này, tôi chưa nhận được bất cứ văn bản nào về vụ tước
quốc tịch, nên chỉ biết gởi đến bà con thân thương những dòng tâm sự này
và mong được sự cảm thông và hậu thuẫn của mọi người bằng cách chia sẻ
rộng rãi bức Tâm Thư này đến cho bạn bè. Gia đình chúng tôi cũng đã liên
hệ với luật sư để tìm hiểu thêm và tôi được biết hành vi tước quốc tịch
tôi là sai pháp luật Việt Nam (xin xem tài liệu dưới đây).
Cuối
thư, tôi xin chép lại đây một câu nói của một người đấu tranh đã bị trục
xuất: "Người ta có thể đưa tôi ra khỏi Việt Nam, nhưng không ai có thể
đưa Việt Nam ra khỏi tôi."
Phạm Minh Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét