Việt Nam: độc tài chuyên chế hay độc tài toàn trị?
Nguyễn Hưng Quốc
Ai cũng biết Việt Nam sống dưới một chế độ độc tài. Nhưng vấn đề là: bản chất của chế độ độc tài ấy là gì?
Lý do để đặt câu hỏi ấy là vì độc tài có nhiều loại và nhiều mức độ
khác nhau. Chiến lược và chiến thuật để chống lại các loại và các mức độ
độc tài ấy cũng khác nhau. Do đó, việc nhận diện bản chất độc tài của
chế độ Cộng sản tại Việt Nam hiện nay trở thành vô cùng cần thiết.
Nói một cách tóm tắt, độc tài là việc nắm giữ toàn bộ quyền quyết định
cũng như thực hành quyền lực vào tay một người hoặc một nhóm người.
Người hoặc một nhóm người ấy có thể là một ông vua được kế nhiệm dựa
trên quan hệ huyết thống (độc tài quân chủ), có thể là một viên tướng
lên nắm quyền bằng bạo lực (độc tài quân phiệt), một lãnh tụ thoán đoạt
quyền lực bằng các cuộc cách mạng (độc tài cá nhân). Cũng có thể đó là
một nhóm người nhân danh thần quyền (oligarchy – như ở Iran lâu nay)
hoặc một đảng chính trị nào đó (độc tài đảng trị).
Dựa trên mức
độ, giới nghiên cứu chia độc tài thành hai cấp chính: độc tài chuyên chế
(authoritarianism) và độc tài toàn trị (totalitarianism).
Dưới
chế độ chuyên chế, người cầm quyền nắm toàn bộ quyền lực trong các lãnh
vực lớn từ hành pháp đến lập pháp và tư pháp, từ chính trị đến quân sự,
kinh tế, văn hoá và xã hội; dưới chế độ toàn trị, ngoài các lãnh vực
trên, nhà cầm quyền còn quản lý cả tâm hồn và trí tuệ của dân chúng.
Trong quan hệ giữa cá nhân và nhà nước, dưới chế độ chuyên chế, cá nhân
có một phạm vi tương đối độc lập; dưới chế độ toàn trị, ngay cả trong
đời sống riêng, họ cũng không được tự do, hay nói theo Lê Đạt, thời Nhân
Văn Giai Phẩm, chính quyền “đem bục công an đặt giữa trái tim người /
bắt tình cảm ngược xuôi / theo luật lệ đi đường nhà nước”. Về biện pháp,
chế độ chuyên chế sử dụng bạo lực và sau đó, tuyên truyền; chế độ toàn
trị sử dụng cả hai, bạo lực và tuyên truyền cùng lúc và với mức độ ngang
nhau. Chế độ chuyên chế gắn liền với bộ máy hành chính; chế độ toàn
trị, ngoài bộ máy hành chính, còn gắn liền với một kiểu ý thức hệ nào
đó. Chế độ chuyên chế đòi hỏi dân chúng phải vâng lời; chế độ toàn trị
đòi hỏi dân chúng vừa vâng lời vừa tin tưởng. Chế độ chuyên chế mua
chuộc sự trung thành bằng quyền lợi; chế độ toàn trị bằng những lời hứa
hẹn đến một tương lai không tưởng nào đó. Dưới các chế độ chuyên chế, có
thể có đối lập và phản biện; dưới các chế độ toàn trị thì tuyệt đối
không. Để duy trì quyền lực, các chế độ chuyên chế sử dụng bộ máy đàn áp
và ngăn cấm mọi hình thức tham gia của quần chúng; các chế độ toàn trị,
một mặt, sử dụng các biện pháp đàn áp, mặt khác, cho phép dân chúng
tham gia vào các sinh hoạt chính trị nhưng với điều kiện: việc tham gia
ấy nằm trong khuôn khổ, sự định hướng và kiểm soát của nhà cầm quyền.
Trong lịch sử, toàn bộ các chế độ độc tài đều là chuyên chế; chỉ có ba
chế độ độc tài được ghi nhận là toàn trị: chủ nghĩa phát xít tại Ý, chủ
nghĩa Nazi tại Đức và chế độ cộng sản ở Liên Xô và Đông Âu trước đây
cũng như ở một số quốc gia khác, trong đó, có Trung Quốc và Việt Nam
hiện nay.
Trên nguyên tắc, chế độ toàn trị cộng sản (communist
totalitarianism) có mấy đặc điểm chính: Một, về ý thức hệ, chỉ thừa nhận
một ý thức hệ duy nhất là chủ nghĩa Mác với một số kết hợp, chẳng hạn, ở
Liên Xô là chủ nghĩa Stalin, ở Trung Quốc là chủ nghĩa Mao, và ở Việt
Nam, gần đây, “tư tưởng” Hồ Chí Minh. Hai, về cơ cấu quyền lực, chỉ có
một đảng duy nhất, đó là đảng cộng sản, được lãnh đạo bởi một nhóm nhỏ
được gọi là Bộ chính trị, hoặc rộng hơn một chút, Ban chấp hành trung
ương. Ba, có cả một bộ máy công an, an ninh và mật vụ khổng hồ để kiểm
soát và trấn áp những người bất phục tùng. Bốn, nắm chặt các sinh hoạt
kinh tế trong nước. Và năm, nắm toàn bộ các phương tiện truyền thông đại
chúng, cộng với hệ thống kiểm duyệt chặt chẽ để không những ngăn chận
mọi tiếng nói phản biện hoặc khác biệt mà còn nhồi sọ dân chúng để mọi
người đều suy nghĩ giống nhau theo định hướng của nhà cầm quyền.
Đó là trên nguyên tắc, còn trên thực tế, sau khi các chế độ cộng sản ở
Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, chế độ cộng sản tại Trung Quốc và Việt Nam có
còn là một chế độ toàn trị hay không? Nhiều học giả đáp: Còn. Với họ,
chế độ độc tài ở Trung Quốc hiện nay vẫn là một chế độ toàn trị, ở đó,
sự khắc nghiệt trong bộ máy cai trị tuy giảm một chút so với thời Mao
Trạch Đông nhưng tự bản chất, đó vẫn là một chế độ toàn trị chứ không
phải là chuyên chế. Còn ở Việt Nam thì sao?
Theo tôi, chế độ cộng
sản tại Việt Nam hiện nay đang trong quá trình biến thái từ toàn trị
sang chuyên chế. Họ vẫn chủ trương độc đảng, vẫn sử dụng bộ máy công an
khổng lồ để đàn áp dân chúng, vẫn khăng khăng từ chối việc tư nhân hoá
truyền thông, vẫn đề cao chủ nghĩa cộng sản và “tư tưởng” Hồ Chí Minh,
vẫn cố gắng dập tắt mọi tiếng nói phản kháng và phản biện trong nước.
Tuy nhiên, trong rất nhiều lãnh vực, guồng máy cai trị của họ, dường như
đang rã ra. Về kinh tế, họ buộc phải chấp nhận kinh tế thị trường của
chủ nghĩa tư bản. Về truyền thông, họ vẫn không kiểm soát được hết các
mạng lưới xã hội trên internet. Họ nắm trong tay tất cả các nhà xuất bản
cũng như các tờ báo trong nước, nhưng họ vẫn không kiểm soát nổi các
hiện tượng luồn lách để một số tác phẩm đi ngược lại quan điểm và chủ
trương của họ vẫn được ra mắt.
Nhưng quan trọng nhất là về phương
diện ý thức hệ. Yếu tố then chốt để phân biệt độc tài chuyên chế và độc
tài toàn trị nằm ở ý thức hệ. Cả ba chế độ độc tài toàn trị trên thế
giới vào thế kỷ 20 vừa qua (phát xít, Nazism và cộng sản) đều được đặt
trên một nền tảng ý thức hệ riêng. Ở Việt Nam, trong các diễn văn chính
thức, người ta vẫn lải nhải nhắc đến chủ nghĩa Mác và “tư tưởng” Hồ Chí
Minh, nhưng trong suốt mấy chục năm vừa qua, kể từ phong trào đổi mới và
đặc biệt, sau khi hệ thống xã hội chủ nghĩa bị tan rã ở Liên Xô và Đông
Âu, người ta vẫn không thể cụ thể hoá cái gọi là “tư tưởng” Hồ Chí Minh
cũng như không chứng minh được một cách thuyết phục cái gọi là chủ
nghĩa xã hội hay chủ nghĩa cộng sản có chút giá trị khoa học cần được
thực hiện hay ứng dụng.
Không có ý thức hệ, sự tồn tại của chế độ
cộng sản Việt Nam chỉ còn nằm trên hai yếu tố: mua chuộc và đàn áp. Họ
là những bạo chúa không có niềm tin. Họ chỉ có thể quản lý dân chúng
trên phương diện kinh tế và xã hội và hoàn toàn bỏ ngỏ trên mặt trận tư
tưởng.
Nguyễn Hưng Quốc
Nguồn: VOA Tiếng Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét