Nhà báo Trương Huy San (Huy Đức)
Không có cơ quan nào có những quyền đáng sợ như Bộ Công an
đang nắm. Hình minh họa.
Dự thảo Luật Tố tụng Hình sự đang được thảo luận tại Quốc hội
(tháng 5-2015) đã "tiếp thu" được vài nguyên tắc mà "loài người
tiến bộ" đã từng áp dụng từ hàng trăm năm qua. Các đại biểu Quốc hội cũng
bắt đầu nhận ra, cho dù nhu cầu chống tội phạm lớn tới đâu cũng không thể chấp
nhận oan sai. Tuy nhiên, nếu không nhận thấy nguyên nhân sâu xa của oan sai thì
không những không thể thiết kế một nền tư pháp có thể mang lại công lý mà trong
vài trò chống tội phạm, còn có thể trở thành công cụ của từng băng nhóm.
Dân Trí hay Quan Trí
Không ngạc nhiên khi các tướng công an không ủng hộ quyền im
lặng của bị can. Quyền ấy chắc chắn sẽ làm khó hơn cho tiến trình điều tra. Chỉ
ngạc nhiên, sao các tướng - những người thực thi - lại được đặt ngồi trong cơ
quan lập pháp.
Quyền không khai những điều có thể trở thành bằng chứng chống
lại mình khi chưa có luật sư được người Mỹ đưa vào Hiến pháp năm 1789 (Tu chính
án thứ Năm). Tướng Trịnh Xuyên cho rằng áp dụng nguyên tắc này sẽ không phù hợp
với dân trí nước ta. Nói như thế thật là xúc phạm người dân Việt Nam, không lẽ
sau 70 năm xây dựng CNXH, dân trí nước ta lại thua dân trí Mỹ 226 năm về trước.
Nếu Quốc hội đã "học Mỹ" khi đưa "quyền im lặng"
vào luật Việt Nam chỉ xin quý vị hiểu lại cho rõ nguyên lý "nhà nước của
dân". Năm 2006, khi đến thăm nơi tưởng niệm Tổng thống Abraham Lincoln,
tôi thấy ông đứng rất lâu trước câu nói của Lincoln: "Nhà nước của dân, do
dân và vì dân". Những nhà cách mạng Mỹ không chỉ là tác giả của câu nói
này mà còn đã thể chế hóa thành công nguyên tắc này.
Khi giành được độc lập, khi đã cầm quyền thay vì quay lưng với
nhân dân như nhiều nhà cách mạng khác, vị tổng thống thứ Nhất của họ, ngay
trong năm đầu cầm quyền, đã đưa vào Hiến pháp 10 tu chính án ngăn chặn Quốc hội
ra các đạo luật ngăn cản các quyền tự do quan trọng nhất của người dân.
Các đại biểu đến từ phía Nam - hai luật sư Trương Trọng
Nghĩa và Trần Du Lịch - đã tranh luận khá thẳng thắn với các tướng công an.
Nhưng rất tiếc chưa thấy hai ông chỉ ra hai nguyên tắc cơ bản để bảo vệ quyền
im lặng: Nguyên tắc suy đoán vô tội và nguyên tắc một người không thể bị coi là
có tội khi chưa có một bản án có hiệu lực của tòa. Vì không coi trọng hai
nguyên tắc này mà nhiều người dân chỉ cần bị dân phòng bắt đã bị đối xử như tội
phạm.
Camera & Nhục Hình
Nhiều đại biểu Quốc hội đưa ra sáng kiến dùng camera đặt
trong phòng hỏi cung để ngăn chặn điều tra viên sử dụng nhục hình. Camera liệu
có tác dụng không khi "phòng hỏi cung" nằm trong tay cơ quan điều
tra? Các vị nghĩ rằng các điều tra viên sẽ bật nó lên cho quý vị xem cách họ
làm cho những người vô tội ký vào đơn nhận tội?
Có những cuộc tra tấn được điều tra viên trực tiếp tiến hành
trong phòng hỏi cung như vụ 7 công dân vô tội bị ép nhận tội giết người ở Sóc
Trăng. Nhưng, không phải điều tra viên nào cũng sử dụng nhục hình thô thiển vậy.
Theo tiến sĩ Dương Thanh Biểu, nguyên Phó Viện trưởng VKS
TC, ngay cả con người huyền thoại Tạ Đình Đề - người bảo vệ Hồ Chí Minh thời
đang còn là "Lý Thụy ở Vân Nam" - trong hai lần bị "công an
ta" bắt (1975-1976 và 1985-1988), nếu không nhận tội, không khai đúng
ý" của người thẩm vấn cũng bị "chuyển phòng giam khác, bị giao cho đầu
gấu". Tạ Đình Đề kể với ông Biểu: "Khi nghe lệnh chuyển phòng, người
tôi bủn rủn... Sang phòng giam mới, bị nhốt với bọn đầu gấu mới (tôi sẽ phải chịu
đủ trò) tinh quái và độc ác"(Tạ Đình Đề - NXB Hội Nhà Văn 2014, trang
254).
Kinh nghiệm của ông Tạ Đình Đề không chỉ là câu chuyện của
thập niên 1970s, 1980s. Khi gặp Ủy ban Tư pháp của Quốc hội, bị án Hồ Duy Hải vẫn
không dám kêu oan mà chỉ xin giảm án vì Ủy ban Tư pháp gặp xong rồi về còn Hải
thì phải quay lại trại giam của công an Long An. Một khi hệ thống trại giam, đặc
biệt là các trại tạm giam đang nằm trong tay các cơ quan điều tra thì chuyện
ngăn chặn bức cung, nhục hình là vô vọng cho dù có gắn bao nhiêu camera trong
phòng hỏi cung.
Độc Lập giữa Các Cơ Quan Tố Tụng
Không có nhà nước nào cơ quan lập pháp lại mang các vụ án ra
đánh giá sai đúng trong các phiên toàn thể. Không phải tự nhiên mà tố tụng phải
bao gồm nhiều định chế độc lập: điều tra, VKS, TA, luật sư. Quyền giám sát tố tụng
nằm ở khả năng "độc lập, chỉ tuân theo pháp luật" của các cơ quan thực
thi chứ không phải là ở quyền giám sát chính trị của cơ quan lập pháp.
Điều nguy hiểm nhất hiện nay là các công tố viên và thẩm
phán bị cơ quan điều tra viên "lôi vào cuộc", bị "cộng đồng
trách nhiệm" ngay trong những ngày đầu. Các thủ tục tố tụng phải dựa trên
chứng cứ chứ không phải là suy đoán của điều tra viên. Nếu kiểm sát viên độc lập
và không quá sợ cơ quan điều tra, anh ta sẽ không phê chuẩn tạm giam một công
dân nếu chứng cứ mà cơ quan điều tra đưa ra không thuyết phục.
Tòa án cũng có khuynh hướng bị lũng đoạn bởi cơ quan điều
tra nên cách an toàn nhất trong công tác xét xử của họ là "án tại hồ
sơ" và với những vụ phức tạp thì tòa dưới còn tham vấn tòa trên nhằm tránh
án bị "cải, sửa" khi phúc thẩm để không "mất điểm thi đua".
Không phải tự nhiên mà trong suốt nhiều năm ông Nguyễn Thanh
Chấn ở Bắc Giang kêu oan, VKS lẫn TATC đều im, dù họ không trực tiếp dùng nhục
hình bức cung. Vì cả VKS và TA đã "đồng lõa" với cơ quan điều tra
ngay từ đầu, đứng chung xuồng ngay từ đầu, nên minh oan cho ông Chấn thì họ sẽ
trở thành tội phạm.
Cũng như ông Chấn, 7 bị cáo ở Sóc Trăng được minh oan là vì
kẻ thực sự gây án đã ra tự thú. Những người thực sự oan khuất chưa chắc đã nằm
trong số được tòa tuyên vô tội. Không ai có thể biết chắc trong số hàng triệu
"vụ án đẹp", trong số hàng triệu bộ hồ sơ án hoàn hảo, hàng triệu bị
can nhận tội kia có bao nhiêu thực sự oan sai. Những kẻ gây án thực sự đang ở
trong tù hay vẫn ở ngoài vòng pháp luật.
Quyền Lực Tuyệt Đối
Trong hệ thống chính trị Việt Nam hiện nay, thật khó để nhận
ra quyền lực cao nhất đang nằm ở đâu. Nhưng rõ ràng không có cơ quan nào có những
quyền đáng sợ như Bộ Công an đang nắm.
Trong vụ án Năm Cam và những vụ án tướng Thành sử dụng tay
chân ở Tiền Giang, người dân chỉ biết câu chuyện một băng đảng xã hội đen bị
đánh tan. Ít ai biết sự lộng quyền của tướng Thành, biết cái cách thức ông ta
khống chế TA và VKS không khác gì Năm Cam cả.
Vì tướng Thành đã trở thành "anh hùng của nhân
dân", trở thành "thần tượng của số đông", nên người ta đã không
tống giam ông cho dù những kẻ điều tra viên Tiền Giang bắt bớ, chia chác theo lệnh
ông đều đã phải vào tù hoặc vào nhà thương điên để tránh vành móng ngựa.
Không tính thứ bậc trong Đảng, TA, VKS không dễ dàng độc lập
trước một Bộ có trong tay quá nhiều công cụ. "Quyền lực có khuynh hướng
tha hóa, quyền lực tuyệt đối thì tha hóa tuyệt đối"(Lord Action). Không chỉ
trong hệ thống tư pháp, không có nhà nước nào nuôi dưỡng nguy cơ chính trị bằng
cách tạo ra một siêu bộ nếu không muốn các chính trị gia trở thành con tin của
bộ ấy.
Chưa kể sự khuynh loát của quyền lực, không ai có thể một
lúc hoàn thành quá nhiều chức năng. Vậy nhưng, Bộ Công an hiện nay đang nắm
trong tay vai trò điều tra, cảnh sát và cả an ninh, tình báo.
Tình báo phải là một cơ quan độc lập và chỉ nhắm vào kẻ thù
bên ngoài chứ không phải nhắm cả vào bên trong (Có thể có an ninh nội địa nhưng
đến khi có một nhà nước thực sự của dân thì không cần cơ quan an ninh kiểu như
hiện nay). Và, ngay trong vai trò cảnh sát thì cũng nên tách ra: Cảnh sát quốc
gia và cảnh sát địa phương.
Cảnh sát địa phương phải thuộc thẩm quyền của các địa phương
; quy mô và phương thức hoạt động tùy từng nơi mà tổ chức khác nhau. Không nhất
thiết một huyện ngoại thành cũng có cảnh sát như một huyện ở vùng nông thôn. Những
thành phố quá an ninh chỉ cần có vài ba trăm cảnh sát cho vui thay vì cũng nhiều
tướng tá như nơi đầy trộm cướp.
Cảnh sát giao thông nên là một lực lượng riêng. Nếu cơ quan
điều tra không cùng một mẹ với cảnh sát giao thông thì chắc sẽ mạnh tay hơn với
nạn mãi lộ mà không sợ ngành tai tiếng.
Cảnh sát quốc gia thiết lập trật tự và sự thống nhất trên
toàn quốc ở những vấn đề cảnh sát địa phương không với tới và nắm những lực lượng
như cảnh sát cơ động, cảnh sát chống bạo động. Cảnh sát địa phương đảm trách
vai trò giữ gìn trật tự và điều tra những án thuộc về trị an như cướp giật, trộm
cắp, kể cả những vụ giết người thuần hình sự xảy ra trên địa bàn.
Nên lập cơ quan điều tra quốc gia để điều tra những vụ án có
yếu tố băng đảng, những vụ tham nhũng và những vụ liên quan đến trách nhiệm thi
hành công vụ.
Tòa Ba Cấp
Nên thiết lập hệ thống tòa án theo ba cấp xét xử: sơ thẩm,
phúc thẩm và tòa phá án. Không tòa nào là cấp trên của tòa nào; các cấp xét xử
chỉ tuân theo pháp luật. Không thể để chính quyền địa phương, đặc biệt là cấp ủy,
"nằm trên tòa án". Các ứng cử viên thẩm phán phải chủ yếu nằm trong số
các luật sư giỏi và uy tín nhất.
Tòa nên xét xử bằng tranh tụng: công tố buộc tội; luật sư
bào chữa; hội thẩm nhân dân quyết định có tội hay không; thẩm phán lượng hình nếu
hội thẩm nhân dân tuyên có tội. Với thủ tục này, mỗi phiên sơ thẩm chỉ cần một
thẩm phán và 5-7 hội thẩm viên. Để đảm bảo khách quan, thẩm phán có thể không cần
đọc trước hồ sơ, riêng hội thẩm thì không được đọc trước hồ sơ vụ án.
Vấn đề băn khoăn nhất là luật sư. Tuy nhiên ngay cả với bị
cáo không có tiền "chạy" và thuê luật sư giỏi thì tình trạng pháp lý
cũng không thể xấu hơn với cách tiến hành tố tụng hiện nay. Chỉ cần yêu cầu mỗi
luật sư hàng tháng phải tham gia bào chữa miễn phí một số vụ theo chỉ định của
tòa. Chỉ cần cho xã hội dân sự phát triển sẽ có nhiều luật sư tình nguyện bào
chữa cho người nghèo và sẽ có nhiều tổ chức hỗ trợ pháp lý cho người nghèo.
Nhà nước cũng có thể dùng một ngân khoản để trả cho luật sư
trong trường hợp đặc biệt. Đây là khoản chi cho công lý chứ không phải đơn giản
cho bị cáo.
Đừng sợ mất vai trò của Đảng. Một đảng tốt là một đảng đảm bảo
có một hệ thống tư pháp có thể cung cấp công lý chứ không phải là một đảng khi
muốn thì thọc tay vào vụ án. Các tướng lĩnh cũng không nên cố công bảo vệ đặc
quyền cho công an. Quan nhất thời. Hãy nhìn gương tướng Quắc, tướng Trần Văn
Thanh. Rất có thể có ngày quý vị trở thành nạn nhân của hệ thống tư pháp mà quý
vị đang thiết kế.
Nguồn: danluan.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét