
Ôi, Quốc hội của tôi!...
Chưa bao giờ trong lịch sử tồn tại
của mình, Quốc hội Việt Nam lại được nhận một trọng trách lớn đến như vậy khi
được Chính phủ “nhường phần” trách nhiệm xử lý nợ xấu.
Cũng chưa bao giờ giới đại diện nửa
đại biểu nửa nghị sĩ trong nghị trường quốc hội lại “bừng bừng khí thế” như lúc
này, khi họ lần đầu tiên cảm thấy sức ép trách nhiệm thực sự đặt lên vai mình.
Ít nhất, Quốc hội sẽ phải ban
hành một bản nghị quyết về xử lý nợ xấu. Nhưng nghị quyết không thôi chưa đủ,
và sẽ không giống với vô số nghị quyết khác, mà nghị quyết lần này còn ràng buộc
trách nhiệm của Quốc hội vào từng điều khoản. Chính phủ khôn ngoan sẽ căn cứ
vào đó mà làm.
Chính phủ lại thật khôn ngoan.
Sau thời “phá chưa từng có” của các ông Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Văn Bình, thời
Thủ tướng Phúc đã phải lãnh trách nhiệm “đổ vỏ” cho ít nhất 600 ngàn tỷ đồng nợ
xấu. Trong hơn một năm kể từ lúc thành lập tân chính phủ của chế độ độc đảng,
cho tới giờ tất cả đều thất vọng đến mức vô vọng, nợ xấu không nhũng không giảm
đi mà còn tăng lên, Công ty quản lý tài sản các tổ chức tín dụng (VAMC) - một
doanh nghiệp được đẻ ra từ thời Nguyễn Văn Bình - đã hầu như chẳng làm được gì
ngoài chuyện kê biên nợ xấu trên giấy. Thậm chí 2 ngàn tỷ đồng vốn lưu động mà
ngân sách cấp cho VAMC còn không được dùng tới một đồng nào để mua nợ xấu.
Bây giờ thì nhiều đại biểu quốc hội
phải “lên ruột”.
Vào cuối năm 2014, gần 500 “nghị
gật” của Quốc hội đã được nghe Thống đốc Nguyễn Văn Bình lần đầu tiên tiết lộ
con số nợ xấu lên đến 500 ngàn tỷ đồng. Còn trước đó, Thống đốc Bình chỉ báo
cáo nợ xấu vào khoảng 100 ngàn - 150 ngàn tỷ đồng mà không có bất kỳ cơ sở nào
đính kèm. Và cũng như một thói quen đã ăn vào não trạng, các đại biểu quốc hội
chỉ biết gật gù và gật đầu biểu quyết cho một bản nghị quyết chấp nhận con số
đó.
Nhưng đến cuối năm 2015 thì tình
thế đã cháy bỏng. Khi đó diễn ra chiến dịch “ép nợ xấu về dưới 3%”, được chỉ đạo
bởi Nguyễn Tấn Dũng nhằm lấy thành tích trước Đại hội 12. Quốc hội của một ủy
viên bộ chính trị sắp hết thời là ông Nguyễn Sinh Hùng lại chỉ biết gục gặc.
Không ai biết nợ xấu thực là bao nhiêu và cũng chẳng biết nó sẽ gây ra hậu quả
lớn đến mức nào.
Điều duy nhất mà quốc hội vào cuối
năm 2015 làm được là phản đối việc dùng ngâ sách để giải quyết nợ xấu - một
hành động phản đối dũng cảm một cách đáng ngạc nhiên nếu so với thái độ gần như
nín lặng trước Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Văn Bình vào những năm trước.
Tuy nhiên, câu trả lời thật đơn
giản: ngân sách cuối năm 2015 đã “chỉ còn 45 ngàn tỷ đồng mà không biết chi cho
cái gì” - như trần thuật đầy chua chát của bộ trưởng kế hoạch đầu tư khi đó là
ông Bùi Quang Vinh.
Không còn bất kỳ khoản kết dư
nào, ngân sách có muốn giải quyết nợ xấu cũng đành bó tay. Giới đại biểu quốc hội
cũng bởi thế đã mạnh miệng hơn một chút.
Còn giờ đây, không nói thì chết.
Nợ xấu đã trở nên vô phương cứu chữa, hẳn nhiều dân biểu đã nhận thấy như vậy.
Phải nói, ít nhất cũng thoát được
trách nhiệm về sau này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét