Trong khi, có đến 5 phi vụ huấn
luyện bị rơi lại do các phi công lão luyện, quân hàm cao, giờ bay nhiều… điều
khiển, tại các Trung đoàn không quân lừng danh.
Nhiều bạn hỏi, bây giờ tôi lái
máy bay được không? Tôi nói một năm không bay đã quờ quạng huống gì 43 năm thì
bù trất, dù lý thuyết còn nhớ! Từ năm 2014 đến nay, có 9 máy bay
quân sự rơi, trong đó có 7 chiếc trong phi vụ huấn luyện (1 chiếc Su-30; 3 chiếc
Su-22; 1 phản lực L.39;1 trực thăng UH; 1 trực thăng EC 130T2), một chiếc
CASA-212 trong phi vụ rescue (cứu nạn) 2 phi công Su-30 và một trực thăng trong
phi vụ thả nhảy dù.
Trong 7 phi vụ huấn luyện bị rơi,
chỉ có 2 phi vụ huấn luyện cho học viên mới (chưa thành phi công) gồm 1phi vụ tại
Trường Sĩ quan Không quân, do thượng sĩ Phạm Đức Chung là học viên điều khiển
bay đơn (không có thầy) trên chiếc L.39. Và, phi vụ huấn luyện trực thăng EC
130T2 bị rơi trên vùng núi Bao Quan, Vũng Tàu sáng 18/10/2016. Đại uý Dương Lê
Minh (phi công huấn luyện), Trung uý Đặng Đình Duy và Trung uý Nguyễn Văn Tùng
(cùng 25 tuổi, học viên) đều tử vong.
Ảnh đồ họa. Nguồn: cắt từ VTCnews
Trong khi, có đến 5 phi vụ huấn
luyện bị rơi lại do các phi công lão luyện, quân hàm cao, giờ bay nhiều… điều
khiển, tại các Trung đoàn không quân lừng danh.
Điểm lại một số vụ máy bay quân sự rơi trong thời bình
Sáng 28-1-2015, phi vụ huấn luyện
phi công phụ (copilot) trực thăng UH1 là trung úy Nguyễn Việt Cường (để thành
phi công chính - pilot) đã rơi tại huyện Bình Chánh, TP.HCM. Thượng tá Trần Văn
Đức, Chủ nhiệm bay của Trung đoàn không quân 917 là phi công kiểm tra; thiếu tá
Lê Hồng Quân là phi công huấn luyện; thượng tá quân nhân chuyên nghiệp Đỗ Văn
Chính là cơ khí phi hành (ở VNAF và USAF, cơ khí phi hành chỉ từ trung sĩ tới
thượng sĩ). Phi vụ này rơi ở Bình Chánh, 4 phi công và một cơ phi tử vong.
Sáng 16-4-2015, trong phi vụ diễn
tập ở vùng biển phía Bắc đảo Phú Quý, biên đội Su-22 gồm hai chiếc 5857, 5863 của
Trung đoàn Không quân 937 (sư đoàn 370) đã rơi khoảng 11g35 ở vùng biển Bình
Thuận. Trên mỗi máy bay có một phi công. 2 phi công tử nạn là trung tá Lê Văn
Nghĩa (phi công cấp 1) và đại úy Nguyễn Anh Tú (phi công cấp 3).
Sáng 14-6/2016, phi vụ bay đôi huấn
luyện Su-30MK2 cất cánh từ sân bay Sao Vàng (Thanh Hóa) gồm thượng tá Trần
Quang Khải (Phó Trung đoàn trưởng, Tham mưu trưởng Trung đoàn 923) và thiếu tá
Nguyễn Hữu Cường (Phó phi đội trưởng phi đội 1). Ít phút sau, tiêm kích này rơi
trên vùng biển phía Đông Nghệ An. Phi công Nguyễn Hữu Nghĩa kịp nhảy dù và được
ngư dân cứu sống, phi công Trần Quang Khải chết ngạt do dù quấn vào người.
Trưa 26-7-2018, phi vụ huấn luyện
Su-22U, của Trung đoàn Không quân 921, Sư đoàn 371, bị rơi tại làng Dừa, tỉnh
Nghệ An. Hai phi công đã hy sinh gồm: Trung tá Khuất Mạnh Trí, Phó Trung đoàn
trưởng, Tham mưu trưởng của Trung đoàn 921; Thượng tá Phạm Giang Nam, Chủ nhiệm
bay Trung đoàn 921.
Trong 4 năm, 5 phi vụ huấn luyện
do các phi công lão luyện điều khiển đã làm tổn thất: 4 thượng tá gồm 2 chủ nhiệm
bay cấp trung đoàn, 1 trung đoàn phó kiêm tham mưu trưởng; 2 trung tá gồm 1
trung đoàn phó kiêm tham mưu trưởng, 1 thiếu tá và một đại úy. Tất cả đều là
phi công có trên 500 giờ bay đến trên 1.000 giờ bay.
Với phi công thương mại, trên
1.000 giờ bay chỉ là số lẻ, nhưng với phi công tiêm kích và cường kích là thời
gian đáng tự hào bằng “cánh bay có râu”, vì mỗi phi vụ từ 45 phút đến 1 giờ, cơ
thể phải chịu đựng gia tốc lớn, lộn nhào nhanh, chịu gia tốc trọng trường đến
4-5G, chịu sự thay áp suất không khí liên tục...
Cao thủ thượng thừa khi rời sàn đấu thì…
Thế nhưng tại sao phi công thượng
tá, trung tá phải bay huấn luyện, mà báo chí thường viết là “bay phục hồi”?
Các võ sư thường dạy, một ngón
đòn tập 10.000 lần sẽ thành phản xạ, nhưng nếu tập đủ 10.000 lần rồi nghỉ cả
năm, thì phản xạ đó không còn đủ nhanh, nên võ sư già chưa chắc đấu thắng võ sĩ
gà chọi của ông - thường xuyên thượng võ đài.
Phi công tiêm kích và cường kích
cũng vậy, với tốc độ âm thanh, thao tác phản xạ vụng về là “ăn đòn”. Vì vậy,
Không quân quy định các phi công giữ chức vụ chỉ huy ở mặt đất như phi đoàn trưởng,
không đoàn trưởng, sư đoàn trưởng phải bay tối thiểu vài chục giờ bay/năm,
Không quân Việt Nam Cộng Hòa gọi giản dị là “bay giữ giờ”, còn Không quân Quân
đội Nhân dân Việt Nam gọi là “bay phục hồi”.
Mỗi phi đoàn và không đoàn đều cử
những phi công giỏi làm nhiệm vụ bay kiểm định máy bay (sau khi bị phòng không
bắn và được đại tu) gọi là check pilot, hoặc để kiểm tra tay nghề của phi công
(test pilot). Có lẽ không quân xã hội chủ nghĩa gọi là “chủ nhiệm bay”.
Phi công tiêm kích, cường kích có
tay nghề chín muồi thường trên 30 tuổi mang lon đại úy, thiếu tá, nhưng nếu quá
40 có thể nhát tay (khác với phi công thương mại gừng càng già càng cay). Vì vậy,
các phi công trung tá, đại tá khi bay giữ giờ (phục hồi) phải bay với “thầy” là
đàn em của mình là chuyện bình thường, không tự ái.
Và phi công tiêm kích, cường kích
già ít bay, phải bay phục hồi thì chỉ là “cựu phi công xuất sắc”, chứ không thể
là phi công giỏi! Nhiều bạn hỏi, bây giờ tôi lái máy bay được không? Tôi nói một
năm không bay đã quờ quạng huống gì 43 năm thì bù trất, dù lý thuyết còn nhớ!
Có lẽ nguyên do những lần xảy ra
tai nạn của tiêm kích, cường kích ở Việt Nam trong thời bình, một phần cũng từ
những giờ “bay phục hồi” đó.
* Ghi theo góc nhìn của cựu pilot
Không quân Việt Nam Cộng Hòa - Mai Bá Kiếm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét