Nghe lá rơi dưới chân mình - Tuấn Khanh
Mùa
hè năm ngoái, chúng tôi chứng kiến quán cà phê vỉa hè mất đi hàng cây
xanh quyến rũ của nó. Tàng cây to lớn từ sân của một công ty nhô cao,
vượt qua hàng rào, trở thành một khoảng râm mát và xanh tươi của ngã tư đường.
Chúng tôi vẫn hay hẹn nhau ngồi dưới bóng cây và gọi một ly cà phê –
không còn quan trọng là ngon hay dở – chỉ là để được ngắm một con đường
vỉa hè dài, đầy hoa nắng, gió nhè nhẹ thổi.
Phải
sống ở Sài Gòn qua những ngày mưa dầm, những ngày nắng điên cuồng… mới
thấy tàng cây ấy thú vị đến dường nào trong một đô thị được nuôi lớn bằng sự lãng mạn, mà lãng mạn ấythì nay cứ bị tước mất một cách chầm chậm và hiển nhiên.
Ngày cái cây xanh to lớn không còn, giống như một người đàn bà đẹp bị bí mật mang đi, không gian đó nhanh chóng vô vị. Mảng tường và giao lộ quen thuộc đột nhiên thay đổi. Mọi thứ sáng rực và trơ trẽn như một căn nhà đột nhiên không còn nóc nữa, giống như một bức tranh được lấp vội bằng một tông màu chói lòa của tay chép tranh ngu xuẩn và tham lam.
Những ly cà phê đột ngột tệ hơn bao giờ hết. Những câu chuyện không còn sự hấp
dẫn, người có ghé thì cũng vội vã ra đi. Ngã tư trở về với xác thịt
bê-tông vô nghĩa của mình. Người chủ quán buồn buồn nói rằng ngày trước,
khi anh còn làm bảo vệ cho chính công ty nhà nước đó, anh đã ước rằng khi
nghỉ hưu thì sẽ mượn tàng cây này làm chốn mưu sinh thanh bình cho
mình. Nhưng giờ thì thanh bình ấy, anh cũng không định được. Những
người khách thưa dần. Người chủ quán có khi đọc hết 3 tờ báo vẫn không
ai gọi. Nắng đay nghiến vào từng phiến gạch nứt nẻ nơi vỉa hè. Lá không
còn rơi bên chân ghế.
Không
ai trong chúng tôi quay lại đó. Mặc dù thỉnh thoảng đi ngang, tôi vẫn
nhìn vào nơi có tàng cây cũ, ngẫm nghĩ về một hiện tại không thể tiếp
diễn. Thành phố đã có rất nhiều những hàng cây xanh bị hạ xuống. Ai biết
được mỗi cái cây đã gắn với một mảnh đời nào, gắn kết ra sao với sự thơ
mộng nào của thành phố này? Không biết bao lâu thì người Việt mới có
thể trồng nên những bóng cây cao lớn cho mình như vậy, nhưng để hạ xuống
thì chỉ trong khoảnh khắc. Như tiễn một người quen ra nghĩa trang và
hầu như không quay lại vì cảm giác mất mát, chúng tôi cũng không quay
lại quán cà phê đó, chỉ để không phải vẩn vơ nghĩ đến một hàng cây.
Và chắc tôi nghĩ mình sẽ không quay lại Hà Nội, nơi thành phố ngập
những bóng cây. Người Hà Nội chắc cũng như tôi, sẽ không quen khi thấy
những tầng cao xanh của mình bị dỡ bỏ. Những tầng cây cao và xanh giống
như những thư viện thời gian bí ẩn, lưu giữ linh hồn của một Hà Nội thì
thời tàu điện leng keng đến khi những tiếng rao hàng sớm tối. Chắc sẽ
không còn nhiều thơ hay nhạc từ chính trái tim của những người nghệ sĩ
không còn bóng râm đó. Ngày mà bản tin về chuyện Hà Nội sẽ chặt bỏ đi
6.700 cây xanh của thành phố, có ai nghe hoa lá xôn xao run rẩy?
Dĩ nhiên, những người chủ trương hạ cây có những lý lẽ của mình. Nhưng nên nhớ rằng, mọi lý lẽ được vận dụng chỉ để thuận lợi cho một mục đích thực dụng đơn giản và mới mẻ, đều phải mang
đến một sự hy sinh. Trong ngôi nhà tưởng chừng sẽ mãi bình yên, một
ngày nào đó, đứa con với nhu cầu hiện đại sẽ cảm thấy bà mẹ quê mùa của
mình là vật cản, thì đưa vào viện dưỡng lão hay cho về quê, cũng là một giải pháp buộc phải hy sinh.
Hà
Nội có 29.600 cây xanh, với 6.700 cây bị chặt đi đồng nghĩa với bao
nhiêu không gian tươi mát bị mất đi? Bao nhiêu hơi thở trong lành không
còn? Bao nhiêu trái tim sẽ khô cằn với nơi sinh sống của mình?
Tháng 5 này, trời chắc sẽ nắng gắt lắm. Tháng 5 này thuế bảo vệ môi trường sẽ bắt đầu đánh
vào tiền xăng thêm 3.000 đồng/lít. Bao nhiêu tiền bảo vệ môi trường từ
xăng có thể trả lại một lá phổi trong lành của Hà Nội, hay của Sài Gòn
trong những ngày cây xanh gục ngã? Và bao nhiêu tiền nữa để những người
luôn muốn chặt bỏ đi cây xanh hiểu rằng tiền không bao giờ mua được linh hồn đô thị, tiền không thể cứu chuộc được quá khứ, hay chính họ?
Đôi khi phải ngồi ở vỉa hè, nhìn chiếc lá rơi cạnh chân mình, mới hiểu.
https://nhacsituankhanh.wordpress.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét