–
Với nét văn hóa chính trị VN thì lúc này nói đúng hơn là thời “đảng
mạt”. Thời mạt vận của một thể chế chính trị hầu như từ ngàn xưa đến nay
của mọi quốc gia trên thế giới đều diễn biến theo hướng biến thiên và
có tính liên hoàn. Bắt nối từ sự kiện này đến sự kiện khác, từ sự cố nhỏ
đến sự cố lớn. Có những sự kiện tuy diễn ra trong khoảnh khắc nhưng để
lại dấu ấn đậm nét và là khởi điểm cho những sự kiện tiếp theo đôi khi
khác hình thức nhưng cùng sắc màu.
Một
chế độ, một thể chế chính trị nào đang trên đà suy thoái đều có những
diễn biến tuần tự từng bước, chính những cái diễn biến ban đầu mà những
thành phần cốt cán trong nội bộ nhà cầm quyền, đảng cầm quyền đã thấy,
biết nhận ra vấn đề và ra sức ngăn chặn hô hào trong nội bộ giới cầm
quyền chống lại sự diễn biến đó hòng bảo vệ chế độ của mình. Nhưng khổ
thay cái tố chất để tạo nên sự kiện diễn biến nó có và xuất phát từ
trong nội bộ, trong cội rễ của thể chế đó.
Cụ
thể ở VN là trong từng đảng viên cộng sản từ cao cấp xuống buôn làng
hầu như đã thay nhóm máu. Tuy rằng cái vỏ bọc màu đỏ bên ngoài với chiếc
thẻ cầm tay, chiếc áo Mác-Lê, miệng tung hô chủ nghĩa vô địch nhưng
thời gian trôi từng ngày và đã qua rồi chiếc gậy Trường Sơn với mũ cối
dép râu để thay vào đó là cảnh nhà lầu, biệt thự xe hơi bóng lộn… Thay
vì xài tiền Hồ bé nhỏ để chật túi đầy ví thì nó là đồng Đô với màu xanh
quyến rủ và hy vọng. Tất cả những thứ đó có được là kết quả của quyền và
máu. Quyền của kẻ mạnh là bạo quyền và máu của kẻ yếu là tầng lớp bị
trị, là dân đen.
Điểm
lại cái ban đầu của sự diễn biến trong xã hội của đảng cầm quyền VN từ
chiến tranh ra hòa bình. Từ hòa bình ở đây chỉ hiểu trong hạn hẹp là im
tiếng súng. Đảng CSVN hô hào chống diễn biến hòa bình, cái diễn biến hòa
bình mà đảng CSVN thấy, sợ và hô hào trong nội bộ đảng phải quyết tâm
chống thể hiện qua các nghị quyết mà cụ thể trước đây là nghị quyết T.Ư 4
và qua các nghị quyết sau là thực hiện nghị quyết đi trước nhằm chống
suy thoái, củng cố chỉnh đốn đảng bảo vệ chế độ.
Có
một điều là cái ám ảnh “diễn biến hòa bình” mà đảng CSVN thấy được và
ra sức hô hào chống lại mới chỉ là ảnh ảo được phản chiếu lại từ ảnh
thật nằm ngay trong hậu trường chế độ. Từ đó đảng CSVN từ T.Ư Bộ chính
trị đến từng chi bộ đảng địa phương đều “quán triệt” chống diễn biến hòa
bình và cứ thế mà lao ra chộp cái bóng ảo của diễn biến như thi sĩ Lý
Bạch đời thịnh Đường nhảy xuống sông mà ôm lấy chị Hằng.
Về
phía nhân dân và xã hội VN hiện tại cũng đang diễn biến từng ngày. Song
song với đảng CS thì nhân dân VN cũng đang diễn biến với chiều ngược
lại và với tốc độ chóng mặt, con đường đấu tranh đòi lại nhân quyền, dân
chủ, độc lập, tự do mà hàng bao thập kỷ qua đã bị tước đoạt nay đã đến
thời kỳ quá độ.
Nơi
đây ta nhìn vào sự diễn biến về mặt văn hóa chính trị của VN nó có hai
lĩnh vực đó là lĩnh vực của nhà cầm quyền CSVN và lĩnh vực của nhân dân
VN.
Con
đường của nhân dân VN hiện tại đang đi là con đường đấu tranh chính
nghĩa mà nhân loại văn minh trên thế giới đều ủng hộ. Là con đường được
xây dựng trên nền tảng ý chí của toàn dân với triệu triệu trái tim và cả
dòng máu của mọi tầng lớp, thế hệ của dân tộc VN. Một điều minh bạch,
tất yếu và cao cả là nhân dân đứng lên đòi quyền sống, quyền ắt có của
mọi con người khi mới sinh ra. Do đó cái chính danh, chính nghĩa là hiển
nhiên. Thời điểm hiện nay là thời kỳ quá độ, thời kỳ bưng mủ của cái
ung nhọt, cái bờ đê rò rỉ và xiêu vẹo không thể nào ngăn được dòng lũ
đang ồ ạt đổ về từ đầu nguồn. Những hành động chống trả, che bịt chỉ là
gượng gạo, lúng túng và càng phơi bày cái yếu, nghịch lại chính danh là
phi nghĩa, đúng hơn là ngụy.
Về
lĩnh vực của đảng cộng sản, nhà cầm quyền CSVN. Trên mặt khách quan mà
nói rằng đảng CSVN đang trên đà diệt vong không lối thoát. Bởi như đã
nói ở trên rằng đảng viên CSVN từ trung ương đến bản làng đã thay nhóm
máu. Loại máu Mác-Lê-Mao đã bị loại ra khỏi huyết quản của mỗi đảng
viên, bên ngoài khoát bộ áo công sản chỉ là giả hiệu mà thôi. Như chúng
ta ai cũng biết kinh tế là máu nuôi cơ thể toàn dân, mà trong một quốc
gia nền kinh tế lại được định hướng bởi thể chế chính trị. Điều đó đã
được minh định trên toàn thế giới với hai bức tranh kinh tế xã hội, cuộc
sống của người dân dưới hai chế độ CSCN và TBCN như thế nào mà nơi đây
ta không cần phân tích và sự tồn tại hay diệt vong của chế độ nào, học
thuyết nào ta cũng không cần bàn cãi.
Tuy
nhiên nơi đây tôi chỉ điểm sơ qua cái gam màu văn hóa chính trị của VN
thời CS đang trên đà lao dốc và rơi xuống vực thẳm…đã đến giờ chạm đáy.
Đảng
CSVN hiện tại là đảng cầm quyền duy nhứt, ngồi trên đầu nhân dân, hiến
pháp và pháp luật. Nhưng có một điều bất biến trong thế giới loài người
là mọi sự việc khi đi quá cái có thể sẽ trở thành không thể. Sự cùng tắc
biến-biến tắc thông. Nó đã trở thành qui luật. Hoàn cảnh chính trị VN
thời hiện đại nó đang ở trong trạng thái này.
Hơn
3/4 thế kỷ qua nhân dân VN như một đàn cừu được sự chăn dắt bởi một bầy
sói. Mỗi ngày bầy sói thịt một vài con cừu non và cứ thế… cứ thế… Khi
những đàn cừu không còn là cừu non nữa và đã biết mài sừng thế là sự
thịt của bầy sói đã bị đối kháng và đã trở thành không thể.
Nhìn
vào bầy sói bằng một lăng kính có màu sắc đa dạng, vĩ mô thì ta thấy
trong bầy sói đó lại cũng có những con cừu. Cái thời mà sói chúa hăm he
thế nào thì sói con (cừu trong bầy sói) răm rắp nghe theo nay không còn
nữa. Đó chính là cái diễn biến trong đảng CSVN, là cái ảnh chính, ảnh
thật của “diễn biến hòa bình” mà đảng CSVN từ trước giờ không thấy và
bắt được mà suốt thời gian qua chỉ đi bắt bóng đuổi hình… bắt cái ảnh ảo
được phản chiếu từ ảnh thực nằm ngay trong cung thất Ba Đình. Tiếng
súng Yên Bái là minh chứng cho hình ảnh “những con cừu non trong đảng”
nay đã trưởng thành, đủ can đảm, bản lĩnh từ những cặp sừng đã được mài
bén ngót…
Đó
là cái thời mà cả tập đoàn Hồ Chí Minh, Lê Duẫn, Trường Chinh, Lê Đức
Thọ… và gần đây hơn là dưới triều Đỗ Mười thì nhất cử nhất động của mọi
đảng viên các cấp đều răm rắp nhịp theo chiếc đũa của người nhạc trưởng.
Những việc làm của các con đại sói kể trên đều hoàn toàn bí mật, toàn
quyền mà không một ai có thể biết hay chi phối vào. Do đó nhân dân VN
hiện nay phải gánh chịu mọi hậu quả và hệ lụy có thể di hại đến nhiều
đời sau bởi những việc đi đêm bí mật bán nước, bán non sông biển đảo và
phản bội xương máu của tiền nhân và cả dân tộc trong mọi chặng đường
lịch sử.
Cái
thời quá độ đã đến. Trong nội bộ đảng CSVN thì qua các hội nghị T.Ư 4,
5, 6 và cụ thể là T.Ư 7 của khóa 11 đã chứng tỏ từng bước của sự nát vụn
bên trong đảng chứ không còn gọi là rạn nứt nữa. Thậm chí trong thời
gian qua các phe phái trong đảng đã công khai quần thảo nhau như các đấu
sĩ trên võ đài đến nỗi giày mũ te tua… áo quần tuột luốt để lộ ra những
hình xăm của giới giang hồ, những vết sẹo trên thân thể còn lại trong
chặng đường cướp giựt và lõa lồ ra hết những cái gì đáng giấu nhất. Thế
thì cái bàn tay dính chàm, vấy máu cùng chiếc lưỡi liếm bẩn giấu được đi
đâu trước mắt bàn dân thiên hạ cả trong và ngoài nước!
Đến
khóa 12 này thì đảng csVN công khai sự thối hóa bên trong mà từ lâu đã
cố che giấu được lúc nào hay lúc ấy. Nạn tham nhũng thì cả tập đoàn csVN
từ xưa giờ đều hô hoán lên rằng là “Quốc nạn” cần phải bài trừ triệt
để. Mà Quốc nạn trên do ai? ở đâu gây nên? Nếu không phải là đảng cầm
quyền, những đảng viên đảng csVN?. Bởi thế nên TBT Nguyễn phú Trọng đã
“lú lẫn” mà than lên rằng :”đánh tham nhũng là ta đánh vào ta”! “đánh
chuột không để vỡ bình”???
Một
sự kiện chưa hề có tiền lệ trong đảng là kỷ luật một UVBCT, đương kiêm
bí thư thành Hồ…là một ông vua quyền uy bao phủ một góc trời…mồm miệng
như gan như thép, vung đao trảm tướng còn dễ hơn trảm gà…Cái điều cốt
lõi ở đây không là chống tiêu cực, xử lý vi phạm điều lệ kỷ luật đảng
hay bài trừ tham nhũng… mà là hạ bệ, triệt tiêu thế lực của nhau trong
hàng ngũ đảng là mục tiêu chính. Nếu ở thượng tầng kiến trúc trong sạch,
liêm chính…thì những bảng án “tử hình” đã được thi hành cho những đảng
viên từ “chi bộ thôn” cho đến “động Ba Đình” và ắc hẵn cái đảng “vô đạo” đó đã cáo chung, không còn đất sống và trách nhiệm lèo lái con thuyền Quốc Gia đã thuộc về tay nhân dân VN.
Cái
động thái điên cuồng đàn áp dã man người dân mà nhất là giới trẻ, nữ
nhi đấu tranh đòi nhân quyền, tự do công lý… là chế độ CSVN đã để lộ sự
thấp kém bất lực, thoái trào trong văn hóa chính trị của mình. Cụ thể
như mấy năm trước trong buổi Dã Ngoại trao đổi Nhân Quyền, Phân phát bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền
cho mọi người nhất là giới trẻ cùng đọc là chuyện hết sức bình thường,
bản Tuyên Ngôn mà hầu hết các nước trên thế giới đều ký tên ủng hộ trong
đó có Việt Nam. Bắt bớ đánh đập, truy bức, khủng bố dưới mọi hình thức
đối với các nữ nhi, anh thư yêu nước như Trần thị Nga, Phương Uyên,
Hoàng Vi, Thục Vy và gần đây là Nguyễn ngọc Như Quỳnh… Việc làm của giới
trẻ VN mang đậm nét nhân văn và hoàn toàn không có màu sắc chính trị.
Nếu như trong những lúc đó đảng CSVN thay vì đàn áp, bắt bớ đánh đập thì
ủng hộ, bảo vệ an ninh cho thanh niên tuổi trẻ VN sinh hoạt trong không
khí cởi mở, văn minh và cả trong sự thể hiện lòng yêu nước, yêu Tổ Quốc
yêu Đồng Bào… và lắng nghe những chính kiến hoàn toàn trong sáng và
tích cực thì có lẽ uy tín của đảng CSVN không phải tồi tệ và ngấp nghé
bên bờ vực cáo chung như ngày hôm nay và đảng CSVN có thể lấy được thế
chính danh như đã từng tự hào là lãnh đạo, dẫn dắt dân tộc qua bao phen
ngập chìm của đất nước. Cũng do bởi căn nhà CSVN đã xiêu vẹo, lung lay
nên khi thấy ngọn gió heo may cũng cho là bão. Nội lực đã suy tàn nên
nhìn đâu cũng thấy kẻ thù, là thế lực thù địch cả! Nhà bị mất trộm khi
thấy thầy tu cũng nghi là kẻ cắp là vậy.
Đàng
này đảng CSVN làm ngược lại hoàn toàn. Họ không hiểu rằng – không biết
vì thấp kém hay bị rối mù trong cơn đại loạn – chính cái điên cuồng thể
hiện máu côn đồ trong những cuộc bố ráp, đàn áp ngăn cản mọi công dân,
tuổi trẻ VN thể hiện nét văn minh, ưu việt sẵn có của dân tộc mình là
đảng CSVN đã tô đậm thêm sắc màu cho bức tranh mà tuổi trẻ VN đang vẽ.
Là tạo thêm một nét son, là cấp thêm nguồn nhiên liệu cho cơn bão lửa mà
toàn thể các tầng lớp trí thức, tôn giáo, thanh niên sinh viên… yêu
nước VN đã và đang ngùn ngụt đốt cháy mọi rác rưởi bẩn nhơ, trong đó đốt
cháy căn nhà mục nát CSVN là chính. Bức tranh giáo phận Vinh đã và đang
thể hiện rõ cảnh “gió táp mưa sa trên nền cờ đỏ”.
Không
có cái chết nào đến mau và gọn nhẹ cho bằng mình tự đào huyệt chôn
mình. Đảng CSVN đã đến hồi diệt vong là điều không tránh khỏi. Sự vẫy
vùng cưỡng lại thì đó cũng chỉ là những cú giãy trước khi chết của mọi
loài mà thôi. Đúng rõ là “thời mạt đảng”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét