Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình (giữa) và Tổng Bí thư Đảng Cộng
sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng (phải) vẫy tay trong lễ đón tại phủ Chủ
tịch ở Hà Nội hôm 12/11/2017-AFP
Có thể nói rằng sau gần 50 năm nắm
quyền lãnh đạo toàn đất nước Việt Nam, chưa bao giờ đảng Cộng sản Việt Nam gặp
tình huống khó xử như hiện nay. Và đáng sợ hơn cho họ là họ đang gặp thế chân vạc
ngoại giao, một trong những thế khó phá nhất của người độc tài bởi họ cũng là một
trong những phần tử nằm trong thế chân vạc này.
Thế chân vạc ngoại giao gồm nhiều
thành tố nhưng trong đó, ba yếu tố quan trọng: Đối ngoại Hoa Kỳ; Đối ngoại
Trung Quốc và; Sự tồn tại của đảng Cộng sản Việt Nam làm nên thế chân vạc này,
và nó không phải là một chân vạc vững chãi mà là một loại chân vạc không đồng
chất, các chân vạc có thể trụ không nổi và đổ sầm, dẫn đến đổ vạc, đổ bể mọi thứ…
Có một thực tế dễ nhìn thấy nhất
là nếu đảng Cộng sản Việt Nam chọn Hoa Kỳ thì bất cứ giá nào cũng phải có sự
chuyển hóa dân chủ; Nếu chọn Trung Quốc thì giữ được đảng Cộng sản nhưng không
phải là hệ thống cầm quyền hiện tại. Và sự tồn vong của đảng Cộng sản Việt Nam
trong lúc này theo nghĩa lãnh đạo độc tài bị xáo động hơn bao giờ hết.
Nếu Việt Nam chọn Hoa Kỳ làm đối
tác quan trọng nhất, thì chắc chắn một điều là Việt Nam sẽ có thêm hai đồng
minh quan trọng trong khu vực châu Á gồm Hàn Quốc và Nhật Bản. Đây là hai cầu nối
mạnh và thông thoáng nhất để đảng Cộng sản Việt Nam tiếp cận với nền dân chủ
đích thực, để đi đến kinh tế tư bản và chuyển hóa, chia đều quyền lực lãnh đạo
trong sự giám sát, điều tiết hợp lý nhằm tránh nội loạn và tránh lật đổ chính
quyền, dẫn đến hỗn loạn, khủng hoảng khu vực.
Đương nhiên, lựa chọn đối tác Hoa
Kỳ, đảng Cộng sản Việt Nam sẽ không mất quyền lực lãnh đạo bởi họ đã có hàng loạt
các thái tử đỏ để chuẩn bị cho một cuộc tổng tuyển cử cần thiết. Hơn nữa, tiềm
lực kinh tế của người Cộng sản không nhỏ chút nào trong các cuộc tranh cử. Hiện
tại là thời cơ tốt nhất để họ hợp thức hóa tính chính danh của họ bằng một cuộc
bầu cử tự do. Trong đó, sự thay đổi tên đảng hoặc thiết lập một loại Tân Cộng sản
bằng một cái tên khác không phải là điều nằm ngoài dự tính của người Cộng sản.
Với lựa chọn đối tác Hoa Kỳ, người
Cộng sản không mất đi sự giàu có sẵn có nhưng sẽ mất đi khả năng độc tài, bưng
bít thông tin và con cháu họ phải chấp nhận một luật chơi mới có tính minh bạch
hơn, khó tham nhũng hơn.
Ngược lại, nếu chọn Trung Quốc
làm đối tác, đảng Cộng sản Việt Nam sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt sau ba năm chuyển
giao. Bởi lẽ, mộng bá chủ thế giới, mà đích ngắm đầu tiên là thâu tóm Việt Nam
vốn là giấc mộng chưa bao giờ nguôi của Trung Hoa Đại Hán.
Vì hiện tại, vấn đề nội loạn,
thanh trừng phe nhóm chính trị và đại bộ phận nhân dân nghèo khổ tại đất nước
được xem là cường quốc thứ nhì thế giới này đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng.
Đề cao chủ nghĩa dân tộc, hứa hẹn kinh tế bằng những cuộc chinh phạt các nước
nhỏ vốn là chiêu bài chính trị của nhà nước Trung Quốc nhằm giảm nhiệt trong nước.
Một khi nắm được Việt Nam trong
tay, đương nhiên, Cộng sản Trung Quốc sẽ ổn định vùng đất mới và bắt tay vào
công cuộc thanh trừng mới nhằm thống nhất Tân Trung Hoa. Chiêu bài chống tham
nhũng vốn là sở trường của người Trung Quốc. Hơn ai hết, các quan hệ kinh tế Việt
– Trung đã giúp cho đảng Cộng sản Trung Quốc nắm khá nhiều bằng chứng tham
nhũng của giới chức Cộng sản Việt Nam.
Khi thời cơ đến, họ sẽ dùng chiêu
bài chống tham nhũng để loại bỏ toàn bộ hệ thống thái thú người Việt và thay thế
bằng hệ thống quan lại người Hoa. Đến lúc đó, Việt Nam mới chính thức thuộc về
Trung Hoa. Bởi thanh trừng bằng chiêu bài chống tham nhũng là cách mị dân tốt
nhất để người dân mơ hồ tin rằng Trung Hoa đại lục xứng đáng để mình làm công
dân.
Và đây là điều không thể tránh khỏi
khi Việt Nam trở thành một tỉnh của Trung Quốc, quân đội, an ninh Việt Nam vốn
dĩ là “trung với đảng, phục vụ đảng, còn đảng còn mình” sẽ trở thành thuộc cấp
của an ninh, quân đội Trung Quốc. Lúc đó, dù trung ương đảng Cộng sản Việt Nam
có cố cựa quậy kiểu gì cũng không thoát được vòng kim cô trung ương Cộng sản
Trung Quốc.
Chơi với Trung Quốc thì duy trì
được chế độ Cộng sản độc tài nhưng phải chấp nhận mất trắng quyền cầm trịch.
Chơi với Hoa Kỳ thì cũng sẽ mất độc tài và tự chuyển hóa bằng mọi giá, thậm chí
phải thay đổi tên gọi để giữ chân trong lãnh đạo quốc gia là điều không thể
tránh. Có lẽ đây là bài toán khó cho sự tồn vong của đảng Cộng sản, nó khó đến
mức người cầm đầu đảng Cộng sản có thể bị đột quị, tai biến bất kì giờ nào khi
nghĩ đến quyền độc tài của Cộng sản Việt Nam trong tương lai!
Hiện nay, các thành phần dân tộc
Việt Nam hướng về phía dân chủ Hoa Kỳ đã hiện rõ, có thể nói rằng con số hướng
về phía dân chủ Hoa Kỳ quá lớn, quá áp đảo! Các tổ chức xã hội dân sự Việt Nam
mặc dù bị đàn áp, bắt bớ nhưng hiệu ứng của họ trong nhân dân lại quá mạnh. Từ
biểu tình chống Trung Quốc, biểu tình kêu gọi bảo vệ môi trường, biểu tình bằng
tiền lẻ qua BOT… Tất cả đều nhằm đánh xé tấm màn bí mật tham nhũng và lợi ích
nhóm, bán đứng tổ quốc, bạch hóa mọi thứ.
Trong khi đó, Hoa Kỳ bắt đầu siết
chặt thuế quan cũng như một số thứ có liên quan đến Trung Quốc núp danh nghĩa
Việt Nam. Và một khi Hoa Kỳ siết chặt thuế quan, sẽ dẫn đến hiệu ứng domino
trong khối kinh tế phương Tây vì họ chẳng dại gì không siết thuế với thứ hàng
Trung Quốc giả danh Việt Nam. Nếu không siết thuế, hóa ra họ phải hứng thứ hàng
Trung Quốc mà Hoa Kỳ đã bỏ đi.
Với nền kinh tế gần như phụ thuộc
hoàn toàn vào Trung Quốc, bất kì đòn siết chặt thuế quan nào của các nền kinh tế
lớn cũng đều dẫn đến khủng hoảng cho kinh tế Việt Nam và đặc biệt là khủng hoảng
của đảng Cộng sản. Trong khi đó, khả năng huy động vốn từ nhân dân của đảng Cộng
sản hiện nay là con số zero tròn trĩnh. Họ chỉ còn một cách là tiếp tục nâng
thuế để tồn tại. Nhưng nâng thuế là con dao hai lưỡi, nó nhanh chóng đẩy nhân
dân đến chỗ bất mãn, thậm chí thù hận đảng cầm quyền.
Có thể nói rằng, hiện nay, đảng Cộng
sản Việt Nam đang đứng trong thế chân vạc mà nếu lựa chọn vì quốc gia, dân tộc
thịnh vượng thì Hoa Kỳ sẽ là đối tác sâu rộng. Nhưng người Cộng sản buộc phải tự
chuyển hóa để đuổi kịp tiến trình phát triển thế giới.
Nếu chọn Trung Quốc, họ sẽ giữ được
đảng Cộng sản nhưng lúc đó không phải là đảng Cộng sản Việt Nam nữa. Quyền lực
độc tài của họ hoàn toàn bị lấy đi bởi hệ thống trung ương lớn hơn. Ở hướng
này, tính quốc tế Cộng sản nghe ra có vẻ khả thể! Nghiệt nổi, Cộng sản Việt Nam
lún quá sâu vào cái bẫy của Cộng sản Trung Quốc nên muốn thoát ra được hệ thống
quan thầy Trung Quốc là cả một vấn đề sống còn.
Làm sao để giữ đảng độc tài? Làm
sao để phát triển và chuyển hóa? Làm sao để thoát Trung vì chơi với Trung Cộng
là đang tự ăn thịt bản thân, đang chết chậm, chết từ từ…? Chọn dân tộc, quốc
gia tiến bộ hay chọn quốc tế Cộng sản? Tất cả những câu hỏi này có thể khiến
cho người lãnh đạo tối cao của đảng Cộng sản Việt Nam vỡ mạch máu não, lăn đùng
ra, giật tay giật chân, trào bọt mép bất kì giờ nào! Vì muốn giữ độc tài lãnh đạo
thì nhìn đâu cũng thấy cửa tử!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét