Chống cờ đỏ nghĩa là biểu tỏ sự
bất đồng của những người bình thường với một chính quyền tham tàn. Huỳnh Thục Vy
Bà
chị đi lấy chồng đúng vào lúc tôi vừa đủ lớn để giã từ tuổi thơ,
vĩnh biệt cá chim/diều dế (chia tay những trò chơi của thưở ấu thời)
để bước vào một thế giới khác với khói thuốc lá Bastos, nhạc
Beatles, café noir, bière 33, và tràn lan phim truyện.
Nhà
vốn nhỏ hẹp nên vắng chị tôi được “thừa hưởng” nguyên cái giường
trống (khỏi phải nằm chung với bố hay mẹ nữa) cùng một tủ sách nho
nhỏ có đủ mặt Hà Mai Anh, Hồ Niểu Chánh, Nhất Linh, Khái Hưng, Thạch
Lam, Hoàng Đạo, Lan Khai, Đinh Hùng, Nguyễn Hiến Lê, Nguyễn Thị Vinh,
Linh Bảo, Minh Đức Hoài Trinh, Võ Hồng, Thanh Nam, Mai Thảo, Nhật Tiến,
Tuấn Huy, Dương Nghiễm Mậu, Nguyễn Đình Toàn, Văn Quang, Sơn Nam, Bình
Nguyên Lộc ...
Tôi
đọc tuốt luốt nhưng “chịu” Doãn Quốc Sỹ, và vẫn cứ tiếp tục lẽo
đẽo theo ông cho đến lúc xế chiều. Theo Nguyễn Mộng
Giác: “Khi xây dựng nhân vật, Doãn Quốc Sỹ thường không lưu tâm moi
móc những ngóc ngách xấu xa của họ.” Võ Phiến cũng có nhận xét (gần)
tương tự: “Các truyện của ông Doãn nhân vật nào cũng tốt, việc gì cũng có khía
cạnh hay. Ông bất lực không tạo được người xấu, kể nổi việc xấu. Đọc sách ông
thơm tho cả tâm hồn.” (Văn
Học Miền Nam Tổng Quan. Westminster, CA: Văn Nghệ, 1999).
Quả
là đúng thế nhưng tưởng cũng cần nên nói thêm là tác phẩm của Doãn
Quốc Sỹ rất ít những hình ảnh hư cấu, và không thiếu những cảnh
tượng não lòng:
“Chỉ
mới sang khoảng 1947, anh đã nhận chân rằng thuộc thành phần địa chủ như gia
đình anh, gặp nhiều khó khăn lắm trong cuộc sống song hành với những đảng viên
đảng Lao Động đương lãnh đạo cuộc kháng chiến. Biết là sống lộ liễu ở quê hưong
không nổi, anh đơn độc lẳng lặng dọn đến làng Cốc...và sinh sống bằng nghề buôn
thuốc Tây và chích dạo. Gia đình anh đóng thuế nông nghiệp. Khánh tận của chìm
của nổi rồi, mẹ già anh vừa mất, chắc chắn u uất mà chết, chỉ còn vợ anh và lũ
con thơ.
Mẹ
anh được chôn cất xong, công tác bao vây địa chủ tiếp tục tiến hành. Họ bao vây
nhà anh bằng trống lớn, trống nhỏ thay phiên nhau gõ liên miên như hổ huê riễu
cợt, như chửi rủa thúc dục. Nhưng vợ anh quả không còn một đồng một chữ trong
tay để trả thuế nông nghiệp. Ruộng bán không ai mua, nhờ cầy nhờ cấy không ai
giúp, vì tránh liên hệ với địa chủ. Họ đánh trống liên miên như vậy suốt ba
ngày đêm, tiếng trống bỗng ngưng bặt vào sớm tinh sương hôm đó giữa sự bỡ ngỡ
của chị Cò Đùm. Chị bước ra sân, và chị rụng rời tưởng có thể khụyu xuống ngất
xỉu.
Ba
cây cau cao ngất ngoài sân trước nhà, cây cau chính giữa phất phới một lá cờ đỏ
sao vàng to gấp đôi lá cờ vuông cổ truyền vẫn treo phất phới trước sân đình vào
những ngày hội ngày xuân xưa cũ. Đó là bản án tử hình căn nhà và năm mẹ con chị
mà đao thủ phủ sẽ là một phi công địch nào chợt bay qua đó. (Doãn Quốc
Sỹ. Cò Đùm.
Westminster, CA: Văn Nghệ, 1997).
Ngoài
vợ chồng Cò Đùm, vào thời điểm này, còn có thêm bao nhiêu người dân
Việt Nam khác nữa cũng nhận lãnh bản án tử hình với lá cờ đỏ sao
vàng (phất phơ) trước cửa nhà hay ghim trước ngực?
Tác
giả Bảo Giang ghi
nhận:
“Giai
đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập. Bởi
vì, sau đêm Việt
Minh về là ngay sáng hôm sau, trên đầu cái cọc cắm giữa
đường làng, nơi có nhiều người qua lại là có cái đầu của một viên chức, hay của
người có con em làm việc trong thành phố, đôi khi là những phú hộ, treo ở đó.
Rồi ở ngay phía bên dưới là một cái lá Cờ Đỏ với hàng chữ có khi sai cả
chính tả. ‘Việt Minh xử
tử Việt gian bán nước’!... Làng tôi ở Thái Bình là một
làng tề nổi tiếng. Sau ngày 20-7-54 cả làng đã di cư vào Nam.”
Vào
đến miền Nam chưa hẳn đã yên. Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam được khai
sinh tại Hà Nội vào hôm 20 tháng 12 năm 1960. Từ thời điểm này cho
đến ngày 30 tháng 4 năm 1975, thêm bao nhiêu mạng sống của người dân
miền Nam đã được cái “mặt trận” này “giải phóng” ? Rồi sau đó, theo
nhiều nguồn tin khả tín (*) có vài trăm ngàn thuyền nhân đã vùi thây
trong lòng biển cả chỉ vì muốn từ bỏ cờ đỏ sao vàng.
Lá
cờ đỏ – do thế – còn được gọi là “cờ máu” và bị không ít người lên
tiếng phủ nhận, kết án, hay chế riễu:
Lê Diễn Đức: “Theo tôi,
cờ đỏ sao vàng không phải là cờ của Tổ quốc Việt Nam (VN), của dân tộc Việt
Nam, mặc dù tôi đã từng học tập, lớn lên dưới lá cờ này và nhiều lúc đã tự hào
vì cha ông tôi đã chiến đấu dưới nó. Nhưng chính xác mà nói thì đó là cờ hiệu
của nhà nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa (CHXHCN) Việt Nam do Đảng Cộng Sản Việt
Nam (ĐCSVN) cầm quyền.”
Song Chi: “Một đảng phái
có quá nhiều tội ác với nước với dân như vậy thì không thể được vinh danh và lá
cở đỏ sao vàng của đảng cộng sản cũng vậy.
Bùi Bích Hà :
“Cùng lắm, chỉ có hơn ba triệu đảng viên người Việt đứng dưới lá cờ ấy, nhìn nhận
nó khi tuyên thệ nhận căn cước Cộng Sản của họ.”
Trương Duy Nhất: “Tặng
ảnh ông Hồ cho người già. Tặng cờ cho dân … ăn Tết. Không biết tự bao giờ,
người ta nghĩ ra được những món quà khốn nạn đến thế.”
Mai Tú Ân:
“Nhưng phải nói lá cờ máu này xui thấy mẹ. Mang đi ủng hộ đội tuyển bóng đá,
màu cờ đỏ ngập tràn sân vận động thì ta thua liểng xiểng. Vác cờ đỏ sao vàng đi
biểu tình thì CA cứ thấy thằng mang cờ đỏ sao vàng là xông vào đánh tơi bời.”
Tôi
không tin dị đoan nhưng vẫn phải đồng ý với Mai Tú Ân là “lá cờ máu
này xui thấy mẹ.” Đụng tới nó nếu không lôi thôi lớn thì cũng lôi
thôi lâu, và lôi thôi lắm. Ngày 17 tháng 11 năm 2017, ông Nguyễn Đình
Túc đốt cờ nên bị công an tỉnh Hà Tĩnh khởi tố về
tội “xúc phạm quốc kỳ.” Trước đó không lâu, một công dân VN khác, bà
Huỳnh Thục Vy cũng bị cáo buộc tương tự vì đã “xịt sơn lên lá
cờ đỏ sao vàng.”
Theo
theo điều 276 Bộ Luật Hình Sự 1999 của nhà đương cuộc Hà Nội qui định:
“Người nào cố ý xúc phạm Quốc kỳ, Quốc huy, thì bị phạt thì bị phạt cảnh
cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.”
Sở dĩ họ không nhắc nhở chi đến đảng kỳ vì tự thâm tâm những kẻ
“vẽ” ra cái điều luật này (chắc) đã mặc nhiên xem quốc kỳ với đảng
kỳ ... là một!
Tuần
qua, trên trang FB của bà
Huỳnh Thục Vy, đọc được vào ngày 5 tháng 11 năm 2018, có
một stt ngắn (nguyên văn) như sau:
“Ba
mình ở tù 10 năm từ 1992 đến 2002 dưới điều 88 Bộ luật HS. Dù tuổi thơ đói khổ
vì không cha không mẹ bên cạnh, việc ở tù dưới điều 88 là cái gì đó đáng tự hào
đối với mình. Giờ mình bị truy tố dưới điều 276 vớ vẩn, sẽ ra tòa dưới một tòa
án cấp huyện, cảm thấy thật vớ vẩn và không cam lòng. Hức hức.”
Bà
Huỳnh Thục Vy, rõ ràng, không hề nao núng trước chuyện giam cầm. Với
tâm thế này thì bản án của phiên toà sắp tới (dù xử kiểu gì chăng
nữa) cũng sẽ chả răn đe được ai mà chỉ là một vết lọ đen, bôi thêm
vào bản mặt trơ tráo của chế độ hiện hành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét