Lê Dung
Chẳng khác mấy
quốc nạn tham nhũng mà ông Huỳnh Phong Tranh thời còn là Tổng thanh tra
chính phủ đã bật ra một thành ngữ để đời “tham nhũng vẫn ổn định”, quốc
nạn bội chi ngân sách cũng chỉ tiến không lùi.
Giữa tháng 12 năm 2016, Tổng cục Thống kê công bố: ngân sách nhà nước bội chi hơn 192 nghìn tỷ đồng.
Con số bội chi
trên, tuy vẫn thấp hơn mức cho phép trong nghị quyết đầu năm 2016 của
Quốc hội, nhưng đã trở nên quá bất tương xứng trong bối cảnh một số
khoản thu còn xa mới đạt chỉ tiêu như thu từ dầu thô đạt 37.7 nghìn tỷ
đồng, chỉ bằng 69.2% kế hoạch.
Vậy bội chi vào “túi” nào?
Đáng chú ý là
mục chi phát triển sự nghiệp kinh tế- xã hội, quốc phòng, an ninh, quản
lý hành chính là 786 nghìn tỷ đồng, đạt đến 95.4% kế hoạch. Có thể hiểu
là làm gì thì làm, nguồn thu ra sao không biết, nhưng phần chi lương cho
đội ngũ bị phản ánh có đến 30% công chức không làm gì cả vẫn phải giữ
nguyên.
Đất nước cũng bởi thế nghèo đi là phải!
Dân tình cũng
bởi thế ngày càng nheo nhóc cùng đôi vai quằn trĩu do sưu cao thuế nặng
cho một chế độ đã xa đến mức khó còn đường quay lùi!
Tất cả đều rất “biện chứng lịch sử”.
Vào năm 2013, tỷ lệ bội chi ngân sách đã lên đến mức kỷ lục: 6.3% GDP.
Còn vào năm
2015, một “tin vui” đã xảy đến với bộ mặt chính trị quốc gia: Tỷ lệ bội
chi ngân sách nhà nước năm đó “chỉ có” 6.1%/GDP, chỉ thấp hơn đôi chút
mức bội chi ngân sách 6.3%/GDP của năm 2013.
Ngay vào đầu
năm 2016, con số xin ngân sách mà các địa phương trình lên trung ương
vượt gấp 20 lần khả năng chi của ngân sách trung ương. Trong khi đó, rất
nhiều dự án kinh tế và xã hội đang bị đình đốn vì không biết lấy đâu ra
tiền. Nợ công tăng vọt với mức 20%/năm và trong thực tế đã bằng cả GDP
nguyên năm.
Vào cuối năm
2015, dư luận xã hội Việt Nam đã nóng bừng với hiện tượng hàng loạt trụ
sở hành chính có giá trị lên đến 3,000 – 10,000 tỷ đồng ở Nghệ An, Hà
Tĩnh, Khánh Hòa, Hải Phòng… Trong số đó, có cả những địa phương phải
thường xuyên xin gạo cứu đói cho dân như Nghệ An, Hà Tĩnh, Khánh Hòa,
nhưng không nương tay khi rút rỉa tiền ngân sách xây trụ sở hành chính.
Một số chuyên
gia đã tính toán rằng với cái đà thu thuế ngày càng ghê gớm nhưng chi
vẫn không giảm, ngân sách chế độ chỉ chịu được tối đa 2 năm nữa.
Tức đến năm
2018. Còn sau đó thì thế nào? Sau đó, cận cảnh đang lờ mờ hiện ra là
ngân sách Việt Nam sẽ bị vỡ nợ hệt như Argentina hai lần vào năm 2001 và
2014.
Khi đó, lấy đâu ra nguồn tài lực nào để cứu vãn “sự tồn vong của chế độ”?
Lê Dung / SBTN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét