BNS Tự Do Ngôn Luận
Đầu xuân 2018, giữa lúc mọi người đang mong ước, hy vọng và
cầu chúc cho nhau những gì tốt đẹp trong năm mới, thì phán quyết mà Tòa án tỉnh
Đắk Nông công bố hôm 3-1-2018 đối với ba nông dân Đặng Văn Hiến (47 tuổi, tử
hình), Ninh Viết Bình (35 tuổi, 20 năm) và Hà Văn Trường (32 tuổi, 12 năm) bị
cáo buộc “giết người”, quả đã làm cho công luận rúng động, phẫn nộ cũng như làm
cho bầu trời nước Việt thêm vô vọng và u ám.
Phiên tòa này kết thúc vụ án khởi đầu từ cuộc xung đột giữa
dân chúng xã Quảng Đức, huyện Tuy Đức, tỉnh Đắk Nông với nhân viên Công ty Long
Sơn hôm 23-10-2016, dẫn tới việc ba người chết, 13 người bị thương, tất cả đều
là nhân viên Công ty, do bàn tay của 3 người vừa bị tuyên án. Thế nhưng công luận
đã đứng về phía 3 nông dân này.
Mọi sự phát xuất từ việc Long Sơn được nhà cầm quyền tỉnh Đắk
Nông -theo nguyên tắc “đất đai thuộc sở hữu toàn dân nhưng nhà nước quản lý và
làm chủ” - giao 1.079 héc-ta đất tại Tiểu khu 1536 để thực hiện “dự án nông lâm
nghiệp” mà chẳng cần đo đạc thực địa và xem xét thực trạng. Do đó công ty Long
Sơn đã tổ chức trục xuất mà không bồi thường cũng chẳng hỗ trợ những gia đình
nông dân đang cư trú và canh tác trên phần công thổ mà chính quyền đã giao cho
họ. Chính vì thế dân chúng ở Quảng Đức đã đôn đáo ngược xuôi xin cứu xét, nhưng
tỉnh chẳng xét, huyện chẳng màng! May nhờ báo chí tường thuật, Phó Thủ tướng
Trương Hòa Bình đã đến tận nơi, yêu cầu nhà cầm quyền ngăn chặn hoạt động cưỡng
chế-thu hồi đất của Long Sơn để kiểm tra lại.
Ông Đặng Văn Hiến bị tuyên án tử hình trong phiên tòa ngày
3-1-2018.
Điều mỉa mai là chỉ thị của phó thủ tướng cũng bị huyện và tỉnh
coi thường, khiến Long Sơn càng mạnh tay tiếp tục điều động xe chuyên dụng và
người của mình dỡ bỏ nhà cửa, hủy diệt vườn tược (tiêu, điều, cà phê) trên phần
đất được giao. Trong quá trình này, “công nhân” của Công ty (thực chất là côn đồ
được thuê mướn) đã đánh đập, gây thương tích cho nhiều nông dân chỉ vì họ đã bảo
vệ nhà cửa, vườn tược của họ. Có thanh niên bị rựa vạt mất gần nửa hộp sọ, may
không chết nhưng mang dị tật suốt đời; có phụ nữ mang thai 7 tháng bị trụy thai
do “công nhân” đạp vào bụng… Rốt cuộc, dân Quảng Đức đã quyết định tự cứu bằng
cách tự vũ trang với súng tự tạo. Trong đợt cưỡng chế-thu hồi ngày 23-10-2016,
sau khi bị 30 “công nhân” Long Sơn hành hung vì ngăn cản công ty dỡ nhà, phá vườn
của mình, anh Đặng Văn Hiến đã lấy súng tự tạo, bắn hai phát chỉ thiên để cảnh
cáo, nhưng đám người ấy vẫn lao đến ném đá… Có thêm sự hỗ trợ của Ninh Viết
Bình (tiếp đạn), Hiến chĩa thẳng súng vào đám đông bóp cò…
Bản án tử hình dành cho Đặng Văn Hiến bắt nguồn từ những
nguyên do nào? Trước hết, đó là vì anh đã dám trực tiếp chống lại quyết định về
đất đai của nhà cầm quyền địa phương, và gián tiếp chống lại quy định về đất
đai của đảng (địa chủ độc nhất và tuyệt đối trên mảnh đất hình chữ S này). Thứ
đến là nỗi sợ hãi của đám lãnh đạo: không tử hình sẽ tạo nên tiền lệ, dẫn đến bạo
loạn chống đối việc ăn cướp đất đai của giới chức địa phương khắp cả nước (mà nổi
cộm lúc này là ở Đồng Tâm và Thủ Đức). Tiếp nữa, công ty Long Sơn đã dùng mọi
phương tiện kể cả tiền bạc để tác động lên các nhân sự quyết định về bản án,
như trước đây họ đã tự tiện thành lập và huấn luyện một đội quân cưỡng chế tàn
bạo mà chẳng sợ quan chức và luật lệ nào cả. Cuối cùng, án tử hình sẽ che lấp
trách nhiệm của chính quyền bản địa và tội lỗi của Long Sơn.
Nhưng nguyên nhân sâu xa của vụ việc chính là chủ trương tạm
gọi là “tam hữu độc quyền” và “tam quyền độc hữu” của đảng CS. Bằng mọi giá, đảng
phải nắm cho được vật chất của toàn thể đất nước, tinh thần của toàn thể nhân
dân và (nhờ đó) nắm quyền lực trên toàn thể xã hội. Chính sách “sở hữu toàn dân
về đất đai” chính là phương tiện để không có tài nguyên nào của đất nước mà đảng
không thể sở hữu, tài sản nào của công dân mà đảng không thể chiếm đoạt. Vụ đan
viện Thiên An từ 107 héc-ta bị tước còn 5, vụ dân Đồng Tâm bị lấy cả trăm
héc-ta vì “lý do quốc phòng”, và bao nhiêu vụ tham nhũng công sản, đục khoét
công khố trong loạt phiên tòa thanh trừng nội đảng lúc này là những thí dụ điển
hình. Chủ trương “đàn áp khốc liệt và tuyên án nặng nề” (đối với tất cả những
ai đòi nhân quyền và dân chủ, sự thật và công lý, nghĩa là tố cáo tội ác và sai
lầm của đảng, giành lại quyền lực và quyền lợi cho nhân dân) đều chỉ nhằm mục
đích bắt tất cả tâm ý của toàn dân phải lụy phục đảng, để đảng muôn năm trường
trị. Bên cạnh đó và phụ lực vào đó, chủ trương “tam quyền độc hữu” (hay “tam
quyền phân công”) đã thay thế “tam quyền phân lập”. Bởi lẽ nếu có sự tách biệt
rạch ròi giữa lập pháp (làm luật), hành pháp (quản lý, điều hành theo qui định
pháp luật), tư pháp (điều tra, truy tố, xét xử độc lập, không bị chỉ đạo bởi tổ
chức đảng), để cả ba giám sát lẫn nhau thì làm gì mà có những bản án bất công
và bất nhân giáng xuống Đặng Văn Hiến, Ninh Viết Bình, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh,
Trần Thị Nga, Nguyễn Văn Oai, Nguyễn Văn Hóa… Thế mà trong khi “tam quyền phân
lập” được nhân loại xem là nguyên tắc cần tôn trọng và thực thi để bảo đảm công
bằng xã hội thì đảng lại thù ghét nó đến mức tháng 11-2017, đã ban hành Quy định
102 QĐ/TW, nhấn mạnh sẽ khai trừ hết thảy những đảng viên đòi thực thi định chế
này.
Chồng chất lên những bất nhân vừa nói chính là nhiều quy định
trong Bộ luật Hình sự sửa đổi vừa có hiệu lực từ hôm 1-1-2018. Theo Bộ luật mới
này, các tội danh "Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân" (Điều
79 luật Hình sự cũ), "Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa XHCN Việt
Nam" (Điều 88 luật Hình sự cũ) và "Lợi dụng các quyền tự do dân chủ
xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công
dân" (Điều 258 luật Hình sự cũ) mà lâu nay bị quốc dân lẫn quốc tế kết án
vì mơ hồ, khắt khe, lạm dụng, củng cố đảng, đều được giữ lại nhưng thay đổi số
thứ tự, và đặc biệt còn thay đổi về hình phạt cho mỗi tội danh này.
Hôm 4-1-2018, trả lời đài BBC từ Sài Gòn, Luật sư Đặng Đình
Mạnh phát biểu: "Điều đáng nói nhất là Bộ luật Hình sự tu chính bổ sung
thêm sự chế tài trong cả trường hợp "chuẩn bị phạm tội" mà luật Hình
sự cũ chưa từng quy định. Cụ thể, tội danh "Hoạt động nhằm lật đổ chính
quyền nhân dân" thuộc Điều 79 luật Hình sự cũ nay là Điều 109 luật Hình sự
tu chính, bổ sung thêm Khoản 3: "Người chuẩn bị phạm tội này, thì bị phạt
từ 1 năm đến 5 năm tù”. Tương tự, tội "Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng
hòa XHCN Việt Nam" thuộc Điều 88 luật Hình sự cũ nay trở thành Điều 117 luật
Hình sự tu chính, cũng bổ sung thêm Khoản 3: “Người chuẩn bị phạm tội này, thì
bị phạt từ 1 năm đến 5 năm tù”. Đối với tội "Lợi dụng các quyền tự do dân
chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công
dân" thuộc Điều 258 luật Hình sự cũ nay là Điều 331 luật Hình sự tu chính,
thì quy định tại Khoản 2 "Phạm tội trong trường hợp nghiêm trọng thì bị phạt
tù từ 2 năm đến 7 năm" sửa thành "Phạm tội gây ảnh hưởng xấu đến an
ninh, trật tự, an toàn xã hội, thì bị phạt tù từ 02 năm đến 07 năm".
Luật sư Mạnh bình luận thêm: "Sự thay đổi khái niệm này
vẫn tiếp tục giữ quan điểm điển chế Điều 258 theo hướng định tính mơ hồ, bởi lẽ
thế nào là "gây ảnh hưởng xấu?" Việc bổ sung thêm sự chế tài đối với
cả trường hợp "chuẩn bị phạm tội" của các hành vi theo Điều 79, 88
(Luật Hình sự cũ) bị cho là có thể phương hại đến chế độ, một đàng cho thấy
thái độ ngày càng khắt khe, quyết liệt hơn của chế độ, muốn dập tắt hành vi
ngay từ trong trứng nước; đàng khác cũng cho thấy một thực tế rằng các hành vi
này ngày càng có vẻ phổ biến, phát triển hơn, "gây nguy hại" nhiều
hơn! Tóm lại, thay vì thúc đẩy thay đổi xã hội theo hướng tích cực tiệm cận hơn
với các chuẩn mực của thế giới văn minh xung quanh ta, thì việc tu chính pháp
luật theo hướng khắt khe hơn không phải là giải pháp của vấn đề”.
Tưởng cũng nên nhắc lại rằng cách đây nửa năm, hôm
21-06-2017, một ngày sau khi Quốc hội CS thông qua Bộ luật Hình sự tu chính, tổ
chức Theo dõi Nhân quyền (Human Rights Watch) cũng đã phát biểu rằng: đáng lẽ
phải hủy bỏ những điều luật nói trên, vốn thường được vận dụng để trừng phạt
các hành vi thực hiện quyền tự do nhóm họp, lập hội và ngôn luận, giờ đây nhà cầm
quyền lại bổ sung thêm các hình phạt nặng nề hơn nữa. Nghĩa là các blogger và
các nhà hoạt động nhân quyền từ nay có thể bị phạt tù tới 5 hay 7 năm chỉ vì
chuẩn bị phê phán nhà nước hay sắp sửa tham gia một tổ chức chính trị độc lập
không được đảng phê chuẩn. HRW cũng kết án Điều 19 khoản 3 buộc luật sư phải vi
phạm tính bảo mật giữa người bào chữa và thân chủ, nghĩa là các luật sư sẽ trở
thành chỉ điểm cho nhà nước, và thân chủ sẽ không có lý do gì để tin tưởng luật
sư của họ. Ông Brad Adams, Giám đốc Ban Á châu của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền
lúc đó có nói: “VN coi mọi ý kiến phê phán hoặc phản đối chính phủ hay đảng CS
là vấn đề “an ninh quốc gia”; điều này sẽ tước bỏ mọi cơ hội bào chữa pháp lý
thực sự trong các vụ việc như thế.” Rõ ràng là sự bất nhân của CS đã đi đến chỗ
được luật hóa, trở thành quái đản trước con mắt của loài người.
Toàn thể đất nước cũng đang tưởng niệm một vụ việc bất nhân
khác, xảy ra cách đây nửa thế kỷ. Đó là việc CS -bất chấp lời hứa ngưng bắn,
văn hóa dân tộc, ý nghĩa thiêng liêng của ngày Tết - đã tấn công 41 thành phố,
thị xã và 72 quận lỵ của Việt Nam Cộng hòa, kể cả Sài Gòn và Huế ngay đêm Giao
thừa tết Mậu Thân 1968. Tiếng pháo đã chen lẫn tiếng súng! Bia rượu đã hòa vào
máu đỏ! Thịt heo bánh tét đã trộn lẫn với thịt người! Tội ác bất nhân này còn
kéo dài gần cả tháng sau đó, nhất là tại Huế, nơi CS đã giết chết từ 6 đến 7
ngàn thường dân gồm viên chức hành chính, bác sĩ kỹ sư, tu sĩ linh mục, tiểu
thương lao động, sinh viên học sinh… bằng những hình thức man rợ như dùng báng
súng, cuốc xẻng bửa đầu, cột thành chùm chôn sống, xả súng liên thanh và ném lựu
đạn vào đoàn người bị trói chặt… Thế mà nay CS vẫn tự hào đó là một chiến thắng
lừng lẫy, “từ chủ trương đúng đắn và sáng suốt, nhờ nghệ thuật quân sự VN biết
nắm bắt thời cơ để chủ động tiến công địch”. Thói bất nhân bất nghĩa, giết hại
đồng bào không ghê tay này đã bắt đầu từ Hồ Chí Minh với cuộc Cải cách ruộng đất,
sau đó là xâm lăng VNCH khiến 4 triệu người thiệt mạng, tàn sát hơn 100 ngàn
quân cán chính chế độ cũ, đẩy hàng triệu Đồng bào ra biển khơi mà một nửa vong
mạng, gây nạn dân oan hàng chục triệu người sống dở chết dở, giết oan hàng trăm
người dân bị bắt vào đồn… Một chế độ giết người như thế còn xứng đáng để tồn tại
sao?
BAN BIÊN TẬP.
Xã luận BNS Tự do Ngôn luận số 283
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét