Câu chuyện người Việt
bị bắt phạt vì ăn cắp ở nước ngoài dấy lên một số phản ứng khá gay gắt. Tuy đa
số đều cảm thấy bức xúc và tức giận, nhưng một số không nhỏ có những phản ứng
có thể nói là rất thiếu thuyết phục, nếu không muốn nói là nực cười. Người thì
cho rằng ở Mĩ, Pháp, Nhật cũng có người ăn cắp, chứ có riêng gì người Việt Nam
đâu; người thì cho rằng nói ra sự thật như thế là bôi nhọ Việt Nam; có người
còn đi xa hơn đổ thừa cho ... Việt Tân! Đành rằng trong thế giới mạng thì có
người này kẻ khác, nhưng những phản ứng trên làm cho chúng ta phải suy nghĩ là
chúng ta đang sống bên cạnh những con vi khuẩn văn hoá rất nguy hiểm.
Trước hết là lí giải
kiểu "Ở Nhật cũng có người ăn cắp" theo tôi là vô duyên nhất. Người
ta đang nói chuyện người Việt ăn cắp, tự dưng chuyển sang chuyện người Nhật! Đó
là một kiểu nguỵ biện gọi là "đánh tráo vấn đề" hay distraction. Thật
ra, kiểu nguỵ biện đó rất thô, bởi vì đó là cách nói "Họ ăn cắp, tôi cũng
có quyền ăn cắp"! Logic này rõ ràng là nghe không được, vì nó lấy cái xấu
biện minh cho cái xấu.
Thật ra, câu cho rằng
người Nhật cũng ăn cắp là đáng nghi ngờ. Giáo sư Gregory Pflugfelder, một
chuyên gia văn hoá Nhật Bản, nhận xét rằng “ăn cắp đơn giản là không xảy ra ở
Nhật Bản. Tôi thậm chí còn không chắc rằng trong ngôn ngữ Nhật Bản có từ nào để
mô tả chính xác hành động này.”
Nên nhớ rằng thói ăn
cắp và qui mô ăn cắp của người Việt ở Nhật đã trở thành một vấn nạn. Tôi nói vấn
nạn là không quá đáng, vì gần đây có thông tin từ cảnh sát Nhật cho thấy trong
6 tháng đầu năm 2013 đã có 401 vụ liên quan tới người Việt, và con số này chiếm
40% tổng số vụ ăn cắp có dính dáng đến người nước ngoài (1). Con số 40% đó
không thể xem là ngẫu nhiên, là cá biệt được. Bốn mươi phần trăm là một con số
mang tính quần thể, liên quan đến một cộng đồng. Thật vậy, trong con mắt của
nhiều người Nhật, có lẽ họ nghĩ người Việt là một cộng đồng ăn cắp, cũng giống
như một cộng đồng [xin không nói tên] ở bên Âu châu nổi tiếng ăn cắp ở những ga
xe điện. Mà, ăn cắp là một thói cực kì xấu đối với bất cứ nền văn hoá nào. Một
cộng đồng mà nổi tiếng ăn cắp thì chỉ có thể nói là nhục nhã.
Kế đến là phản ứng
cho rằng nói ra sự thật người Việt ăn cắp ở nước ngoài là bôi nhọ dân tộc, là
không có ý xây dựng. Những người này thường hay đặt câu hỏi "sao không đề
ra giải pháp" như là một phản bác thích thú của họ. Nhưng đó là cách phản
bác kém thông minh. Phải khẳng định rằng nói ra sự thật về thói quen tật xấu của
người Việt là một cách đóng góp gián tiếp vào việc xây dựng cộng đồng tốt hơn.
Chính cách nói hết và nói tất cả đó là một giải pháp, và giải pháp nó chẳng đâu
xa mà nằm ngay ở mỗi cá nhân. Chúng ta không có quyền thế để thay đổi xã hội một
sớm một chiều, nhưng chúng ta có khả năng thay đổi chính mình theo chiều hướng
tốt hơn. Và, khi tất cả thành viên trong xã hội thay đổi tích cực thì cộng đồng
cũng sẽ thay đổi theo.
Nói đến đây tôi chợt
nhớ đến một câu nói của bác Cung Đình Thanh, một học giả đáng kính và người bạn
vong niên của tôi. Bác Thanh kể rằng có một học giả Úc chuyên về văn hoá Việt
Nam, và ông thường được mời cho ý kiến, cố vấn cho các chính trị gia cao cấp sắp
đi thăm Việt Nam. Ông học giả này chuyên chỉ ra những thói hư tật xấu của người
Việt và các chính trị gia cộng sản. Một hôm, bác Thanh gặp ông trong hội thảo,
và phàn nàn rằng sao ông chỉ nói cái dở, cái xấu của người Việt, mà không đề cập
đến cái hay, cái đẹp về văn hoá Việt Nam và người Việt. Ông học giả Úc vỗ vai
bác Thanh, rồi nhẹ nhàng nói rằng: Nhiệm vụ của tôi là nói ra sự thật về những
thói hư tật xấu của đối tác để chính trị gia Úc chuẩn bị; còn nói ra những cái
hay, cái đẹp của người Việt là việc của các bạn chứ không phải việc của tôi.
Thật ra, thói xấu, kể
cả thói ăn cắp của người Việt chẳng phải là cái gì mới; nó đã được chính sử gia
người Việt ghi lại. Trong "Việt Nam sử lược" (1919) của Trần Trọng
Kim, phần viết về người Việt, tác giả viết:
“Tâm địa thì nông nổi,
hay làm liều, không kiên nhẫn, hay khoe khoang và ưa trương hoàng bề ngoài, hiếu
danh vọng, thích chơi bời, mê cờ bạc. Hay tin ma quỉ, sùng sự lễ bái, nhưng mà
vẫn không nhiệt tin tôn giáo nào cả. Kiêu ngạo và hay nói khoác …”.
Thú vị là khi cuốn
sách được tái bản vào năm 1999 thì đoạn trên bị cắt bỏ!
Còn Linh mục dòng Tên
J. Baldinotti nhận xét về người Việt khi ông ghé qua miền Bắc như sau:
"[...] đó là những người bệ vệ dễ giao thiệp, trung thành, vui vẻ; họ
không có những tật xấu như người Trung Hoa và Nhật Bản [...] Dân thường thì hay
trộm cắp, vì thế người ta phạt kẻ ăn trộm ăn cắp cũng như ngoại tình bằng án tử
hình."
Léopold Pallu, một sĩ
quan từng đi theo đoàn quân của Phó thủy sư đề đốc Charner đánh chiếm Nam Kì đầu
tiên, đã viết trong cuốn Lịch sử cuộc viễn chinh Nam Kì năm 1861: "Những
người An Nam ta thấy lúc nào cũng hối hả đem những gì họ kiếm ra để chơi cờ bạc
và hình như họ không tìm thấy sự thích thú khi gom góp của cải để làm giàu; họ
có những rung cảm cao độ về cảnh nghèo khó.”
Nói “không mới lạ” vì
chuyện người Việt có thói quen ăn cắp vặt từ lâu đã “nổi tiếng” ở nước ngoài. Một
độc giả báo Tuổi Trẻ (13/4/2014) viết qua lời kể của thầy ông rằng 50 năm trước
ở Pháp, ngay trên một bãi biển có hàng chữ “Coi chừng người ăn cắp vặt Việt
Nam” (Attention aux voleurs vietnamiens).
Do đó, không ngạc
nhiên khi người Việt bị kì thị ở nước ngoài, và sự kì thị rõ ràng nhất thường
là ở phi trường. Tôi có một kinh nghiệm chẳng hay ho gì về sự kì thị của hải
quan Pháp đối với người Việt. Năm đó, tôi bay sang Pháp từ Sài Gòn trong một
chuyến bay của Vietnam Airlines. Chuyến bay tuy chẳng có gì xuất sắc, nhưng nói
chung là ok. Chỉ khi đến phi trường mới có vấn đề. Tôi rất ngạc nhiên khi mới
ra khỏi máy bay đã có 3-4 người cảnh sát đứng chờ ngay tại cửa đường ống! Họ đứng
đó và đòi khách phải xuất trình hộ chiếu. Tôi chú ý thấy rõ ràng là tất cả những
người mang hộ chiếu VN đều bị hỏi vớ vẩn vài ba câu và có khi hoạnh hoẹ (như
trường hợp một chị có con nhỏ, giống như là du học sinh, đứng trước tôi). Đến
phiên tôi, vì mang hộ chiếu Úc, họ không thèm nhìn mà chỉ khoát tay cho tôi đi.
Đến khi vào khu immigration (di trú) lại thấy thêm một sự kì thị như thế. Lần
này thì tôi thấy cả người Việt và người da đen (chắc là từ Phi châu) đứng chờ
khá lâu và họ nói gì đó tôi nghe không rõ. Đến phiên tôi, không có vấn đề gì cả,
không đầy 1 phút tôi đã ra khỏi khi di trú. Cùng là người Việt Nam, cùng đi một
chuyến bay từ Việt Nam, vậy mà nhân viên Pháp rõ ràng phân biệt người dựa vào hộ
chiếu.
Cứ nhìn vào thứ hạng
về hộ chiếu được chấp nhận trên thế giới (hạng 81 trên thế giới, sau cả Lào Và
Campuchea) thì biết chúng ta đang ở đâu và được đánh giá như thế nào trên thế
giới.
Kinh nghiệm của tôi
cho thấy người Việt mình rõ ràng là không được xem trọng, nếu không muốn nói là
bị khinh thường ở nước ngoài. Đừng nghe những tuyên truyền về "chiến công
vang dội" trong quá khứ, cũng đừng nghe lời tuyên truyền hoa ngữ rằng người
Việt là lương tri thời đại [gì gì đó] mà thất vọng lớn khi ra ngoài. Đừng tin
những đồn thổi rằng những phát minh của người Việt làm thế giới ngả mũ, vì đó
chỉ là huyền thoại chứ không có trong thực tế. Đừng bao giờ nghĩ rằng vài giải
thưởng nào đó là làm cho thế giới kính nể, vì giới khoa học thế giới trưởng
thành hơn nhiều chứ không phản ứng như trẻ con đâu. Trong thực tế, người Việt
không được đánh giá cao, và chắc chắn chẳng có ai nể phục như nhiều người lầm
tưởng. Không có ai “Mơ ước một buổi sáng thức dậy, thấy mình được trở thành một
người Việt Nam” như báo chí đồn thổi.
Tôi nghĩ rằng mỗi
chúng ta chọn cho mình một thái độ và cách ứng phó trước những tin tiêu cực về
người Việt. Nếu mỗi cá nhân dám ghi nhận những thói xấu, và tìm cách tránh
chúng thì xã hội dần dần sẽ tốt hơn. Tôi nghĩ chúng ta không nên quá tự hào,
nhưng cũng không tự ti dân tộc. Ngẫm đi nghĩ lại câu "Sống tử tế với
nhau" của ông Trịnh Công Sơn rất có lí. Riêng tôi thì sống theo tỉ số Thiền
(Zen Ratio).
https://www.danluan.org/tin-tuc/20150726/nguyen-van-tuan-chuyen-nguoi-viet-an-cap-nhung-li-giai-khong-thuyet-phuc#s
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét