Nhìn lại tình hình đảng CSVN thì thấy rõ trong nội bộ đảng, tình trạng kéo bè, kéo cánh, chống đối
nhau vì quyền lợi rất phổ biến ở mọi cấp; đặc biệt ở thượng tầng của đảng, tình
trạng đấu đá nhau lại càng nghiêm trọng đến nỗi… thuốc độc, chất phóng xạ cũng
được dùng đến để trị nhau. Những năm gần đây, tại các hội nghị TƯ đảng, cuộc vật
lộn giữa tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và phe cánh với thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
qua nhiều keo từ hội nghị 6 (10.2012) cho đến hội nghị 10 (1.2015), ông Trọng
đã bị thất bại ê chề. Trong lúc đó, thế và lực của Ba Dũng ngày càng vững, “đám
ăn theo” ông ta trong TƯ đảng ngày càng đông. Theo dư luận, đến đại hội 12 săp
tới, ông ta có thể leo lên ngai vàng tổng bí thư, và sẽ nắm toàn bộ quyền lực
trong tay cả về mặt đảng lẫn nhà nước. Mặc dù người cầm đầu đảng sẽ thay đổi,
sau đại hội sẽ có ban lãnh đạo mới, thế nhưng có thể tin chắc rằng về cơ bản
ĐCSVN sẽ không thay đổi đường lối, chính sách, nhất là về mặt đối nội. Về mặt đối
ngoại, có thể ĐCSVN sẽ thay đổi chút ít, ve vãn Hoa Kỳ nhiều hơn để mong dựa
vào HK cứu chế độ độc tài toàn trị đang lâm nguy. Nhưng ĐCSVN không dám dựa hẳn
vào Mỹ, vì ý thức hệ của những người cầm quyền không cho phép và vì họ sợ Trung
Cộng (TC), nên về căn bản CSVN vẫn tiếp tục giữ thái độ thuần phục với TC. Hơn
nữa, họ vẫn tiếp tục bị ràng buộc bởi những quan hệ đối tác chiến lược toàn diện
với Nga và TC. Riêng với cá nhân tổng thống Putin của Liên bang Nga, Nguyễn Tấn
Dũng, cũng như tổng bí thư và các ủy viên BCT đương nhiệm đều có lòng quý trọng
sâu sắc, đặc biệt là Ba Dũng rất khâm phục cách cai trị nhà nước theo kiểu
Putin. Những ai quan sát kỹ các cuộc gặp gỡ của họ với tổng thống Nga đều xác
nhận như vậy. Cho nên khi ve vãn Mỹ, các người cầm quyền VN không thể không cân
nhắc đến sự phản ứng của Nga.
Còn về mặt đối nội, như đã nói trên, ĐCSVN vẫn tiếp
tục đàn áp phong trào yêu nước và dân chủ, bóp nghẹt các tổ chức dân sự và hạn
chế các quyền tự do, tiếp tục cưỡng chế tước đoạt ruộng đất của dân oan, tiếp tục
bóc lột công nhân, nông dân và các tầng lớp lao động... như trước. Dù Hoa Kỳ và
các nước dân chủ Liên u, Canada, Úc có đòi hỏi VN phải thực thi dân quyền, nhân
quyền, quyền của công nhân… nhưng tập đoàn cầm quyền CS vẫn tiếp tục lươn lẹo,
bịp bợm để đánh lừa dư luận chứ không nghiêm túc thực thi mọi đòi hỏi của các
nước dân chủ. Vì thế, các chiến sĩ dân chủ và nhân quyền cũng như toàn thể đồng
bào chớ nên có ảo tưởng gì về ĐCSVN, về ban lãnh đạo mới cũng như tổng bí thư mới
của đảng là họ có thể dân chủ hóa chế độ, mà trái lại các phong trào dân chủ
cũng như các tổ chức dân sự cần tiếp tục đi theo con đường của chúng ta đã định
là tăng cường đoàn kết, đẩy mạnh đấu tranh cho chủ quyền đất nước, cho tự do,
dân chủ và nhân quyền để tạo nội lực mạnh mẽ, đợi thời cơ giành lấy thắng lợi
cuối cùng.
Cần nhận rõ rằng từ
lâu rồi ĐCSVN đã đổi khác nhiều lắm. Nếu những năm 30, 40, phần đông đảng viên
còn có lý tưởng CS và thật lòng tin vào lý tưởng đó – dù lý tưởng đó là không
tưởng, nhưng họ vẫn hết lòng tin, chân thành tin, và đã chịu đựng mọi gian khổ,
khó khăn, toàn tâm toàn ý chiến đấu cho lý tưởng đó, dù phải hy sinh cũng không
ngần ngại, – thì ngày nay, khi “thành trì đời đời bền vững của chủ nghĩa CS và
phong trào CS quốc tế” là Liên Xô đã bị sụp đổ, chủ nghĩa Marx-Lenin đã “hết
thiêng”, hầu hết các đảng viên đều nhận ra cái gọi là “lý tưởng” đó chỉ là
hoang tưởng. Giờ đây, trên 3 triệu 600 ngàn đảng viên CSVN không còn lý tưởng
CS nữa, mà chỉ có “lý tưởng” thực dụng: vào ĐCS để có địa vị, dễ kiếm lợi, dễ
tham nhũng, dễ bóc lột dân đen, dễ bảo đảm cuộc sống tốt cho mình và gia đình…
Thực tế cho thấy ĐCS không còn là một đảng chính trị đứng đắn mà đã biến chất
thành một đảng-nhà nước-mafia, thậm chí một băng đảng cướp, sống bám trên cơ thể
của xã hội, đè nén, áp bức, tham nhũng, bóc lột nhân dân. Dù bị nhân dân thù
ghét, nhưng ĐCS vẫn cố sống cố chết bám lấy quyền lực, và sở dĩ nó còn tồn tại
đến ngày nay là nhờ bạo lực, khủng bố, đàn áp và tuyên truyền lừa dối, bịp bợm.
Trước mắt quảng đại quần chúng nhân dân VN, kể cả các giai cấp công nhân, nông
dân là những tầng lớp mà ĐCSVN coi là đồng minh chiến lược của đảng, thì bộ mặt
thật xấu xa của ĐCSVN đã phơi bày quá rõ rệt. Cái thời dân chúng Việt Nam mê muội,
mù quáng “tin yêu” đảng đã qua rồi, bây giờ đã bắt đầu thời khinh bỉ, thù ghét
và hết sợ đảng. Những trận chiến đấu của dân oan ở Tiên Lãng, Hải Phòng, ở Văn
Giang, Hưng Yên, ở Vụ Bản, Nam Định, ở Thạnh Hóa, Long An… chống cưỡng chế thu
hồi đất đai, những cuộc đình công hàng chục vạn công nhân lao động ở Sài Gòn,
Long An, Tây Ninh, Tiền Giang chống điều 60 Luật Bảo hiểm xã hội của nhà nước,
những cuộc xuống đường mãnh liệt ở Vĩnh Tân, Bình Thuận để phản đối ô nhiễm môi
sinh, v.v… chứng tỏ điều đó. Trong thời đại “bùng nổ thông tin”, thời đại
Internet, người dân được biết nhiều hơn về những “thành tích bất hảo” của các
“lãnh tụ”, các cán bộ, đảng viên, từ lối sống xa hoa, đế vương, sa đọa, đến những
vụ tham nhũng động trời, những nhà cửa, biệt thự lộng lẫy, hoành tráng, những
xe hơi, du thuyền “siêu mốt”, đến những chuyện bán đất, bán biển, bán đảo của Tổ
quốc… nên uy tín của ĐCSVN đã hầu như chỉ còn là con số “không” trong lòng người
dân. Trong lúc đó thì ngay trong nội bộ đảng, tình trạng kéo bè, kéo cánh, chống
đối nhau vì quyền lợi rất phổ biến ở mọi cấp, nhất là ở cấp cao nhất. Tất cả
các hiện tượng đó báo hiệu ngày tàn của ĐCSVN không còn xa nữa. Đảng sẽ sụp đổ
như thế nào thì không ai biết trước được. Nhưng, chắc chắn là sự sụp đổ đó đang
đến gần và điều đó không thể nào tránh được.
Cũng có người mong rằng
trong đảng còn có những đảng viên sáng suốt nhận rõ tình hình thực tế để xoay
chuyển tình thế, đưa ĐCS ra khỏi vũng lầy giáo điều, bảo thủ, thoát khỏi tình
trạng tham nhũng tràn lan, thoát khỏi cái ách lệ thuộc tên láng giềng bành trướng,
đưa đảng trở về với nhân dân. Họ cho rằng đó là con đường tốt nhất để hòa bình
chuyển hóa chế độ độc tài toàn trị sang chế độ dân chủ đích thực. Nhưng, ước
mong đó không thực tế, trước nhất vì ĐCS và “lý tưởng” CS chống lại dân chủ, họ
không muốn và không thể xây dựng chế độ dân chủ đích thực. Hơn nữa, trong tình
hình thực tế hiện nay, khi lực lượng giáo điều bảo thủ và thế lực bạc nhược, đầu
hàng Trung Cộng đã từ rất lâu khống chế triệt để mọi ý hướng tiến bộ trong ĐCS
thì chắc chắn rằng điều mong muốn đó không thể nào trở thành hiện thực được.
Phong trào dân chủ Việt
Nam nhất định phải đi theo con đường riêng của mình mạnh bạo hơn, cương quyết
hơn để tới mục đích cuối cùng. Theo chúng tôi nghĩ, con đường đó là ra sức phát
triển và củng cố xã hội dân sự, ra sức vận động những người trong hệ thống
quân-dân-chính của ĐCS có thiện cảm hay ít nhất có thái độ trung lập với phong
trào yêu nước và dân chủ, vừa đấu tranh vừa tăng cường nội lực cho phong trào
yêu nước và dân chủ, chờ đợi thời cơ để dũng cảm tiến lên giành thắng lợi cho
công cuộc giải phóng dân tộc khỏi chế độ độc tài toàn trị.
THỜI CƠ SẼ ĐẾN
Chúng tôi nhấn mạnh
“chờ đợi thời cơ để dũng cảm tiến lên giành thắng lợi…” là có ý nói rằng cần
tránh tinh thần sốt ruột, phiêu lưu, manh động có thể gây thất bại cho phong
trào, mà phải biết kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thuận lợi để giành thắng lợi. Vì
sao vậy? Chúng ta cần phải luôn luôn nhớ đến hoàn cảnh địa chính trị của nước
ta. Số phận đã an bài đất nước ta sống cạnh một nước lớn đầy tham vọng bành trướng:
từ thời phong kiến xa xưa cho đến thời CS ngày nay, nước đó luôn luôn có mưu đồ
xâm lược nước ta, nhất là lợi dụng khi nước ta có biến động lớn hoặc bị suy yếu
là họ kiếm cớ can thiệp vào. Vì vậy, các chiến sĩ dân chủ phải biết kiên nhẫn
chờ đợi khi thời cơ đến mới có thể hành động quyết liệt để giành thắng lợi quyết
định được. Vậy khi nào thời cơ sẽ đến? Thời cơ sẽ đến khi Trung Cộng bị sa lầy
trong bạo loạn và trên đà sụp đổ, trong lúc đó “bọn thái thú Việt Cộng” của
chúng ở phương Nam cũng đang trên đà tan rã. Chúng tôi biết, nghe như thế sẽ có
những người phản đối cho rằng nhận định đó là viển vông: nước Tầu CS đang còn mạnh
lắm cả về mặt kinh tế lẫn quân sự, và ĐCSVN với trên 3 triệu 600 ngàn đảng viên
vẫn đang còn vững vàng, nếu cứ chờ đợi như thế thì bao giờ mới có thời cơ được?!
Không đâu, các bạn ạ!
Đó chỉ là nhìn bề ngoài mà không đi sâu vào thực chất. Viết đến đây, chúng tôi
nhớ đến câu nói của Vaclav Havel, cố Tổng thống Cộng hòa Czech: «... Trong các
buổi chuyện trò, nhiều lần tôi nhấn mạnh rằng trong một chế độ toàn trị, thật
khó mà nhìn thấu ruột thấu gan của xã hội. Khi nhìn quanh chỉ thấy xã hội là một
khối nguyên vẹn và đâu đâu cũng chỉ thấy một sự trung thành với chế độ.
.../...do nỗi sợ đào luyện con người, nên cái vẻ ngoài nguyên vẹn như thế thực
ra lại là vô cùng yếu đuối. Không một ai có thể tiên báo một ngày nào đó, chỉ một
nắm tuyết cỏn con tình cờ sẽ tạo ra cả một trận núi tuyết lở. ...Cách đây hai
chục năm, ở Tiệp Khắc có một nắm tuyết cỏn con xuất hiện dưới hình thù một cuộc
đàn áp hung bạo đối với sinh viên, và nắm tuyết đó đã biến thành trận núi tuyết
lở. Thế rồi toàn bộ hệ thống toàn trị đã lung lay, rồi sụp đổ như một tòa lâu
đài ghép bằng giấy bồi».
Ngày nay, nhiều nhà
Trung Quốc học nổi tiếng, như các giáo sư Gordon Chang, David Shambaugh, v.v…
đã chỉ cho chúng ta thấy ngày tàn của Trung Cộng đã bắt đầu, và họ cho rằng điều
đó diễn tiến mạnh và nhanh hơn nhiều người tưởng. Vẻ ngoài của chế độ độc tài
toàn trị của Trung Quốc trông tưởng là hùng mạnh và ổn định, nhưng bên trong của
nó chứa đựng rất nhiều “quả bom nổ chậm”. Đó là: một “búi” những mâu thuẫn cực
kỳ nan giải của Trung Quốc: mâu thuẫn giữa sự phát triển nhanh chóng của vùng
ven biển trù phú và vùng sâu trong nội địa nghèo khổ; mâu thuẫn giữa thành thị
phát triển với vùng nông thôn lạc hậu; mâu thuẫn giữa các dân tộc – nhất là hai
dân tộc Tây Tạng và Uighur – với dân tộc Đại Hán; mâu thuẫn giữa người nghèo với
người giàu vì hố cách biệt quá xa giữa người giàu với người nghèo gây ra sự bất
bình đẳng xã hội gay gắt. Thu nhập bình quân đầu người ở Trung Quốc khoảng 8000
USD/năm, tuy thế 13,1% dân số vẫn sống dưới mức 440 USD/năm (1,25 USD/ngày). Đó
là: tình trạng môi trường sống bị ô nhiễm rất nghiêm trọng: ô nhiễm không khí
đã ở mức báo động cực kỳ nguy hiểm, nhân dân nhiều đô thị, nhất là Bắc Kinh và
các vùng công nghiệp, không còn không khí trong lành để thở; nguồn nước có thể
uống được đã giảm đi nhanh chóng, hơn 28 ngàn con sông đã chết; hạn hán tại các
vùng Tây Bắc trở thành vấn nạn thường xuyên do lượng mưa ngày một giảm trong
khi nhiệt độ lại cứ tăng đều đều làm cho tình trạng sa mạc hóa vùng Tây Bắc
ngày càng trầm trọng. Sự hủy hoại môi trường và nạn ô nhiễm môi trường Trung Quốc
đứng vào hạng xấu nhất trên thế giới, ảnh hưởng lớn đến sức khỏe và tuổi thọ của
người dân, bệnh ung thư phát triển mạnh. Nhiều công ty nước ngoài đã chuyển xí
nghiệp ra khỏi Trung Quốc và nhiều chuyên gia đã ra đi vì lý do môi trường. Để
giải quyết vấn nạn môi trường, các nhà lãnh đạo Trung Quốc chỉ còn một cách duy
nhất: hy sinh tăng trưởng kinh tế để đầu tư vào cải tạo môi trường. Nhưng như
thế thì các bất ổn xã hội sẽ được dịp bùng phát mạnh hơn nữa. Đó là: từ năm
2012, sự tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc đang sút giảm khá nhanh, chính phủ
đang cố sức duy trì ở mức 7% để tạo đủ công ăn việc làm cho người dân, thu nhận
lực lượng nhân công mới vào thị trường lao động, và duy trì sự ổn định, tránh
những bạo động xã hội. Nhưng theo dự báo của nhiều nhà kinh tế, trong thời gian
tới mức tăng trưởng có thể xuống đến 5%, sẽ khó tránh những bạo động xã hội lớn.
Ngay từ năm 2008, tình trạng thất nghiệp ở Trung Quốc đã nghiêm trọng, trong 10
tháng đầu 2008, đã có thêm 10,2 triệu người mất việc; tổng số sinh viên ra trường
năm 2008 là 24 triệu người, nhưng các thành phố chỉ cung ứng được chừng 12 triệu
việc làm thôi. Trên 200 triệu lao động nông thôn ra thành phố tìm việc đang gặp
khó khăn, trong lúc đó thì các nhà máy của các công ty công nghiệp nhẹ và may mặc
ở vùng duyên hải đông nam bị ảnh hưởng nặng nề nhất của khủng hoảng kinh tế thế
giới, khối lượng hàng xuất khẩu của Trung Quốc bị giảm sút nhiều; vì thế, riêng
tỉnh Quảng Đông được coi là trung tâm ngành công nghiệp chế biến để xuất khẩu
có thể phải đóng cửa 1/5 số nhà máy trong tháng 1.2009.
Các nhà nghiên cứu cho
rằng từ năm 2009 tình hình sẽ còn tồi tệ hơn nữa, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sự ổn
định xã hội. Đó là: tổng số nợ của Trung Quốc trong khu vực công tư cao chưa từng
có, chính phủ không dám công bố sự thật nên theo báo cáo của Bắc Kinh thì đến
cuối năm 2012 số nợ ở mức 8.400 tỉ nhân dân tệ (1.400 tỉ USD) bằng 16% GDP (tổng
sản phẩm nội địa), nhưng các chuyên gia kinh tế cho rằng thực ra con số đó cao
hơn nhiều, theo Standard Chartered tổng số nợ của Trung Quốc là 40.000 tỉ nhân
dân tệ chứ không phải 8.400 tỉ như chính phủ công bố, còn IMF đưa ra con số thấp
nhất là 46%, tức là gần một nửa GDP. Nhiều địa phương không thể chi trả nợ được,
và hiện đang nằm bên bờ vực phá sản. Đó là: bong bóng bất động sản đang có nguy
cơ bị vỡ, hiện trong nước đã có hàng chục thành phố “ma”, trong đó hai thành phố
“ma” lớn nhất là Ordos ở Nội Mông và Trịnh Đông; ngoài ra còn những thành phố
“ma” khác, như Trình Cống tỉnh Vân Nam, Doanh Đông tỉnh Liêu Ninh, Thường Châu
tỉnh Giang Tô, Thập Yển tỉnh Hồ Bắc, Huệ Châu tỉnh Quảng Đông, Ôn Châu tỉnh Chiết
Giang, v.v… Ngay cả ở tỉnh giàu có, như Giang Tô cũng có hai thành phố “ma”.
Còn ở Trịnh Châu thì có trung tâm mua sắm “ma” Orient Center – mở cửa ba năm mà
chẳng bao giờ thấy bóng khách mua… Tổng số nhà cửa, căn hộ bị bỏ trống cả nước
Trung Quốc lên tới 64 triệu căn hộ. Năm 2015, sau trận bong bóng địa ốc xì hơi
thì tiếp đến đầu tháng 7 vừa rồi thị trường chứng khoán sụp đổ làm cho trên
trăm triệu gia đình người dân Trung Quốc mấy năm qua đổ xô chơi chứng khoán với
hy vọng làm giàu nhanh chóng nay bị mất trắng 2360 tỉ đô-la, tiêu tan hết cơ
nghiệp và tài sản vì sự đổ vỡ này. Số thiệt hại trong vòng ba tuần lễ lớn bằng
35% tổng sản phẩm nội địa (GDP) của cả nước Trung Quốc và sẽ còn có ảnh hưởng
lâu dài đến thị trường bất động sản nước này! Đây lại thêm một chỉ dấu nữa cho
thấy nền kinh tế Trung Quốc đang bước tới thời kỳ nguy khốn. Đó là: một số lượng
lớn các công dân lẫn cán bộ, đảng viên đã “bỏ phiếu bằng chân” rời bỏ đất nước;
giới kinh doanh cùng gia đình họ đang và sẵn sàng mang theo vốn liếng bỏ chạy
ra nước ngoài hàng loạt. Năm 2014, Viện nghiên cứu Hồ Nhuận (Hurun Research
Institute) Thượng Hải chuyên nghiên cứu về giới giàu có Trung Quốc, đã phát hiện
ra rằng 64% các “cá nhân có lợi tức ròng cao” mà họ thăm dò (gồm 393 triệu phú
và tỉ phú) đang di cư hoặc đang có kế hoạch di cư ra nước ngoài, chờ giờ phút
thuận lợi để nhảy ra khỏi con tàu sắp lật của Trung Cộng. Trong sách Xanh về di
dân Trung Quốc trên thế giới do Center for Chinese Globalization ấn hành cũng
cho biết từ năm 1990, đã có 9,3 triệu người Trung Quốc di cư ra nước ngoài mang
theo 2.800 tỉ nhân dân tệ (46 tỉ USD). Trong khi đó, Bắc Kinh đang cố tìm cách
giải về nước một số lượng lớn những kẻ trốn chạy đem tiền ra sống ở nước ngoài.
Theo tin của Bắc Kinh “khoảng 19 ngàn quan chức đã bị bắt giữ trong vòng 12 năm
qua, đang lúc họ tìm cách trốn ra nước ngoài với lượng tiền kiếm được bất hợp
pháp từ trong nước”. Đó là: nạn tham nhũng tràn lan từ trên xuống dưới. Tổ chức
Minh bạch quốc tế xếp Trung Quốc vào hạng 80 trong bảng xếp hạng chỉ số tham
nhũng năm 2013. Chiến dịch “đánh hổ, đập ruồi” của Tập Cận Bình đã triệt hạ nhiều
con hổ, nhưng thực ra mục đích chính của họ Tập là nhằm chặt vây cánh của phe đối
lập để tập trung quyền lực vào tay cá nhân của ông ta. Đó là: sự bất mãn xã hội
của công nhân, nông dân và nhiều tầng lớp quần chúng ngày càng tích lũy, hàng
năm có đến trên hàng ngàn vụ bạo động dữ dội, do tranh chấp lao động, do cưỡng
bức tước đoạt ruộng đất, do tham nhũng của các quan chức cán bộ, do việc ô nhiễm
môi trường. Trong năm 2010 đã có 180 ngàn cuộc đình công, biểu tình, thậm chí bạo
loạn, có nhiều cuộc rất mãnh liệt. Chẳng hạn, vào tháng 12.2011, 12 ngàn người
dân Ô Khảm, tỉnh Quảng Đông bất bình với đảng ủy CS địa phương, đã nổi dậy và
đuổi bí thư đảng ủy. Chính quyền tỉnh Quảng Đông đã phải lùi bước trước ý chí
quật cường của người dân Ô Khảm, và tháng 3.2013 đã phải chấp nhận cho dân làng
này tổ chức một cuộc bầu cử trực tiếp và tự do; họ đã bầu một người lãnh đạo của
phong trào nổi dậy, ông Lâm Tổ Luyến, làm chủ tịch làng. Hay cuộc đụng độ giữa
hàng trăm công an và nông dân giữ đất ngày 14.10.2014, tại huyện Tấn Thành, Côn
Minh, tỉnh Vân Nam do chính quyền muốn cưỡng đoạt ruộng đất của nông dân để
giao cho công ty Pan-Asian xây dựng nhà máy. Hàng trăm công an được huy động đến
đàn áp. Cảnh sát cơ động đã đánh chết hai người nông dân. Gần 1000 dân làng và
các thị trấn lân cận nổi giận đã tập trung, đập phá xe cảnh sát, ném đá vào
công an buộc họ phải tháo chạy; 8 công an không chạy kịp, bị dân chúng bắt được,
trói lại và đốt sống. Đó là: sự run sợ của tập đoàn thống trị CSTQ trước những
trào lưu dân chủ, tiến bộ.
Từ khi lên ngôi vào năm 2012, Tập Cận Bình đã tăng
cường đàn áp chính trị rất ác liệt. Mục tiêu nhắm vào báo chí, truyền thông xã
hội, phim ảnh, nghệ thuật và văn học, các nhóm tôn giáo, Internet, trí thức,
dân Tây Tạng và dân Uighur, những người bất đồng chính kiến, luật sư, tổ chức phi
chính phủ, sinh viên đại học… Hoảng sợ trước “phong trào thoái đảng” đang sục
sôi khắp Trung Quốc (số người thoái đảng, thoái đoàn, thoái đội đã vượt qua con
số 200 triệu), nên năm 2013, TƯ đảng đã ra một chỉ thị đưa xuống cấp dưới yêu cầu
tất cả các đơn vị phải tìm ra mọi biểu hiện có vẻ tán đồng "các giá trị phổ
quát" của phương Tây - gồm dân chủ lập hiến, xã hội dân sự, tự do báo chí
và kinh tế tân tự do… để siết chặt sự kiểm soát cán bộ, đảng viên hơn nữa.
Khi phân tích tất cả
những điều nói trên, các nhà nghiên cứu khẳng định rằng sự sụp đổ của Trung Cộng
đang đến gần, và theo dự đoán của nhiều người, sự sụp đổ đó sẽ không nhẹ nhàng,
êm dịu mà có thể là dữ dội, hung bạo. Không ai biết khi nào sẽ xảy ra, nhưng hiện
đã có tất cả những dấu hiệu cho thấy những “quả bom nổ chậm” sẽ bùng lên.
Còn về ĐCSVN, đã từ
lâu các đảng viên và nhất là đám cán bộ càng cao càng không có lý tưởng gì hết,
ngoài “lý tưởng” bám lấy quyền lực để cướp đoạt tài sản, ruộng vườn, nặn bóp
nhân dân. ĐCS ngày nay đã trở thành một đảng-nhà nước-mafia chính hiệu, nói rõ
hơn là một băng đảng cướp. Nó đang lâm vào một cuộc khủng hoảng trầm trọng về mọi
mặt, từ tư tưởng, niềm tin, đến đường lối, chính sách và cán bộ... Nhưng nguy
cơ nghiêm trọng nhất đối với ĐCS là quần chúng nhân dân ta không còn ai tin
băng đảng đó nữa, bề ngoài người ta bắt buộc phải giả vờ tung hô, nhưng khi có
cơ hội thì người dân sẽ cho toàn ĐCS “xuống hố cả nút”. Khi bọn bành trướng Đại
Hán sắp bị nhân dân Trung Quốc quật đổ, thì lực lượng yêu nước và dân chủ của
ta sẽ tăng trưởng vô cùng nhanh chóng, trong lúc đó tập đoàn thống trị CSVN mất
chỗ dựa cuối cùng là TC thì sẽ càng lao đao, rối loạn… Tất nhiên, lúc đó chúng
sẽ cố tìm cách ve vãn để bám Mỹ hòng cứu chế độ của chúng. Nhưng khi TC sắp/đã
sụp đổ thì chắc gì Mỹ sẽ còn cần đến CSVN nữa, mà rất có thể Mỹ sẽ thấy cần thiết
giúp cho lực lượng dân chủ VN đang lên, vì một nước VN thật sự dân chủ sẽ là một
đồng minh chắc chắn và lâu dài cho HK trong tương lai. Đây sẽ là cơ hội tuyệt vời
cho phong trào yêu nước và dân chủ nước ta! Những người dân Việt Nam yêu nước,
bao năm đau đáu lo cho số phận của Tổ Quốc và Dân Tộc, thiết tha mong mỏi tự
do, dân chủ phải biết chuẩn bị sẵn sàng mà chủ động, dũng cảm chớp lấy thời cơ
ngàn năm có một để giành thắng lợi cho công cuộc giải phóng Tổ Quốc và Dân Tộc
khỏi cái họa CS độc tài toàn trị này.
Xin hãy cảnh giác! Đừng
hy vọng gì ở cái gọi là “nhóm cấp tiến” trong ĐCSVN cả! Đã bao thập niên nay chẳng
thấy tăm hơi cái “nhóm” đó ở đâu cả! Còn khi thời cơ đến, những kẻ tự xưng là “nhóm
cấp tiến” trong ĐCSVN sẽ chỉ là những tên cơ hội CS muốn nhân dịp thuận lợi “nẫng
tay trên” thành quả đấu tranh hơn bảy thập niên của các chiến sĩ yêu nước trước
đây và các chiến sĩ dân chủ ngày nay ở nước ta để tiếp tục thống trị Tổ Quốc Việt
Nam.
CẦN CHỦ ĐỘNG CHUẨN BỊ
ĐÓN THỜI CƠ
Thời cơ bao giờ cũng
đến rất bất ngờ, những người lãnh đạo phong trào cần chuẩn bị tinh thần, trí tuệ
để tiên đoán tình hình có thể sẽ diễn biến ra sao và suy tính trước cách ứng xử
của những người dân chủ phải như thế nào… Nên nhớ rằng khi thời cơ đến, việc
xóa bỏ chế độ độc tài toàn trị tuy có những khó khăn nhất định, nhưng những người
dân chủ vẫn có thể dễ dàng vượt qua được.Tuy nhiên, cái khó khăn cực kỳ lớn lao
trước mắt những người dân chủ là việc xây dựng lại Đất Nước trên nền tảng dân
chủ sau hơn 70 năm bị ĐCSVN tàn phá nặng nề về mọi mặt, từ trên xuống dưới, từ
trong ra ngoài đều nát bét, ung thối, hư hỏng, trong lúc lòng dân còn ly tán, đạo
đức trong xã hội còn sa đọa, sự phá hoại của những kẻ bị mất quyền lợi vẫn còn
ngấm ngầm, v.v… Ngay cái việc giữ gìn trật tự, an ninh, kiềm chế lòng căm hờn của
người dân đối với những kẻ ác ôn dưới chế độ CS để tránh những vụ trả thù đẵm
máu, những vụ tự động “xử án”, những vụ cướp của, hôi của phi pháp… cũng không
đơn giản tí nào. Đó là chưa nói đến những thế lực “phục thù” cực đoan từ đâu đấy
trở về gây rối loạn, trong lúc những người dân chủ trong và ngoài nước cần tập
trung toàn bộ sức lực vào việc kiến tạo từ đầu một chế độ mới về mọi mặt: chính
trị, kinh tế, tài chính, an ninh, quốc phòng, văn hóa, giáo dục, xã hội, v.v… Tất
cả những khó khăn đó đòi hỏi những người dân chủ một sự sáng suốt cao độ, một bản
lĩnh chính trị vững vàng, kiên định, khôn khéo, cương quyết và bao dung, không
để lòng thù hận và thói ích kỷ làm mờ tối cái tâm của mình, biết dẹp bỏ đầu óc
phe phái, cục bộ, biết hòa giải, hòa hợp dân tộc, biết đoàn kết toàn dân VÌ LỢI
ÍCH TỔ QUỐC TRÊN HẾT, biết tận dụng tài trí của mọi chuyên gia Việt Nam trong
và ngoài nước (kể cả những chuyên gia đã từng phục vụ cho CS nay thành tâm muốn
phục vụ cho chế độ dân chủ) để cùng nhau xây dựng lại nước nhà. Phải vận dụng
được SỨC LỰC VÀ TRÍ TUỆ TẬP THỂ CỦA TOÀN D N, chúng ta mới có thể vượt qua được
khó khăn lớn lao này. Cố nhiên, Công Lý đòi hỏi phải trừng trị nghiêm minh những
kẻ đã từng gây tội ác nặng nề đối với Tổ Quốc và đồng bào, nhưng mọi việc đó phải
làm theo đúng luật pháp với tinh thần công minh và không vướng chút lòng hận
thù hay ý muốn trả thù nào.
Người viết đã từng chứng
kiến sự sụp đổ của Liên Xô quá đột ngột, không ai lường trước được, nên những
người lãnh đạo phong trào dân chủ lúng túng, bối rối, rất khó tránh những sai lầm
có hậu quả xấu. Đó là một bài học đáng nhớ cho chúng ta.
CẦN GIẢI TỎA MỘT NGỘ
NHẬN
Theo chúng tôi nghĩ,
trước mắt cần phải giải tỏa một ngộ nhận. Một số trí thức, nhân sĩ – thường là
những người trước đây từng có vai vế trong bộ máy cầm quyền CS – có ý muốn đổi
mới thật sự, có ước vọng cải cách chế độ, nhưng lại cho rằng phải dựa vào
ĐCSVN, đề nghị ban lãnh đạo đảng đổi mới về chính trị thì mới hy vọng thành tựu
được, vì họ lập luận: “thực ra, ngày nay ngoài ĐCSVN, không có tổ chức nào có
thể làm được việc đó”. Mới đây, một nhà trí thức có tên tuổi cũng đã tuyên bố
trên đài BBC đại ý như vậy. Người viết nghĩ rằng đó là một ngộ nhận nguy hiểm.
Chúng ta cần thấy rõ rằng tập đoàn thống trị ĐCSVN không những không yêu nước
mà trái lại bán rẻ Tổ Quốc, không những không dân chủ, tự do mà chống lại dân
chủ, tự do để cố duy trì chế độ độc tài toàn trị của chúng. Thế mà quý vị lại
hy vọng vào cái ban lãnh đạo CSVN bảo thủ, giáo điều này sẽ thực hiện những đề
nghị, kiến nghị, những cầu xin dân chủ hóa của quý vị thì chắc chắn là quý vị sẽ
thất vọng, và phong trào dân chủ sẽ bỏ quý vị tụt lại đằng sau xa. Người viết
tin chắc rằng nhiều nhà trí thức trong nước có ý kiến khác hẳn với quý vị. Cái
nhìn của quý vị là “tĩnh”, không phải “động”, cái nhìn đó chỉ dẫn đến cái thuyết
“cứ để cho ĐCSVN muôn năm trường trị Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam!” Lẽ nào quý vị
lại muốn thế chăng?!
Mọi người đều biết,
cha ông ta thường nói: “Thời thế tạo anh hùng”. Nghĩa là trong đấu tranh sẽ xuất
hiện người lãnh đạo giỏi. Và một khi phong trào nổi lên, nhất là khi nhân dân
ta sắp/đã giành được thắng lợi sẽ không thiếu nhân tài xuất hiện cả trong nước
lẫn ngoài nước, có đầy đủ trí tuệ và đức hạnh, có nhiều khả năng để điều hành
việc nước hơn đứt cái băng đảng mafia lú lẫn, giáo điều, bảo thủ, tham nhũng hiện
nay. Những đảng chính trị thật sự yêu nước, thương dân cũng từ những nhân tài
đó mọc lên.
Chỉ có một điều rất
quan trọng là dân mình phải biết tự hòa giải, hòa hợp với nhau, biết đoàn kết,
gắn bó nhau lại thành một khối vững chắc thì Dân Tộc Việt Nam nhất định sẽ
giành được thắng lợi cuối cùng, bảo vệ được nền độc lập, thiết lập được chế độ
dân chủ đích thực, đa nguyên, đa đảng, đem lại công bằng xã hội và cuộc sống tự
do, hạnh phúc cho người dân./.
Ngày 27.7.2015
Nguyễn Minh Cần
https://www.danluan.org/tin-tuc/20150730/nguyen-minh-can-duong-ta-ta-cu-di
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét