…những giá trị đạo đức là những giá trị tiên khởi không thể định nghĩa bằng ngôn ngữ thông thường và, do đó, không thể học tập để có, chúng chỉ có chuyển giao bằng cách làm gương. Nhưng còn có cấp lãnh đạo nào có thể làm gương ?
Tạp Chí Cộng Sản, số ra ngày 06/4/2015, đăng bài "Xây dựng Đảng về văn hóa". Tác giả là ông Vũ Ngọc Hoàng được gới thiệu là tiến sĩ, ủy viên Ban chấp hành trung ương Đảng, phó trưởng ban thường trực Ban tuyên giáo trung ương Đảng cộng sản Việt Nam, nghĩa là người điều hành trên thực tế bộ máy tuyên truyền và giáo dục, đào tạo của chế độ. Trưởng ban tuyên giáo trung ương là ông Đinh Thế Huynh, một ủy viên bộ chính trị và ban bí thư và nhiều cơ quan đảng khác.
Bài viết của ông Vũ Ngọc Hoàng mà chúng tôi đăng lại nguyên văn dưới đây đặc biệt quan trọng. Không phải do phẩm chất của nó (mà độc giả có thể đánh giá dễ dàng, thí dụ như khi ông nói con người là chủ nhân của vũ trụ !) mà là do điều nó tiết lộ một cách gián tiếp nhưng hùng hồn. Đó là Đảng cộng sản Việt Nam sẽ tiêu vong chắc chắn và trong một ngày rất gần.
Trước hết là sự hiểu biết của người có vai trò giữ gìn trí tuệ và linh hồn của Đảng về vấn đề mà chính ông đưa ra.
Ông Vũ Ngọc Hoàng nhấn mạnh tầm quan trọng của văn hóa đối với sự sống còn của Đảng, nhưng ông tỏ ra chưa nắm vững khái niệm văn hóa. Ông viết "Văn hóa là những giá trị chân, thiện, mỹ do con người sáng tạo, gìn giữ, lưu truyền, bồi đắp, phát huy nhằm hoàn thiện nhân cách". Đó là đạo đức chứ không phải là văn hóa. Có rất nhiều cách định nghĩa văn hóa nhưng khi nói về "xây dựng Đảng về văn hóa", như tiêu đề bài viết, thì chắc chắn văn hóa ở đây phải được hiểu theo nghĩa chính trị và xã hội, và nếu hiểu như vậy thì văn hóa đã có một định nghĩa rõ rệt rất khác với định nghĩa của ông Vũ Ngọc Hoàng.
Đối với mỗi cá nhân, văn hóa là toàn bộ những ý niệm và giá trị mà chúng ta đã được giáo dục để coi là đúng và do đó quyết định cách suy nghĩ, hành động và ứng xử của chúng ta. Văn hóa của một tập thể là toàn bộ những nhận thức và giá trị đã tạo ra cho tập thể đó một cách suy nghĩ và hành động, một cách tiếp cận và ứng xử đối với môi trường chung quanh. Những giá trị đó không nhất thiết phải là "chân, thiện mỹ" mà chỉ là điều mà con người đã được đào tạo, thậm chí được nhồi sọ, để chấp nhận và lấy làm phương cách hành động. Cứ lấy một thí dụ mà những người cộng sản hiểu rất rõ. Căm thù và bạo lực chẳng bao giờ là những giá trị đạo đức cả, nhưng "căm thù giai cấp" và "bạo lực cách mạng" đã là những giá trị nền tảng của văn hóa cộng sản.
Văn hóa cộng sản, được triệt để thể hiện bởi mọi đảng cộng sản trong mọi nước mà họ cầm quyền, còn có những "giá trị" khác. Thí dụ như cướp đoạt. Chính ông Hồ Chí Minh chứ không phải một người chống cộng đã gọi ngày 19 tháng 8 là ngày đảng cộng sản "cướp chính quyền". Lenin cũng đã đảo chính cướp chính quyền tại Nga năm 1917. Cướp đoạt và bách hại đã là những chính sách mà Đảng cộng sản thực hiện trong suốt lịch sử của nó, với những cao điểm là những đợt "cải cách ruộng đất" tại miền Bắc sau năm 1954 và những đợt "đánh tư sản", "cải tạo tư sản" tại miền Nam sau 1975. Một giá trị quan trọng khác, có lẽ quan trọng nhất, của văn hóa cộng sản là sự bưng bít và dối trá. Cấm đoán thông tin khách quan và xuyên tạc sự thực là đặc tính nổi bật nhất của tất cả các chế độ cộng sản, và vẫn còn nguyên vẹn trong cả bốn chế độ cộng sản còn lại. Còn nhiều "giá trị cộng sản" khác nữa. Đặc tính chung là chúng đều trái ngược với những giá trị được coi là "chân, thiện, mỹ". Lý do là vì chủ nghĩa cộng sản phủ nhận những giá trị đạo đức truyền thống. Marx coi các giá trị đó chỉ là những sản phẩm nhằm phục vụ cho giai cấp tư sản, Lenin định nghĩa đạo đức là những gì có lợi cho đảng cộng sản. Văn hóa cộng sản là một văn hóa phủ nhận đạo đức theo nghĩa mà thế giới vẫn thường hiểu.
Trái với nhận định sai lầm, nếu không muốn nói là gian trá, của ông Vũ Ngọc Hoàng, Đảng cộng sản Việt Nam, cũng như các đảng cộng sản cầm quyền khác, đã không giành được thắng lợi nhờ những "chủ trương, đường lối, chính sách hợp lòng người, những tấm gương mẫu mực về nhân cách"mà nhờ khai thác những uất ức của quần chúng nghèo khổ, những uất ức có thực và chính đáng nhưng cần được giải quyết thay vì lợi dụng, và nhất là nhờ tuyên truyền dối trá và khủng bố. Ông Hồ Chí Minh được đánh bóng như một một người thông thái và đạo đức, sống một cuộc đời gương mẫu và thánh thiện, nhưng những phát giác gần đây từ chính những người đã từng sống và làm việc với ông cho thấy ông chỉ là một người có kiến thức rất sơ sài và còn hiếu dâm một cách bệnh hoạn. Tất cả chỉ là một sự dàn cảnh, ông chỉ là một diễn viên trong một vở kịch.
Cái văn hóa bưng bít, dối trá, thù hận và khủng bố đó đã giúp Đảng cộng sản giành thắng lợi nhưng cũng đã bắt họ phải trả một giá đắt là chỉ có những cấp lãnh đạo xảo quyệt nhưng rất tầm thường về khả năng và nhân cách. Dân tộc Việt Nam còn phải trả giá đắt hơn : nhiều triệu người chết, đất nước tan hoang vì nội chiến và thua kém thế giới về mọi mặt một cách bi đát. Cái văn hóa đó ngày hôm nay dân tộc Việt Nam đã đủ thông tin để nhìn rõ bộ mặt gớm ghiếc của nó để quyết tâm vất bỏ, và ngày càng có khả năng vất bỏ.
Vũ Ngọc Hoàng đã rất sai khi viết : "Nếu để Đảng bị suy đồi về văn hóa thì Đảng sẽ thất bại, có lỗi với nhân dân và lịch sử, đồng thời bản thân Đảng cũng không thể tồn tại". Không làm gì có chuyện "nếu để Đảng suy đồi về văn hóa". Văn hóa cộng sản đồi trụy và độc ác từ bản chất. Nó không hề suy đồi, trái lại nó đã khá hơn trước nhiều, mức độ khủng bố đã giảm nhiều và hận thù không còn được khai thác. Văn hóa cướp bóc vẫn còn nguyên vẹn, như hơn hai triệu dân oan có thể làm chứng, nhưng không còn huênh hoang như ngày trước. Có tiến bộ và có tiến bộ nhiều, nhưng vô ích, hoàn toàn vô ích, bởi vì vấn đề không phải là cải tiến mà là vất bỏ cái văn hóa tội ác đó.
Đảng cộng sản không còn thời giờ. Các tiến bộ về giao thông và truyền thông đã cho phép nhân dân Việt Nam chia sẻ cuộc sống tinh thần và trí tuệ với cả thế giới và đã khiến họ thay đổi hẳn. Hơn bảy trăm tờ báo của chế độ chẳng có trọng lượng gì so với hàng ngàn blog và hơn 50 triệu tài khoản email, facebook... Nhân dân Việt Nam không chỉ quyết tâm mà còn có khả năng vất bỏ văn hóa cộng sản, và cùng với nó Đảng cộng sản.
Ngay cả nếu nhìn thấy sự cần thiết và cấp bách phải vất bỏ cái văn hóa của mình cũng không chắc gì những người lãnh đạo Đảng cộng sản làm được, bởi vì họ chính là sản phẩm của văn hóa này. Nhưng họ lại không nhìn thấy, bằng cớ là người có trách nhiệm chính về văn hóa Đảng, như ông Vũ Ngọc Hoàng, cũng không nhìn thấy. Ông vẫn còn lấy Lênin và Hồ Chí Minh làm mẫu mực, vẫn còn nói tới "bản chất khoa học" của Đảng. Ông cần học hỏi thêm về chủ nghĩa Marx để biết cái bản chất khoa học này do đâu mà có : chính Marx, chứ không chứ không phải ai khác, coi chủ nghĩa Marx là khoa học chỉ vì nó hoàn toàn dựa trên lý luận duy vật và vất bỏ những giá trị tinh thần và đạo đức bị coi là phù phiếm. Đó chính là những giá trị mà Đảng cộng sản phải tôn vinh nếu không muốn bị tiêu diệt.
Đảng cộng sản không hiểu điều đó. Kết luận 94-KL/TW, ngày 28/3/2014 của Ban bí thư còn nhấn mạnh nhu cầu "học tập lý luận chính trị để làm cho chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh và đường lối, quan điểm của Đảng giữ vai trò chủ đạo trong đời sống xã hội". Thật không khác một người sắp chết vì thuốc độc nhưng được khuyến khích uống nhiều thuốc độc hơn nữa.
Vũ Ngọc Hoàng có vẻ coi những giá trị đạo đức là thành tố quan trọng nhất của văn hóa. Không đúng hẳn nhưng cũng không sai lắm. Nhưng như thế ông càng phải hiểu rằng những giá trị đạo đức là những giá trị tiên khởi không thể định nghĩa bằng ngôn ngữ thông thường và, do đó, không thể học tập để có, chúng chỉ có chuyển giao bằng cách làm gương. Nhưng còn có cấp lãnh đạo nào có thể làm gương ? Hỏi cũng là đã trả lời. Vậy thì có cách nào để cứu Đảng nếu, như theo lời ông, văn hóa suy đồi thì Đảng không thể tồn tại ? Ở đây hỏi cũng là đã trả lời.
Điều tích cực trong bài viết này là sự sống còn của Đảng cộng sản đã được đặt ra ngay tại cơ quan lý luận của Đảng. Nếu ông Vũ Ngọc Hoàng không dám đi đến tận cùng của lý luận thì tuyệt đại đa số những người cộng sản đọc bài này sẽ nhanh chóng rút ra kết luận cho chính họ. Bài của ông là một bằng chứng rằng Đảng cộng sản Việt Nam sắp tiêu vong.
Nguyễn Văn Huy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét