Nguồn: “Behind the rise of North
Korean hackers: the 121 game, the hacker forces and the red star system”, Best
China News, 17/05/2017.
Trong khi nhiều nơi trên thế giới đang hãi hùng vì bị virus WannaCry tấn công thì chỉ có Triều Tiên vẫn an toàn vô sự. Chuyện ấy chẳng làm các nhà du hành vũ trụ đang làm việc trên Trạm ISS ngạc nhiên: họ bay một vòng quanh Trái Đất mất 90 phút và luôn nhìn thấy phần phía bắc bán đảo Triều Tiên tối om không ánh đèn.
Tại các nước phát triển, virus
máy tính là một loại bệnh xã hội nhà giàu, đối với Triều Tiên thì nó hầu như là
một nỗi phiền muộn ngọt ngào. Hãy thử nghĩ về một đất nước không thường xuyên
có điện và Internet (ở đây bỏ qua con số 1024 địa chỉ IP đã biết). Thế nhưng
tình hình đã chuyển biến nhanh chóng.
WannaCry thuộc loại virus tống tiền
chưa đủ tinh vi, nó chỉ mới kiếm được có 70 nghìn USD.
Symantec và Kaspersky Lab ngày
15/5/2017 cho biết: một tổ chức có tên Lazarus đã dùng một phần mã của phiên bản
thời kỳ đầu của virus tống tiền (ransomware). Các nhà nghiên cứu của một số
công ty xác nhận Lazarus làm việc cho Triều Tiên. Tháng trước, Kaspersky Lab
đưa ra báo cáo cho biết mấy năm gần đây Lazarus đã tấn công 18 cơ quan tài
chính tiền tệ ở Đài Loan, Ấn Độ, Indonesia nhằm đánh cắp những khoản tiền lớn.
Nếu xét tới việc gần đây các tổ
chức quốc tế đang tăng cường trừng phạt Triều Tiên thì rất có thể virus tống tiền
trở thành thủ đoạn làm giàu mới ở Triều Tiên. CIA gọi Triều Tiên là “nền kinh tế
mở nhất thế giới”. Ước tính tổng sản lượng nền kinh tế Triều Tiên năm 2015 chỉ
bằng 29,9 tỷ USD (hoặc 205,9 tỷ nhân dân tệ). Trong khi đó, tính đến năm 2014,
các khoản nợ thương mại quốc tế của Triều Tiên đã vượt quá 62,8 tỷ USD. Các nước
chủ nợ chính là Mỹ, Đức, Pháp, Nhật.
Thế nhưng hiện nay kết quả tấn
công của bọn tin tặc không lấy gì làm khả quan. Cách đây ít lâu ông Boset Cố vấn
An ninh quốc gia của Tổng thống Trump nói lần này virus WannaCry làm cho tổng cộng
300 nghìn máy tính của khoảng 150 nước bị nhiễm, nhưng tổng số tiền chuộc mà
các chủ máy tính đã trả cho bọn tin tặc (để mở khóa files) thì chưa tới 70 nghìn
USD.
Trong làng virus máy tính, có thể
xếp ransomware vào loại động vật ăn cỏ hiền lành, điểm khác biệt lớn nhất giữa
nó với các loại virus khác là ở thủ đoạn và phương thức nhiễm độc. Trong đó một
loại chỉ đơn thuần khóa máy tính của nạn nhân, còn một loại khác thì mã hóa một
cách hệ thống các files trong ổ cứng của nạn nhân. Tất cả các phần mềm tống tiền
đều sẽ yêu cầu nạn nhân phải nộp tiền chuộc để qua đó lấy lại quyền điều khiển
máy tính, hoặc lấy lại chìa khóa mã (mà nạn nhân không thể có được) để giải mã
cho các files.
Virus tống tiền trước tiên khởi sự
ở Nga rồi lan ra các nơi trên thế giới. Reveton, CryptoLocker, CryptoWall v.v…
là những ransomware tương đối nổi tiếng trong lịch sử. Trước đó họ máy tính
Apple Mac luôn được coi là an toàn thì sau cũng không thể tránh được chúng.
KeRanger, phần mềm tống tiền đầu tiên chạy trên hệ điều hành MacOS X, xuất hiện
năm 2016, virus này ngụy trang các files exe dưới định dạng DMG biến thành
files RTF và có thời gian tiềm ẩn là ba ngày.
Virus tống tiền thường giả danh
là cơ quan thực thi pháp luật để dọa dẫm các nạn nhân rằng máy tính của họ bị
phát hiện là đã tiến hành các hoạt động bất hợp pháp như khiêu dâm, đánh cắp bản
quyền hoặc sử dụng hệ điều hành bị bẻ khóa… Thu tiền chuộc là mục tiêu cuối
cùng của các loại ransomware. Để tránh bị cơ quan luật pháp truy cứu, tin tặc
thường yêu cầu nạn nhân trả tiền chuộc bằng loại tiền Bitcoin [chứ không trả bằng
dollar Mỹ]. Riêng WinLock năm 2010 nhận được khoảng 15 triệu dollar tiền chuộc
bất hợp pháp.
Cục 121 và binh đoàn tin tặc bí ẩn
của Triều Tiên
Triều Tiên được cho là đã thành lập
một đơn vị tin tặc vào thập niên 1980.
Báo cáo của Bộ Quốc phòng Hàn Quốc
cho biết từ năm 1986 đội ngũ tin tặc nói trên theo học giáo trình máy tính 5
năm tại Đại học Quân sự Kim Nhật Thành, sau đó họ phục vụ tại Cục Tự động hóa
chỉ huy và Cục Trinh sát thuộc Bộ Tổng tham mưu của Bộ Quốc phòng, chuyên trách
chiến tranh mạng, thâm nhập các hệ thống máy tính của Hàn Quốc, Mỹ và Nhật nhằm
thu lượm tình báo hoặc phát động tấn công máy tính.
Do trang thiết bị hạ tầng mạng
Internet của Triều Tiên còn yếu nên bộ đội tin tặc của họ phải bố trí nhiều cứ
điểm bí mật tại nước ngoài. Cục 121 (121 Unit) của Quân đội Triều Tiên được cho
là đơn vị chịu trách nhiệm về hoạt động tin tặc. Nó được thành lập vào cuối thập
niên 1990, biên chế khoảng 1800 người, thuộc Cục Trinh sát, một cơ quan tình
báo của quân đội. Đơn vị này bắt đầu hoạt động từ năm 2005.
Thời báo New York cho rằng mạng
lưới tin tặc của Triều Tiên rất lớn, có 1700 tin tặc, ngoài ra còn có hơn 5000
nhân viên đã được đào tạo, các cán bộ phụ trách và các nhân viên chi viện khác.
Nhằm tránh bị người ngoài nghi ngờ, tin tặc Triều Tiên thông thường hoạt động tại
Trung Quốc, Đông Nam Á và châu Âu, được cơ quan chủ quản ở Triều Tiên giám sát
chặt chẽ.
Bộ đội tin tặc Triều Tiên có hai
mục tiêu lớn là kiếm tiền và thu lượm tình báo
Symantec, nhà sản xuất phần mềm
an toàn máy tính tin rằng mấy năm nay có nhiều vụ tấn công máy tính được cho là
do tin tặc Triều Tiên tiến hành, kể cả vụ công ty điện ảnh Sony năm 2014 bị tấn
công mạng, vụ Ngân hàng Ba Lan năm 2016 bị tấn công bằng mã độc, và vụ Ngân
hàng Trung ương Bangladesh năm 2016 bị trộm 81 triệu USD.
Các cơ quan tài chính tiền tệ là
mục tiêu tấn công trọng điểm của tin tặc Triều Tiên. Kaspersky, một công ty an
ninh mạng nổi tiếng của Nga cho biết một server đặt ở châu Âu của tổ chức
Lazarus có liên quan tới một số vụ tấn công mạng từng bị phát hiện là có kết nối
với các địa chỉ IP của Triều Tiên. Nhân viên nghiên cứu của Kaspersky cho rằng
tin tặc Triều Tiên đã tấn công các cơ quan tài chính tiền tệ của Đài Loan,
Costa Rica, Ethiopia, Gabon, Ấn Độ, Indonesia, Iraq, Kenya, Malaysia, Nigeria,
Ba Lan, Thái Lan, Uruguay và các nước hoặc vùng khác.
James Comey khi còn là Giám đốc Cục
Điều tra liên bang Mỹ (FBI) đã nói “Chúng ta có thể nhìn thấy các địa chỉ IP mà
họ sử dụng, các địa chỉ IP đó đều là của Triều Tiên. Họ đã phạm một sai lầm.
Đây là chứng cứ rất rõ ràng chứng minh ai đã phát động các cuộc tấn công mạng.
Tuy rằng chúng ta không nhìn thấy kẻ phát động cuộc tấn công nhưng chúng ta có
thể biết cuộc tấn công mạng bắt đầu từ đâu”.
Tin tặc Triều Tiên từng thành
công xâm nhập mạng quân đội Hàn Quốc. Đầu tháng 5 năm nay Quân đội Hàn Quốc thừa
nhận tháng 9 năm 2016, tin tặc Triều Tiên đột nhập Trung tâm dữ liệu tổng hợp mạng
máy tính quân đội Hàn Quốc và đã đánh cắp một số tài liệu, trong đó có những
tài liệu như “Kế hoạch tác chiến 5027” có liên quan tới cuộc chiến tranh toàn
diện trên bán đảo Triều Tiên và các tài liệu mật khác, nhưng 20 ngày sau quân đội
Hàn Quốc mới phát hiện bị mất cắp tài liệu.
Ngoài ra, tháng 4/2016 cảnh sát
Hàn Quốc tiết lộ Triều Tiên đã dùng cách cài cấy mã độc để xâm nhập 160 cơ quan
của Chính phủ Hàn Quốc và của các tập đoàn SK và Hanjin, với tổng số hơn 140
nghìn máy tính. Theo thống kê, mỗi ngày Triều Tiên tiến hành hơn 15 nghìn vụ tấn
công mạng máy tính của Hàn Quốc.
Các vụ tấn công của tin tặc Triều
Tiên cũng làm cho vấn đề an toàn của Bitcoin trở nên xấu đi. Yonhap News ước
tính trong thời gian 2013-2015 tin tặc đã đánh cắp 88.100 USD bằng Bitcoin.
Công ty An ninh mạng Hàn Quốc Hauri In, nói “Từ năm 2012 tới nay Triều Tiên đã
nhảy lên sân khấu tống tiền bắt chẹt Bitcoin.”
Hệ điều hành Sao Đỏ, Guangming và
1024 địa chỉ IP
So với những hoạt động hung hăng
của Bộ đội tin tặc Triều Tiên thì mạng Internet dân gian tỏ ra quá ư nguyên sơ.
Cho đến năm 2012 phóng viên BBC
phát hiện cả Bình Nhưỡng chỉ có một quán cà phê Internet. Khi mở các máy tính tại
đây người ta sẽ không thấy hình ảnh và âm thanh quen thuộc của hệ điều hành
Windows mà sẽ thấy chúng được mở bằng hệ điều hành do Triều Tiên tự làm ra, có
tên là Sao Đỏ, là một phiên bản Linux được tùy biến sâu của Triều Tiên. Phiên bản
cũ của hệ điều hành Sao Đỏ hầu như giống hệt Windows, còn phiên bản mới của nó
thì cực giống hệ OS X của Apple, và trình duyệt được dùng là Naenara (dựa trên
bản sửa đổi của Firefox).
Vào thời gian trước và sau năm
2000 Triều Tiên làm mạng LAN – mạng Guangming, để cho dân chúng nước này dùng.
Các thuê bao trong nước chỉ cần gọi điện tới chi nhánh quản lý điện thoại để
xin làm thủ tục truy cập mạng thì có thể qua đường dây điện thoại mà truy cập
các trang web thuộc cổng thông tin Triều Tiên, đồng thời cũng có bản tiếng Anh.
Các trang web này chủ yếu cung cấp dịch vụ tin tức chính thống, như Tiếng nói
Triều Tiên, và báo “Tin tức Lao động” của nhà nước Triều Tiên. Ở đây cũng có
Facebook bản tiếng Triều, tuy nhiên trên Facebook bạn chỉ có thể phát thông tin
về ngày sinh và một số tin tức chúc mừng.
BBC cho biết “Các trang web chính
thức của Triều Tiên có một thị hiếu quái gở là mỗi trang phải có một chương
trình đặc biệt. Hiệu quả của chương trình này có thể quá đơn giản nhưng rất
quan trọng, đó là font chữ của tất cả các tên Kim Jeong-un trên trang sẽ tự động
hiển thị khổ chữ lớn hơn các chữ khác. Mặc dù sự khác biệt ấy không lớn, nhưng
nó khá nổi bật. ”
Theo hãng tin CNN, vào năm 2014 cả
Triều Tiên chỉ có 1024 địa chỉ IP đã biết, và không phải mỗi địa chỉ IP chỉ
dành cho một máy tính. Theo ước tính, lưu lượng truy cập Internet trong cả nước
Triều Tiên năm 2014 chỉ tương đương với lưu lượng truy cập của 1000 hộ gia đình
dùng Internet tốc độ cao ở Mỹ.
Người nước ngoài ở Triều Tiên có
thể kết nối vào mạng Internet thực sự. Thời báo Hoàn Cầu cho biết các phóng
viên của họ ở Triều Tiên sử dụng Internet hữu tuyến (nối qua cáp) ở Bình Nhưỡng
(Triều Tiên hiện cấm sử dụng Wifi) với gói cước hàng tháng vào khoảng 545 USD,
trả cước phí mạng cho Câu lạc bộ liên doanh Ngôi sao phương Bắc (North Star
Joint Venture Club), tốc độ lý thuyết là 2Mbps.
Theo tin của hãng AP, khoảng năm
2008, một công ty Ai Cập đã giúp Triều Tiên xây dựng mạng 3G, hiện đã bao phủ hầu
hết các thành phố lớn. Năm 2013, Triều Tiên bắt đầu cho phép người nước ngoài
thông qua mạng 3G để nối vào mạng Internet. Chi phí truy cập Internet hàng
tháng của điện thoại di động vào khoảng 14 USD, một tháng miễn phí 50MB lượng
truy cập. Đơn vị thu phí là công ty Triều Tiên Koryolink.
Một bài báo trên tạp chí “Quan hệ
quốc tế hiện đại” xuất bản năm 2014 nói tới việc Triều Tiên đang phải đối mặt với
“tình trạng khó xử trong phát triển mạng Internet”: Đó là “khi đã kết nối vào mạng
Internet quốc tế thì phải giữ gìn được sự trong sạch và tính thống nhất về hệ
tư tưởng – điều đó làm tăng khó khăn về sức thu hút của mạng và tăng chi phí, dẫn
tới sự thách thức năng lực thuyết phục của chế độ. ”
Lối thoát khả thi hơn cho Triều
Tiên trong tương lai là xây dựng một mạng chắn muỗi (mosquito network): như vậy
sẽ vừa tận hưởng Internet lại đồng thời vẫn tận sức che chắn và lọc bỏ được mọi
ảnh hưởng tiêu cực và duy trì được sự ổn định của chế độ Bình Nhưỡng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét